Ngô Oánh Oánh cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý với thỉnh cầu của Tả Trí Viễn, hơn nữa, còn có cơ hội đi ăn một bữa cơm với Tả Trí Viễn.

Buổi tối trở về, Ngô Oánh Oánh và Ngô Ngôn Tín coi như ngầm hiểu ý.

Ngô Ngôn Tín sau khi được Mục Giai Nhan giải thích không ngừng, cảm thấy chuyện này, là do Tả Trí Viễn ép buộc Mục Giai Nhan, y nghĩ về nhà chắc phải khắc khẩu một trận ác liệt với Ngô Oánh Oánh.

Không ngờ Ngô Oánh Oánh lại rất đồng tình với cách nghĩ của y, khiến hai mắt y đều sáng lên.

Sau đó, Ngô gia liền trắng trợn đưa tin, tin tức đưa ra là Mục Giai Nhan chịu mọi ủy khuất mà mọi trách nhiệm đều đổ hết lên người Tả Trí Viễn.

Tin tức vừa đưa ra, kết quả liền có ngay.

Có điều, lại giúp Tả Trí Viễn có lại danh dự. Một người đàn ông tốt chịu trách nhiệm, tìm ở đâu ra, thật là tiện nghi cho Mục Giai Nhan?

Hôm đó Mục Giai Âm sau khi xem đủ trò diễn, thì thỏa mãn ra về.

So với đãi ngộ kiếp trước của Mục Giai Nhan làm với cô, chuyện xảy ra lần này của Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn cũng không khác gì mấy.

Sau chuyện này, Mục Giai Nhan không còn nhảy trước mặt cô diễn trò nữa, dù sao, Quyền Thiệu Viêm cũng đã thấy hết chuyện tốt của bọn họ.

Tối hôm đó trở về muộn, Mục Giai Âm trực tiếp ngủ luôn.

Đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại, vừa mở điện thoại lên Mục Giai Âm đã bị âm thanh tin nhắn với cuộc gọi nhỡ dọa cho hế hồn.

Toàn bộ cuộc gọi đều là của cùng một người------Lăng Khải Hoa.

Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Mục Giai Âm khẩn trương điện lại cho Lăng Khải Hoa.

Mà đầu dây bên kia tiếp máy ngay lập tức giống như đã túc trực đợi máy của cô từ trước vậy. Chắc là không phải có chuyện lớn gì xảy ra chứ, Mục Giai Âm quấn quýt suy nghĩ, chẳng lẽ cô chưa đi làm mà công ty đã phá sản rồi sao?

Không thể như vậy được!

“Giai Âm hả?” Trên mặt Lăng Khải Hoa hiếm khi xuất hiện vẻ thân thiện: “Anh nghe Lăng Diệc Dương nói em làm điểm tâm rất lợi hại.”

“Anh có khỏe không.” Đáng lẽ chuyện này ông nội đã nói với Lăng Khải Hoa từ trước rồi chứ.

“Nếu vậy, thì ngay hôm nay em liền đi làm đi.” Lăng Khải Hoa vội vàng nói.

Mục Giai Âm cũng ngẩn người: “Sao lại gấp như vậy?”

Ngày đó Lăng Khải Hoa cũng không có thái độ như vậy.

“Công ty dạo này rất thiếu người, em mau tới đi.” Lăng Khải Hoa ôm điện thoại, vẻ mặt ngọt ngào nịnh nọt, người không biết còn tưởng đầu dây bên kia là bà xã anh.

Lăng Diệc Dương và vợ của Lăng Khải Hoa nhìn bộ dáng ngu ngốc của anh, không đành lòng nhìn thẳng mà di chuyển tầm mắt.

Không phải cha nói luôn phải bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh sao? Vì cái gì mà từ sau khi cha biết dì Giai Âm là người mà cha muốn tìm, miệng thì cười toe toét, dáng vẻ như chỉ còn thiếu chút nữa thì chạy lên bàn thờ thắp nhan vậy.

Là thiếu người tới nỗi sau khi Lăng Diệc Dương về từ khoảng 12h đêm đã liên tục gọi điện cho cô, hơn nữa còn kiên trì gọi điện tới 6h sáng, chẳng lẽ mấy bác gái của công ty đã khăn gói theo mấy bác trai nơi công ty Tả Trí Viễn mở cửa rồi sao?

Mục Giai Âm định đồng ý, thì một người khác đã cướp lấy điện thoại của cô.

Quyền Thiệu Viêm không hờn giận nhìn điện thoại nói: “Không đi.”

Giọng nói mang theo sự tức giận khi sáng sớm bị đánh thức kèm theo phẫn nộ vì bà xã mình bị người ta bắt cóc.

“Sao anh lại tự tiện quyết định như vậy?” Cả ngày cô ở nhà rất nhàm chán, Mục Giai Âm nói xong muốn cướp điện thoại trong tay Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm không thực sự muốn đi làm như vậy? Quyền Thiệu Viêm càng không vui, trực tiếp tháo pin điện thoại ra, cuối cùng, thế giới cũng yên tĩnh.

Lăng Khải Hoa không gọi tiếp được nữa.

Lăng Diệc Dương và mẹ cậu trơ mắt nhìn Lăng Khải Hoa vọt vào phòng bếp, cầm ra con dao phay trong nhà, vẻ mặt âm trầm nói với bọn họ: “Nhà Quyền Thiệu Viêm ở đâu, anh nhất định phải chém anh ta.”

Mục Giai Âm là em gái anh! Là em gái đó! Dám đoạt em gái của anh! Anh nhất định phải băm Quyền Thiệu Viêm.

“Quyền Thiệu Viêm hình như có súng đi.” Mẹ Lăng Diệc Dương một bên cắn hạt dưa một bên nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của chồng mình: “Nhớ nói với Quyền Thiếu giữ lại mạng sống, đừng nên bắn nổ đầu.”

Lăng Diệc Dương liếc nhìn mẹ mình một cái, chắc chắn dạo này mẹ cậu đang chơi trò CS rồi.

Lăng Khải Hoa bị vợ mình đổ một thau nước lạnh, một lúc sau mới cực kì chân chó nói với bà xã mình: “Vợ à, hay là em đi khuyên nhủ Giai Âm đi, để con bé ly hôn với Quyền Thiệu Viêm sớm một chút. Tên Quyền Thiệu Viêm kia có súng, không chừng ngày nào đó con bé sẽ bị bắn không toàn thây đó.”

…Ba đây là nghĩ Quyền Thiệu Viêm với dì Giai Âm ngày nào cũng chơi trò CS sao.

“Anh còn có dao phay.” Mẹ Lăng Diệc Dương bình tĩnh nói: “Anh tính để lại cho em bắp chân hay là cánh tay?”

….Mẹ cậu hình như thích kiểu độc ác hơn thì phải.

Lăng Khải Hoa cảm thấy toàn bộ thâm tình của mình để giao nhầm cho một cục đá vừa thối vừa cứng.

“Dù sao ba ngày nữa Giai Âm cũng sẽ đi làm.” Mẹ Lăng Diệc Dương cuối cùng cũng bỏ hạt dưa trong tay xuống, một dáng vẻ dạy bảo học trò nói: “Như vậy mà anh cũng chờ không kịp? Em nói cho anh biết, anh muốn đến nhà Quyền Thiếu chịu chết, thì cũng đừng có kéo mẹ con em theo.”

Nói xong, Mẹ Lăng Diệc Dương còn ôn như vuốt ve đầu tóc Lăng Diệc Dương.

Lăng Diệc Dương cũng nghe rõ mẹ mình còn lầm bầm mấy tiếng: “Hôm nào đến thăm nhà em gái, nhớ xem thử Quyền thiếu có súng thật hay không.”

Lăng Diệc Dương rụt cổ lại, mẹ thật sự muốn mang CS vào hiện thực? Nổ đầu không phải nói chơi, giết người là phạm pháp đó, mẹ không sợ bản thân sẽ bị nhốt mục xương trong tù sao!

Lăng Khải Hoa vẫn một dáng vẻ điên cuồng nói: “Ba ngày, sao lại không nhận lời.”

Mà bên kia, Quyền Thiệu Viêm cũng đang bất mãn: “Anh ta muốn em đi làm trước ba ngày? Anh không cho phép?”

Cái tên Lăng Khải Hoa này đúng mà chán sống rồi.

Bất luận tên đàn ông nào dám cướp Giai Âm của anh, đều chán sống!

“Nói không chừng công ty thật sự xảy ra khó khăn?” Mục Giai Âm bất mãn đẩy Quyền Thiệu Viêm: “Anh hai bình thường rất bình tĩnh, lần này đêm khuya đã gọi điện nhất định là có chuyện gì quan trọng.”

Quyền Thiệu Viêm một tay áp Mục Giai Âm ở dưới thân, ác ý cọ cọ vào bụng Mục Giai Âm nói: “Anh cũng cần em vậy.”

Mục Giai Âm vô tội nháy mắt: “Em cũng muốn như vậy, nhưng mà đứa bé không muốn.”

Nói xong, Mục Giai Âm còn cố ý vặn vẹo thân thể.

“Vậy chuyện em đi làm, ba của con anh không đồng ý.” Quyền Thiệu Viêm khó chịu hừ một tiếng. Lá gan Mục Tin Lành dạo này lá gan càng ngày càng lớn, dám chủ động đi quyến rũ anh.

“Anh đi tắm.” Quyền Thiệu Viêm cố ý cắn một phát lên miệng Mục Giai Âm rồi đi về hướng phòng tắm.

Quyền Thiệu Viêm nhất định là cầm tinh con chó! Mục Giai Âm che môi, đắc ý nhặt lên điện thoại của mình, cô biết chiêu này là hiệu quả nhất!

Chỉ là, nụ cười đắc ý trên miệng lập tức cứng lại!

Hỗn đản Quyền Thiệu Viêm! Đi tắm còn cầm theo pin điện thoại của cô.