Edit+Beta: Tiểu Vân nhi

Lúc trước hắn xin điều lệnh, cái tên Tổng tư lệnh kia không biết xấu hổ la hét muốn nhường hắn làm Tổng tư lệnh, chính là về sau không biết tại sao tên kia lại đột nhiên không om sòm nữa. Hắn xin làm phó tư lệnh cũng là vì chúc vụ này công việc tương đối ít lại thảnh thơi, hắn không cần phụ trách nhiều người mà thôi.

Quyền Thiệu Viêm nhìn về phía Mục Giai Âm, "Cũng không phải thường xuyên, một năm sẽ có một đợt đi ra nước ngoài công tác một lần." Điều kiện tiên quyết là hắn đã từ chối các chuyến đi công tác dưới mọi tình huống.

Mục Giai Âm trên mặt lộ nụ cười kỳ dị nhìn về phía ông nội nhà mình.

Nàng nhớ được năm đó ông nội vì muốn nàng đẩy nhanh việc tiêu thụ Quyền Thiệu Viêm liền chào hàng với nàng như vầy:

Bình tĩnh lại biết kiềm chế... Nói thật, nàng cảm thấy cho dù dùng kính hiển vi soi cũng soi không ra a.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày khả năng chỉ có thể gặp nhau một lần... Thật rõ ràng là hiện thực ngược lại.

Lúc đó nói nàng cái gì mà Quyền Thiệu Viêm là người chồng tốt nhất, lại không phải là do hai ý kiến trên sao? Mục Giai Âm cũng cảm thấy Quyền Thiệu Viêm rất là lạnh nhạt để cho nàng cảm thấy cuộc sống sau này sẽ không phải bị ai quản chế —— ảo tưởng tan vỡ a.

Lại nói năm đó cùng Tả Trí Viễn, Mục Giai Âm không tự giác muốn cách xa tình yêu này một chút, càng xa càng tốt. Cho nên, nàng nếu kết hôn với người này đối với hai điều kiện trên đều hết sức phù hợp, chẳng những có thể thỏa mãn yêu cầu của bản thân còn có thể khiến ông nội vui vẻ, cớ sao lại không làm?

Nhưng là hiện tại, Quyền Thiệu Viêm đến cùng là đem cuộc hôn nhân này chạy lệch đường như thế nào a? Đều không đúng với hy vọng của bản thân nàng đối với hôn nhân a!

Mục Giai Âm căm tức nhìn ông nội nhà mình.

Chỉ tiếc Mục Uẩn Ngạo đã sớm đắm chìm trong đắc ý, Quyền Duệ Tân dùng thời gian tám năm cũng không đem được Quyền Thiệu Viêm kêu trở về, mà sau khi kết hôn với cháu gái nhà ông chưa đầy một tháng đã khiến Quyền Thiệu Viêm thu tâm lại. Ông nuôi dạy ra cháu gái so với Quyền Duệ Tân lợi hại hơn, xem về sau Quyền Duệ Tân như thế nào có thể kiêu ngạo ở trước mặt ông.

Quyền Duệ Tân sau khi vui mừng, lập tức mẫn cảm phát hiện, làm cho tâm tính thằng cháu nhà mình biến hóa lớn như vậy tuyệt đối là Mục Giai Âm không thể nghi ngờ.

Này một cái chớp mắt, Quyền Duệ Tân liền bắt đầu thích Mục Giai Âm hơn.

Đối với ánh mắt cảm tạ của Quyền Duệ Tân, Mục Giai Âm liền nhanh chóng tươi cười đáp lại.

"Ai u… " Quyền Duệ Tân cũng không lại che giấu kích động của bản thân, nói năng có chút lộn xộn, "Ta chưa biết cháu quyết định ở lại, Thiệu Viêm cháu đợi chút a, ông phải đi gọi người thu thập một chút phòng của cháu... Không đúng, là phòng cho cháu và Giai Âm còn có phòng cho chắt trai tương lai nữa."

"Không cần thu thập ." Quyền Thiệu Viêm giọng nói mang theo lạnh lùng cùng một tia bất đắc dĩ, "Cháu không trở về nhà, cháu ở trung tâm thành phố đã mua một căn hộ, Giai Âm cùng cháu ở đó là tốt rồi."

Biệt thự Quyền gia ở ngoại thành thành phố A.

"A..." Quyền Duệ Tân phảng phất giống như bị hắt một gáo nước lạnh, ngượng ngùng cúi đầu, lung tung gắp mấy miếng đồ ăn, cứ vậy nuốt xuống.

Trên bàn cơm không khí trong lúc nhất thời lại có chút xấu hổ.

Quyền Thiệu Viêm vẫn chưa cởi bỏ khúc mắc a. Cũng đều tại nhi tử của Quyền Duệ Tân rất không tốt, ngay cả ông cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm năm đó của Quyền Ngọc Lãng, huống chi một người đầy ngạo khí lại tự tôn như Quyền Thiệu Viêm.

"Hiện tại bọn trẻ các người đều thích tự lập, nếu ở trung một chỗ, mấy lão già xương cốt không tốt như chúng ta đây lại quấy rầy thế giới của bọn trẻ các cháu" Mục Uẩn Ngạo cười ha ha nói, "Thiệu Viêm trở về là tốt rồi, đến ngày lễ ngày tết, người một nhà lại cùng nhau tụ họp. Có phải hay không Thiệu Viêm?"

Quyền Thiệu Viêm hít sâu một hơi.

Nhiều năm như vậy, người đàn bà đó hãm hại mẹ hắn sau lại quang minh chính đại chiếm giữ vị trí phu nhân Quyền gia, người một nhà? Quyền gia trừ bỏ ông nội còn có ai?

Thấy Quyền Thiệu Viêm thật lâu không có phản ứng, Mục Giai Âm thừa dịp hai ông không chú ý nhẹ nhàng đá đá chân Quyền Thiệu Viêm.

"Ngày lễ ngày tết khẳng định là muốn cùng hai ông ở cùng nhau a " Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, trong ánh mắt lộ ra nhè nhẹ uy hiếp, "Có phải hay không?"

Quyền Thiệu Viêm trầm mặc nhìn Mục Giai Âm làm vẻ ta đây, nhưng vẫn đáp ứng nói "Uhm."

Mục Uẩn Ngạo sau khi nói xong liền hối hận, căn cứ hiểu biết của ông đối với Quyền Thiệu Viêm, hơn phân nửa là Quyền Thiệu Viêm sẽ không đáp ứng . Bất quá, Mục Uẩn Ngạo nhưng là xem nhẹ lực ảnh hưởng của Mục Giai Âm đối với Quyền Thiệu Viêm.

Quái!! Ông lúc trước cho rằng Quyền Thiệu Viêm đối Mục Giai Âm tốt như vậy là vì có đứa nhỏ, nhưng hôm nay ông lại cảm thấy tựa hồ Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm là tình sâu vô cùng?

Nhưng —— chuyện bắt đầu khi nào, vì sao ông hoàn toàn không biết?

Quyền Duệ Tân hiện tại cảm thấy, về sau nếu ông muốn cho chắt trai nhận thức trên dưới một nhà Quyền gia cũng chỉ có thể dựa vào Mục Giai Âm. Chuyện mà Mục Uẩn Ngạo đời này đắc ý nhất, sợ chính là có một đứa cháu gái tốt như Mục Giai Âm đi.

Sau khi nhất trí cùng chung nhận thức, trên bàn cơm đề tài nói chuyện cũng dần chuyển khác.

Quyền Thiệu Viêm vừa mới cơm nước xong đã phải đi thị sát tình hình thành phố A. Thời điểm gần đến nơi, Quyền Thiệu Viêm mới nhớ hắn quên nói cho Mục Giai Âm địa chỉ nhà mới. Quên đi, Quyền Thiệu Viêm nghĩ, buổi chiều về sớm một chút đi Mục gia đón Giai Âm đi.

Mục Giai Thu hai mươi bảy tuổi có thể lên làm phó thị trưởng thành phố B, một phần cũng nhờ vào tính tình không thích dong dài dây dưa.

Nói giữa trưa đón Mục Uẩn Ngạo về nhà, Mục Giai Thu tự nhiên là không sai chút nào chạy tới.

"Chị hai, chị trước đỡ ông nội xuống dưới đi, em muốn đi toilet một chút, hai người ở dưới chờ em." Thời điểm sắp bước vào thang máy, Mục Giai Âm cau mày rất là có lỗi nhìn hai người trước mặt nói.

"Nếu không chị và ông ở trong này chờ em. " Mục Giai Thu hỏi.

Mục Giai Âm phất phất tay, "Không có việc gì, hai người xuống trước đi, em chỉ chậm chút là xuống."

"Được. " Mục Giai Thu gật gật đầu, "Chúng ta ở dưới chờ em."

Đợi đến lúc cửa thang máy triệt để đóng lại, Mục Giai Âm mới vội vàng hướng tới hành lang đầu tiên đi tới, đến phòng của bác sĩ chủ trị cho ông nội. Vừa rồi vị bác sĩ kia tựa hồ là có nháy mắt ra hiệu cho nàng?

Cửa văn phòng bác sĩ Vương mở rộng, Mục Giai Âm lễ phép ở trên cửa gõ ba cái mới nói, "Bác sĩ Vương, ngài tìm tôi?"

Bác sĩ Vương hơi có chút rối rắm, gãi gãi đầu, "Kỳ thực cũng không phải cái gì đại sự, trước cô đem cửa đóng lại."

Mục Giai Âm mỉm cười gật gật đầu, ngay lúc xoay người đóng cửa liền mở điện thoại di động ra ghi âm.

Bác sĩ Vương cũng tốt lắm, nhưng là cẩn thận vẫn tốt hơn.

Chờ Mục Giai Âm đóng cửa lại, bác sĩ Vương mới chỉ chỉ chiếc ghế đối diện nói, "Cô trước ngồi xuống đi."

Mục Giai Âm theo lời ngồi xuống, thanh âm mang theo tò mò lại đủ lễ phép nói, "Bác sĩ Vương, ngài đến cùng muốn nói với tôi việc gì, thế nào lại thần bí như vậy?"

"Lúc trước thời điểm tôi kiểm tra tình trạng thân thể của Mục lão, phát hiện có người tăng lượng thuốc của Mục lão, thuốc tuy là bình thường, nhưng khi sử dụng số lượng lớn, liền từ thuốc tốt biến thành thuốc độc." Bác sĩ Vương có chút lo sợ nói.

Xã hội thượng lưu nhiều thị phi, hắn làm bác sĩ ở trong này đã nhiều năm, mấy chuyện mờ ám này cũng đã gặp qua. Vốn hắn hẳn là bảo trì trầm mặc, nhưng thấy Mục Giai Âm đối Mục lão như thế hiếu thuận, không khỏi làm cho hắn nghĩ tới ông của mình.

Chỉ tiếc, ông không chờ hắn tẫn hiếu, nên hắn không đành lòng thấy tình huống này phát sinh trên người Mục Giai Âm liền hảo tâm nhắc nhở.