Nói về lý do Lâm Tô Tô ngồi ké xe của chủ tịch nhà mình đi về thì hoàn toàn là do cậu xui xẻo mà thôi.

À không, nói đúng hơn là cậu gánh cái sự xui xẻo này hộ cho sếp của mình.

Thông thường, An Kính sẽ tan tầm vào lúc 7h tối nhưng hôm nay hắn lại có lịch tập gym nên 5h30 đã theo mọi người tan ca.

Chuyện cũng không có gì đáng nói nếu lúc anh và Trương Tuệ bước xuống nhà xe liền thấy ánh mắt bùng cháy dữ dội như muốn giết người của Lâm Tô Tô.

Bên cạnh đó là bảo vệ nhà xe đang giữ hai cô gái vừa lạ vừa quen, cùng với một chiếc xe thương hiệu bình dân bị đập nát tươm cùng với tạt sơn đỏ.

Nói chung chính là một khung cảnh không nỡ nhìn thẳng.

“Chuyện gì thế?”

“Thưa chủ tịch, hai cô gái này liên thủ dụ bảo vệ đi ra, sau đó tiến vào phá xe của ngài.

Nhưng do nhầm cho nên…”

“Cho nên một nhân viên bé nhỏ yếu đuối như tôi phải gánh chịu cái xui xẻo đó giùm cho anh đó, chủ tịch à.”

Lâm Tô Tô thật sự muốn sốc ngang.

Tối nay cậu có hẹn với Vương Hoài đi mua sắm, nhưng khi nhìn thấy cái xe xấu số của mình thì cậu đã quyết định dời địa điểm hẹn thành bệnh viện do máu lên não bất tử.

Trương Tuệ ho khụ khụ mấy cái, tuy chủ tịch nhìn không ra nhưng với trí nhớ của một thư kí tất nhiên hắn biết hai cô gái này là ai rồi.

“Chủ tịch, đó là hai tình nhân của người tháng trước và tháng trước nữa.”

Trương Tuệ nói nhỏ nhưng Lâm Tô Tô tai thính, cậu nghe thế liền càu nhàu.

“Ồ hô… ra là vận đào hoa.”

An Kính khó chịu lạnh lùng nhìn về hai cô gái đang sợ hãi kia.

Trước giờ hắn đối với nhân tình luôn hào phóng, lúc chia tay cũng là bình yên, hoàn toàn không có chuyện dây dưa xấu hổ như lúc này, còn liên luỵ người khác phải chịu trận nữa.

“Bảo vệ, giao cho cảnh sát.”

“An Kính, tên biế,n thái chết tiệt lạnh lùng tàn nhẫn nhà anh.

Tôi nguyền rủa anh.”

Hai cô gái mồm năm miệng mười chửi rủa như điên, nhưng vị chủ tịch lạnh lùng của chúng ta lại hoàn toàn không bỏ vào tai.

Anh ngại ngùng nhìn ai đó còn đang chống nạnh chìm đắm trong lửa giận.

“Chiếc xe… cứ để tôi xử lý.

Còn cậu…”

“Tối nay tôi có hẹn với bạn.

Haizzz thật đúng là khổ sở mà… ôi… bây giờ đường rất kẹt, đặt xe bao giờ mới có a.”

An Kính nghe Lâm Tô Tô than thở trách móc mình mà muốn tăng huyết áp ngay tại chỗ.

Cuối cùng, không chịu được cậu mè nheo, anh đành nói.

“Được rồi.

Cậu đi xe của tôi.

Tôi đưa cậu về trước.”

“Chủ tịch anh minh a.”

Lâm Tô Tô đạt được mục đích của mình liền cười hề hề lẽo đẽo đi sau, lúc đến gần xe còn lon ton chạy ra mở cửa cho sếp mình trước nữa.

“Mời ngài vào a.”

Bộ dáng chân chó mười phần lầm Trương Tuệ nghẹn cười đến suýt tắt thở.

An Kính được người ta đối xử tôn kính cũng chả vui tí nào.

Anh biết cậu đang trêu ngươi anh thì có.

Lâm Tô Tô lần đầu ngồi xe sếp tổng nhưng hoàn toàn không chút nào sợ sệt, trong miệng còn líu lo líu lo nói chuyện tâm sự với thư kí Trương bên cạnh.

An Kính ngồi ở phía sau, tay liên tục nhìn vào ipad để làm việc nhưng thật ra vẫn vểnh tai lên nghe người kia nói gì.

Quả thực rất là bình thường, à không cũng có đôi chút bất thường.

Những câu chuyện của cậu đều rất bình dị, xoay quanh vấn đề cuộc sống hàng ngày như tối nay ăn món gì, mai mặc quần áo thế nào,… thế nhưng lại nghe cực kì cuốn.

Xe nhanh chóng dừng ở một hẻm nhà nhỏ.

“Tạm biệt chủ tịch, tạm biệt thư kí Trương, cảm ơn đã cho tôi đi nhờ.

Mai gặp lại ạ.”

Lâm Tô Tô nhanh nhảu xách balo của mình đi xuống, vừa dứt lời chào, thấy bóng dáng có người đang lôi lôi kéo kéo bạn mình trước cổng, Lâm Tô Tô điên tiết lên.

Cậu không thèm để ý có mặt sếp ở đây mà xách balo phang thẳng vào đầu của người kia.

“NÀY… THẰNG KIA.

MUỐN CHẾT ĐÚNG KHÔNG?”

Tiếng hét làm cả người trong ô tô và cả người đứng ngoài đều giật mình.

Trương Tất Phong mấy ngày liền không liên hệ được với Lâm Tô Tô.

An Thị thì hắn không dám đi vào, chỉ có thể tìm đến Vương Hoài thân cô thế cô mà thôi.

Hơn nữa, lời đồn hắn bị đá càng lan rộng làm hắn cực kì mất bình tĩnh, mặt mũi mất sạch còn bị Lâm Diên Vĩ giận hờn cho nên hắn quyết định tìm người trút giận.

Trương Tất Phong cho rằng Lâm Tô Tô chia tay mình là do bị Vương Hoài lôi kéo nên mới muốn kéo cậu đi dạy dỗ một chút.

Lần trước là giày tây, lần này là ba lô, Trương Tất Phong nghĩ nếu lần sau hắn đến nữa chắc sẽ bị Lâm Tô Tô cho nguyên cái thùng rác lớn đầu hẻm vào người quá.

“Anh điếc hay gì mà đến đây nữa? Tôi nói sao, không được đến đây bắt nạt Tiểu Hoài nữa?”

Vương Hoài vốn bị tật ở một chân, đi đứng không tiện, còn bị tên này một hai làm phiền cho nên Lâm Tô Tô cực kì khó chịu.

“Tô Tô à, chuyện này…”

“Câm miệng.

Cút.”

Trương Tuệ thấy An Kính bắt đầu bật tinh thần hóng hớt nên cũng chưa lái xe rời đi.

Nhưng mà thái độ của Lâm Tô Tô làm cho hai người trong xe khác ngạc nhiên.

Thái độ cực kì quyết liệt.

Hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lại, tựa như sẵn sàng xông lên so lo một một với tên Trương Tất Phong đó vậy.

Trương Tất Phong vốn dĩ đã bỏ hết mặt mũi hạ mình xuống nhưng Lâm Tô Tô vẫn không nguôi.

Hắn nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải vì Diên Vĩ, hắn có điên không mới làm cái này.

“Anh biết rồi, em và thằng què này có gì đó…”

“THẰNG CHÓ.

CÂM MÕM MÀY LẠI.”

Vì lời nói này của Trương Tất Phong mà mấy sợi dây thần kinh lý trí của Lâm Tô Tô đứt bực bực như dây đàn.

Cậu thậm chí còn không suy nghĩ, đã lao tới cho người trước mặt hai nắm đấm thẳng vào con mắt.

“Tô Tô… Tô Tô…”

“Aaaaa….

đau quá… aaaa.”

Trong con hẻm lúc này chỉ có thể dùng từ rối như tơ vò để miêu tả..