Diệp Thư Thư ngồi ở An gia được 5 phút thì An phu nhân cũng xúng xính mua sắm trở về.

An phu nhân đã gần 60, nhưng do bảo dưỡng tốt cùng với cuộc sống cẩm y ngọc thực cho nên lúc nào cũng trẻ trung phơi phới.

Bà nhìn thấy Diệp Thư Thư lập tức sà xuống, nắm tay thân thiết.

“Con nên đến thăm dì thường xuyên hơn mới phải.

Sao rồi, con đã đi gặp An Kính chưa?”

Diệp Thư Thư cười mỉm thật dịu dàng.

“Dạ rồi ạ.

Nhưng mà, có vẻ anh ấy còn dỗi con đó dì ạ.

Bất quá, con sắp dỗ được anh ấy rồi.”

Diệp Thư Thư cười đầy ẩn ý khiến An phu nhân hiểu lầm.

Bà nhớ đến lời đồn An Kính có người yêu dạo gần đây, sau đó liềc nhìn Diệp Thư Thư thẹn thùng đỏ mặt.

“Hóa ra là như vậy a.

Hiểu lầm nào đó giải quyết hết đi.

Rất tốt, rất tốt.”

Diệp Thư Thư ngoài mặt thì cười tiếp chuyện với An phu nhân, nhưng trong lòng thì đầy bão táp rồi.

Cô biết bản thân đang đánh cược một ván rất lớn.

Nếu không thành công có thể sẽ khiến An Kính ghét bỏ mình mãi mãi.

Nhưng nếu cô thắng, vị trí phu nhân An gia vinh hoa phú quý này sẽ là của cô.

So sánh thiệt hơn, Diệp Thư Thư vẫn quyết định làm liều.

Cô ả chính là đánh cược vào tình cảm của An Kính dành cho mình.

Chỉ cần còn một chút xíu thôi, Diệp Thư Thư chắc mẩm bản thân có thể khiến An Kính rung động thêm lần nữa.

...****************...

An Kính không biết bản thân bị tính kế, lúc này đây vẫn miệt mài nhìn về phía cửa kính trong suốt, nhìn ai đó đang chăm chỉ làm việc.

Thư kí Trương bên cạnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa a.

Chủ tịch à, ngài đâu phải lần đầu biết yêu.

Có cần dính người yêu đến thế không? Mười phút đã nhìn người ta ba lần.

Ai không biết lại tưởng ngài là biến thái nữa đó.

“Trương gia vẫn gửi dự án đến sao?”

“Khụ..

dạ đúng thưa chủ tịch, bên Trương gia vẫn gửi một vài dự án có tiềm năng tới mong muốn hợp tác với chúng ta.

Hơn nữa, người đại diện đều không phải là Trương Tất Phong.

Bên đó còn đưa ra rất nhiều điều kiện có lợi cho nên tôi mới đưa cho ngài xem thử trước khi ra quyết định.”

An Kính gật đầu.

Trong công việc, hắn vẫn là kiểu người công tư phân minh.

Dù sao trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn mà thôi.

Bất quá, khi nhìn thấy mấy tờ kế hoạch của Trương gia chuẩn bị, An Kính liền nhướng mày trào phúng.

“Lợi ích quá lớn.

Bên họ có đưa ra điều kiện nào không?”

Trương gia lần này quá có thành ý khiến An Kính nảy lên nghi ngờ.

Nhìn bề ngoài thì giống như là muốn chuộc lỗi cho chuyện lần trước nhưng thật ra sâu bên trong thì ai biết được đây có phải là một cái bẫy chết người hay không.

“Dạ có thưa chủ tịch, bên họ muốn thư kí Lâm đích thân đảm nhận dự án lần này.”

“Hoang đường.”

An Kính nổi giận, đập tập tài liệu xuống mặt bàn.

Lâm Tô Tô chỉ là thực tập sinh, hơn nữa kinh nghiệm còn chưa đủ sao có thể tự mình gánh lấy một dự án lớn như thế.

Đây là phủng sát cậu ấy sao.

“Bên kia một mực nói thích phong cách làm việc của thư kí Lâm cho nên yêu cầu cậu ấy đứng ra nhận lãnh.

Chủ tịch, tuy yêu cầu này có hơi quá đáng nhưng tôi đã xem qua bản kế hoạch.

Rất chỉn chu và có lợi cho công ty chúng ta.

Mong ngài xem xét.”

Trương Tuệ thật lòng nói.

Anh là kiểu người của công việc, cho nên mọi lợi ích của công ty đều đặt lên hàng đầu.

Cho dù có là người yêu chủ tịch đi chăng nữa.

An Kính lật bản kế hoạch mấy lần.

Anh không tin Trương gia nhưng tạm thời cũng không tìm ra bất kì sai lầm nào trong bản kế hoạch này.

Cứ như thể nó làm ra để phù hợp với mọi tiêu chí mà anh đưa ra vậy.

Điều này khiến An Kính cảm thấy sinh nghi.

Bất cứ thứ gì hoàn hảo quá cũng không quá tốt.

An Kính không muốn đặt Lâm Tô Tô vào trạng thái nguy hiểm, nhưng thân là chủ tịch một công ty, anh không thể có não yêu đương được.

Lúc Lâm Tô Tô đi vào phòng chủ tịch, nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của An Kính, cậu liền có linh cảm không hay.

Quả nhiên, sau khi nghe những gì Trương gia đề ra, Lâm Tô Tô liền cảm thấy toàn thân đều nổi cả da gà.

Đó chính là sợ hãi và kinh tởm.

Có kẻ ngốc mới tin là bọn họ hoàn toàn trong sáng không có ý định gì phía sau.

“Thư kí Lâm lần trước vẫn còn chút sang chấn, nếu cậu không đảm nhiệm được dự án này thì…”

“Thưa chủ tịch, xin người cho phép tôi đọc qai dự án một lần rồi hãy quyết định được không ạ? Nếu dự án lần này đem lại lợi ích cho công ty thì tôi tình nguyện dốc hết sức mình.”

Ánh mắt Lâm Tô Tô kiên định.

An Kính rất thích ánh mắt của cậu như thế này.

Mạnh mẽ, lấp lánh như ánh sao trời khiến người khác phải si mê.

Anh mỉm cười nhìn người đàn ông của mình.

Đôi vai cậu tuy nhỏ bé nhưng có thể gánh vác cùng anh rồi.

Nếu Lâm Tô Tô không sợ, thì việc gì anh phải sợ chứ.

“Được.”

Lâm Tô Tô nhoẻn miệng cười thật tươi, để lộ hàm răng trắng bóc của mình.

Thế là từ hôm đó, cậu bắt đầu tăng ca thường xuyên hơn, lật tung mọi tài liệu nghiên cứu liên quan đến dự án lần này.

Lâm Tô Tô biết bản thân có thể tiếp xúc được với dự án lớn như thế này là do Trương gia giấu chiêu bài sau lưng.

Nhưng Lâm Tô Tô cũng sẽ không thua.

Cậu sẽ biến nguy cơ thành cơ hội của mình.

Lâm Tô Tô hí hoáy viết đủ thứ ý tưởng ra giấy.

Bên cạnh là ly trà sữa và một hộp bánh ngọt được đặt ở đó tự lúc nào.

Cậu nhìn ngó quanh, phòng thư ký đã về hết chỉ còn mình cậu, phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn.

Bánh là của ai thì khỏi phải nói rồi.

Tự dưng, Lâm Tô Tô thấy tim mình nhũn ra, mềm như một vũng nước.

Trên bước đường đi tới thành công, có người cùng đồng hành, trái tim kết nối với nhau, thật tốt..