Lời đàn ông trên giường đúng là không thể tin mà.

Lâm Tô Tô vừa xoa xo cái eo đau nhức của mình vừa lầm bầm trong cuống họng.

Đã nói là một lần thôi, nhưng An Kính cứ như bị mắt điếc tai ngơ mà vật cậu đến hai lần.

Sáng nay lúc bước chân xuống giường, hai chân cậu còn run lẩy bẩy.

Lâm Tô Tô cố điều chỉnh dáng đi sao cho bình thường nhất.

Nhưng An Kính đi phía sau cậu liên tục quét qua quét lại tấm lưng cậu khiến cậu ngại ngùng.

Cậu không ngờ An Kính lại có một mặt bám người yêu như thế này.

Xe của An thị dừng trước công ty Trương gia.

Người phụ trách lần này là một người phụ nữ trung niên, điệu bộ dịu dàng tao nhã đem lại cho người khác cảm giác đầy tin tưởng.

Bất quá, khi chạm ánh mắt của bà ta, Lâm Tô Tô khựng lại đôi chút.

Cậu biết người đàn bà này.

Nếu không có kí ức kiếp trước, có lẽ Lâm Tô Tô đã bị sự nhiệt tình chu đáo này đánh lừa.

Nhưng lúc này cậu không còn ngây thơ như trước kia nữa.

Trương Tinh Vũ, theo vai vế là cô của Trương Tất Phong.

Nhưng cô ta là người nuôi dưỡng Trương Tất Phong từ nhỏ.

Nhìn bề ngoài hiền lành nhưng thực chất trong tâm tư cực kì thâm độc.

Và quan trọng, cô ta ghét mẹ của Lâm Tô Tô, cho nên ý tưởng chiếm lấy tài sản của cậu cũng từ cô ta mà ra.

Nhìn gương mặt tươi cười giả lả kia, Lâm Tô Tô lại chợt nhớ đến ánh mắt bén ngót khắc nghiệt của người đàn bà này khi nhìn cậu vào kiếp trước.

Những tháng ngày hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu với An Kính làm Lâm Tô Tô suýt quên mất một điều.

Nếu cậu không ra tay sớm, e rằng đám người Trương gia sẽ nhai nuốt cậu đến tận xương tuỷ.

An Kính có thể nhận ra những cảm xúc thất thường dao động mạnh mẽ của Lâm Tô Tô.

Anh nhích người khẽ che ánh nhìn của Trương Tinh Vũ đối với thư kí mình.

“Đây là thư kí Lâm đúng không? Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp.

Tất Phong nói đúng, nhìn cậu quả thực rất sáng lán đẹp trai.”

Trương Tất Phong tuy không hiện diện ở đây vì phải ở nhà nhận tội nhưng Trương Tinh Vũ vẫn cài cắm hắn ta vào những câu chuyện cực kì khéo léo.

Chỉ là, nó làm cho An Kính và Lâm Tô Tô thấy phản cảm khi mà Trương Tinh Vũ liên tục cười cười nhìn về phía Lâm Tô Tô như thể một vị trưởng bối đáng kính nhìn về cháu dâu của mình vậy.

Lâm Tô Tô bấu chặt đùi mình để ngăn bản thân không đứng dậy xé rách cái mặt nạ giả tạo của người đàn bà kia ra.

Trương Tinh Vũ vẫn âm thầm trình diễn vở kịch của mình.

Điều kiện lần này Trương gia đưa ra quá tốt, lại không tìm ra chút lầm lỗi nào cho nên An Kính tất nhiên cũng không từ chối.

Trương Tuệ nhìn chủ tịch, khẽ gật đầu.

Đây chính là tín hiệu cho thấy kế hoạch không có vấn đề.

Trương gia quả thực lần này có thành ý hợp tác, cố gắng chuộc lỗi.

Lâm Tô Tô lật các trang tài liệu, nhận được tín hiệu từ An Kính và Trương Tuệ, cậu liền gật đầu đồng ý với Trương Tinh Vũ.

“Vậy chúc mừng sự hợp tác của chúng ta.

Hợp đồng rất nhanh sẽ được hoàn thành.

Thời gian tiếp theo phải làm phiền cậu Lâm đây thường xuyên chạy qua công ty chúng tôi rồi.”

“Không có gì.

Vì An thị, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Lâm Tô Tô mỉm cười một cách lịch sự, bắt tay với người phụ nữ đối diện.

Cả hai đều mang trong lòng rất nhiều toan tính, cho nên cậu muốn nhìn xem cuộc chơi này ai sẽ là người ngã xuống trước.

Lần này Lâm Tô Tô không đơn độc ra đi trong chiều muộn nữa.

Cậu có Vương Hoài, và cả người yêu mình chống lưng.

Những gì thuộc về cậu, cậu sẽ hết mực trân trọng nó.

...****************...

Dù cho khá là không thích nhưng do tính chất công việc nên Lâm Tô Tô phải thường xuyên đến trụ sở công ty Trương gia, thậm chí là gần như dành cả ngày ở bên đó.

Chỉ có chiều tối sắp tan ca là chạy về An thị báo cáo tình hình công việc mà thôi.

An Kính nhìn về phía cửa kính.

Bàn làm việc của người kia trống, thật là nhớ em ấy quá đi.

Tuy Lâm Tô Tô chỉ ngồi đó cặm cụi làm việc cũng không để ý đến hắn, nhưng chỉ cần mệt mỏi, nhìn một chút bộ dáng của người kia làm An Kính cứ như được sạc đầy pin vậy.

An Kính mở màn hình điện thoại.

Trong ảnh chính là chiếc tai nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Nhưng đây là bức hình hắn mới chụp thôi, chỉ riêng hắn mới có được.

Dù cho Lâm Tô Tô có yêu cầu xoá bao nhiêu lần cũng không xoá.

Khó khăn lắm mới có được, dại gì cơ chứ.

Bên Trương gia, Lâm Tô Tô cũng đang cực kì đau đầu với cái đuôi đi sau mình.

Rõ ràng đã bói trước là Trương Tất Phong sẽ không tham dự vào dự án lần này, nhưng chỉ sau một tuần, tên này lại tăng tần suất xuất hiện ở công tty.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Và tất nhiên là hắn ta cố ý, va chạm rất nhiều lần với Lâm Tô Tô.

Hơn nữa thái độ còn cực kì tốt khiến người khác không thể nào bới móc được chút lỗi sai nào.

Quan trọng là hắn ta hành xử như thể hai người yêu nhau chỉ là đang giận dỗi vậy.

“Tô Tô, trà sữa mà em thích đây.

Mọi người cũng nhanh chóng đến lấy trà sữa đi nhé.”

Mọi người trong team dự án lập tức ồ lên vui mừng, còn không quên khen ngợi Trương Tất Phong hào phóng nữa.

Tất cả đều nhìn Lâm Tô Tô bằng ánh mắt cực kì ghen tị.

Lâm Tô Tô nắm chặt cây bút trong tay, nếu không phải đây là nơi làm việc cậu đã cho tên này một đấm rồi.

“Giám đốc Trương, đây là nơi làm việc.

Phiền ngài để ý xưng hô.”

Giọng điệu Lâm Tô Tô lạnh lùng, cậu cũng không thèm để ý đến ly trà sữa hắn đem lại tận bàn, thậm chí còn tỏ ra chút ghét bỏ.

Những chuyển động đó làm sao có thể qua mắt Trương Tất Phong.

Hắn cười cười, sau khi ra khỏi khu vực làm việc của cậu thì đốt một điếu thuốc.

“Mày thì hay rồi Lâm Tô Tô.

Nhưng với cái bẫy tao giăng ra.

Mày thoát được sao.”.