“Thư kí Lâm, xin lỗi anh, nhưng Trương gia có ơn ơn với tôi.

Tôi không thể từ chối yêu cầu của họ được.”

Giây phút nhìn Lâm Tô Tô uống cạn ly nước ấm đó, nữ trợ lý nhỏ bé đã định giơ tay ngăn cậu lại, nhưng cuối cùng cũng không làm.

Cô không biết trong đó có loại thuốc gì, cũng không biết nó có tác dụng ra sao, nhưng chắc chắn mười phần không phải thứ tốt.

Lâm Tô Tô đối xử với mọi người rất tốt, nhưng nữ trợ lý lại mang ơn Trương gia.

Cô lựa chọn phản bội cậu.

Nữ trợ lý cô giữ bàn tay run rẩy khi nhắn tin hoàn thành công việc cho Trương Tất Phong.

Cô nhìn chằm chằm ánh đèn sân khấu và chút hỗn loạn ở ngoài khi không có người chủ trì.

Giây phút đó, cô hít sâu một hơi, bàn chân toang bước lên sân khấu thực hiện phần tiếp theo của kế hoạch.

Bộp…

Bả vai cô bị ai đó giữ lại, nữ trợ lý quay lại thì sững sờ khi nhìn người đang mỉm cười với mình.

Không thể nào.

Đáng lẽ giờ này thư kí Lâm phải nằm trên giường khách sạn mới phải.

Sao có thể ở đây được.

Lâm Tô Tô mỉm cười rất chi là dịu dàng nhìn nữ trợ lý nhỏ bé kia.

Cậu cũng không thể lý giải mớ cảm xúc rối rắm của mình khi phát hiện cấp dưới phản bội mình lần nữa.

Nhưng lúc này không phải là lúc giải quyết cảm xúc.

Lâm Tô Tô nhẹ nhàng sửa sang lại không quần áo, cậu khoan thai bước lên sân khấu trong ánh đèn rực rỡ, trở thành trung tâm của cả buổi thuyết trình.

Từ nụ cười, cách đi đứng, nói năng, đều thể hiện một tinh anh xã hội.

Dưới ánh đèn sân khấu, Lâm Tô Tô trở nên đẹp đến kì lạ.

Cậu bình tĩnh thực hiện bài thuyết trình của mình, sau đó nhận lấy tràng vỗ tay hoan hô như sấm của mọi người.

Mọi thứ diễn ra cực kì suông sẻ và hoàn hảo.

Đến An Kính cũng không ngờ, người yêu mình lại làm tốt như thế.

Giây phút em ấy toả sáng trên sân khấu, An Kính cảm tưởng như chỉ nhìn thấy em ấy mà thôi.

Lâm Tô Tô đã rất cố gắng hoàn thành công việc trong mấy tháng qua.

Em ấy xứng đáng nhận được sự toả sáng tuyệt vời trên sân khấu và những tràn pháo tay này.

An Kính khẽ liếc qua Trương Tinh Vũ.

Quả nhiên, sắc mặt bà ta tái mét.

Trong hơn 1 tiếng của buổi thuyết trình, Trương Tinh Vũ không cách nào nghe được bất cứ thứ gì.

Tuy nụ cười vẫn luôn giữ trên môi khiến người ta không bắt bẻ được gì, nhưng trong ánh mắt đó là sự ngỡ ngàng không cách nào tin tưởng được.

Bà ta rốt cuộc đã làm gì, bà ta hiểu rõ nhất.

Trương Tinh Vũ thích sự hoàn hảo và kiểm soát người khác cho nên đã đưa ra một kế hoạch cực kì tỉ mỉ đến mức chính bà ta còn cảm thấy Lâm Tô Tô không còn đường thoát.

Từ việc cài gián điệp vào team dự án, đến việc bỏ thuốc, phá hỏng bài thuyết trình, đều do một tay Trương Tinh Vũ gợi ý cho Trương Tất Phong làm.

Mục đích chính không phải là để phá vỡ buổi thuyết trình này.

Chủ yếu là để Lâm Tô Tô mất mặt.

Buổi thuyết trình sẽ được diễn ra dưới sự chỉ dẫn của nữ trợ lý.

Như thế dự án sẽ hoàn thành.

Lâm Tô Tô sẽ trở thành kẻ vô trách nhiệm.

An Thị sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc này.

Trương gia sẽ có lợi thế hơn và các điều khoản trong hợp đồng sẽ được deal lại.

Chỉ là, giây phút Lâm Tô Tô xuất hiện trên sân khấu nguyên vẹn không sứt mẻ gì đã đánh vỡ những ảo tưởng của Trương Tinh Vũ, cũng như đặt dấu chấm hết cho kế hoạch ngu ngốc của bà ta.

Lâm Tô Tô kết thúc phần cuối cùng bài thuyết trình.

Cậu cúi người cảm ơn khán giả, ánh mắt liếc qua An Kính tràn đầy tự tin và lém lỉnh làm An Kính ảo giác rằng người yêu mình là một chú mèo con nho nhỏ đã làm được việc tốt nên bây giờ muốn được khen ngợi.

Chắc chắn phải khen rồi.

Hôm nay Lâm Tô Tô làm tốt như thế.

Không chỉ làm cho em ấy nở mày nở mặt mà mặt mũi An Thị cũng bảo toàn được danh dự.

“Giám đốc Trương, bà thấy thế nào? Thư kí Lâm nhà chúng tôi đã hoàn thành tốt nó đúng chứ? Trương gia quả thực có con mắt tinh tường, ở xa như thế mà vẫn có thể nhìn thấy được năng lực của em ấy.”

Giọng điệu của An Kính tràn đầy mỉa mai, xen vào đó là cảm giác tự hào của bậc phụ huynh khi nhìn thấy con mình đạt giải thưởng vậy.

Cộng với nụ cười gợi đòn của An Kính càng làm cho Trương Tinh Vũ phát điên lên.

Nhưng bà ta có thể làm gì được chứ.

Bà ta chỉ có thể cười gượng đáp lại sau đó khen vài câu xã giao rồi tìm cớ trốn đi mà thôi.

Trương Tuệ đứng bên cạnh thu hết biểu cảm của sếp mình vào mắt.

Cả ánh mắt xấu xa dung túng cho người yêu mình làm xấu kia nữa.

Anh ho khụ khụ cố ngăn ông sếp nhà mình lộ liễu thêm.

An Kính đi ra phía sau cánh gà, đón lấy người yêu mình vừa làm việc xong.

Ở nơi vắng người, Lâm Tô Tô rất nhanh đã sà vào vòng tay của anh.

Cậu hít hít lấy hương thơm trên người An Kính cố gắng trấn an sự sợ hãi của bản thân.

Có trời mới biết, giây phút ở trong nhà vệ sinh ói hết đống nước mình uống đến nôn ra mật vàng mật xanh làm cậu sợ hãi đến mức nào.

Khi uống hết ly nước từ tay trợ lý, Lâm Tô Tô cũng đang tự đánh cược với bản thân mình.

Cậu hiểu Trương Tất Phong, cho nên cậu biết đó là loại thuốc nào.

Sau khi uống xong, Lâm Tô Tô tìm cớ vào nhà vệ sinh móc họng nôn hết tất cả ra.

Cậu dám uống cốc nước đó bởi vì cậu sợ nếu mình không giả vờ tuân theo, rất có thể bọn họ sẽ dùng chiêu khác.

Chi bằng cứ ngoan ngoãn làm theo sau đó phản đòn.

Cũng may cậu đã đúng.

Sau khi uống xong ly nước đó, Trương Tất Phong ngay lập tức dỡ bỏ phòng bị với cậu.

Giây phút hắn thấy cậu giả vờ loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đã sáp lại rất gần cậu bằng cái điệu bộ kinh tởm thối nát của mình.

Tất nhiên, Trương Tất Phong không biết rằng mình phải trả giá như thế nào.