Sau một ngày tận tình chăm sóc thì Lâm Tô Tô đã hạ sốt nhanh chóng.

Cả hai ăn ý không nói nhiều, chỉ đơn giản là anh làm việc trên máy tính, cậu đọc những cuốn sách trong thư phòng của anh.

Cậu vẫn an vị trên giường, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế thật thoải mái.

Thỉnh thoảng, hai người lại nhìn nhau qua tấm kính, không một tiếng động nhưng hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

Chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ rồi.

Lâm Tô Tô cũng không mở miệng muốn về.

Cậu thật ra cũng không biết sao bản thân lại hành động như thế này nữa.

Chỉ là, bản năng con tim mách bảo cậu mà thôi.

Cậu muốn ở lại đây dù chỉ là thêm một chút nữa.

An Kính tắt máy tính, tháo kính.

Dựa vào thái độ của Trương Tuệ và Nhã Đan hôm nay có lẽ ngày mai thôi công ty sẽ đồn ầm lên chuyện anh có người yêu rồi.

Nhưng An Kính không ngại chuyện đó.

Dù sao hắn yêu đương cũng không cần giấu diếm, chỉ là bây giờ Lâm Tô Tô vẫn chưa chịu rõ ràng lòng mình, đêm nay An Kính quyết định tiến công, hắn phải chặn đường lui của con thỏ con này mới được.

Quan sát thái độ của em ấy, có lẽ em ấy cần một cú hích.

Nhìn Lâm Tô Tô vẫn còn mải mê trong những trang sách, An Kính nhẹ nhàng mỉm cười.

Trong mắt hắn, Lâm Tô Tô lúc nào cũng có dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát, thỉnh thoảng lại pha chút u buồn do những chuyện trong quá khứ.

Thế nhưng, dáng vẻ điềm tĩnh thản nhiên như hôm nay quả thực là lần đầu tiên hắn thấy.

An Kính có giã tâm và dục vọng chiếm hữu cực cao.

Hắn muốn có thể nhìn thấy mọi dáng vẻ hình thái của Lâm Tô Tô, chỉ muốn bản thân là người duy nhất mà thôi.

“Em thích cuốn sách này lắm sao? Anh thấy em đọc hai lần rồi.”

Lâm Tô Tô giật mình từ trong mớ suy nghĩ của mình.

“Cũng không phải là quá thích, chỉ là em vô tình đọc được nó trong lúc em cần một lời khuyên thôi.

An Kính, nếu câu trả lời của em không làm anh hài lòng, anh có ghét bỏ em không?”

Lâm Tô Tô nhìn An Kính.

Cậu có đôi mắt rất sạch sẽ, tựa như thấu suốt mọi thứ trên đời.

Nhưng An Kính cũng biết, đôi mắt ấy từng chịu rất nhiều nỗi đau, cuối cùng, Lâm Tô Tô vẫn lựa chọn lương thiện.

An Kính cảm thấy bản thân thật là cầm thú khi nổi lên dục vọng với đôi mắt ấy.

“Anh không thể ghét bỏ em được.

Nếu em làm điều gì đó, anh biết chắc em có lý do.

Anh sẽ đợi em giải thích.

Hơn nữa..Lâm Tô Tô …”

An Kính ngồi thụp xuống, nâng khuôn mặt người đối diện nhìn thẳng vào mắt em ấy.

“… anh có thể nghe tiếng tim em đập rất mạnh và nhanh khi em ở bên anh.

Em nói xem, con tim em không biết nói dối.

Nó thành thật hơn em nhiều đấy.”

“Anh không sợ đó là cảm giác nhất thời thôi sao? Kiểu như chỉ rung động một chút.

Qua một thời gian sẽ quên đi đó.”

Là anh lo sợ hay Lâm Tô Tô lo sợ?!

“Là nhất thời..

hay là thật sự… em không rõ sao?”

Ánh mắt An Kính quá mức nóng bỏng, Lâm Tô Tô vô thức muốn tránh đi nhưng tay anh giữ chặt đầu cậu làm cậu không thể nhìn đi đâu được.

Lâm Tô Tô có thể thấy cả bầu trời sao trong mắt anh.

Tim cậu cũng đang đập loạn xạ, đầu óc thì rối tinh rối mù không rõ điều gì cả.

Lâm Tô Tô biết hôm nay cậu phải làm rõ trái tim mình, phải hiểu nó chứ không thể qua loa trốn tránh như trước nữa.

Cậu cũng muốn làm điều đó, cậu cũng muốn bước lên.

“Anh cho em khoanh trắc nghiệm nhé.

Hoặc là bây giờ hôn anh, hoặc là em chỉ cần lên tiếng, anh sẽ đưa em về nhà.”

Lâm Tô Tô mím môi.

Con tim của cậu đã chọn từ lâu rồi.

Nó chỉ có một đáp án duy nhất mà thôi.

Cậu nhìn anh, rồi nhìn môi anh.

Cuối cùng con tim cũng chiến thắng, cậu dùng đôi môi của mình áp lên môi người kia.

An Kính không hề bất ngờ, rất nhanh trở thành người làm chủ cuộc chơi, hắn khẽ cạy mở khoang miệng của người kia, khiến nụ hôn của cả hai trở nên sâu sắc.

Môi lưỡi giao vào nhau.

Lâm Tô Tô rất ít khi hôn môi cho nên bị sự bá đạo của đối tác làm cho choáng ngợp.

Nụ hôn mang đậm hương vị nồng nàn của việc chiếm giữ một ai đó.

Lâm Tô Tô chỉ có thể thuận theo nhịp điệu nhanh chóng mạnh mẽ của An Kính trong khi anh đỡ gáy cậu, nhét một chiếc gối ở hông cậu.

Lúc hai người tách ra, trên môi còn vương một sợi chỉ bạc mỏng.

Lâm Tô Tô chỉ kịp thở lấy hai hơi.

Nhưng rất nhanh An Kính đã cúi xuống gặm nhấm lấy bờ môi đang sưng đỏ kia, tiếp tục công việc yêu thích của mình.

Lâm Tô Tô không chống cự, cậu nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, hé miệng mặc anh càng quét trong miệng mình.

Dù cho nụ hôn có chút mạnh mẽ cường liệt, nhưng bàn tay to lớn ở phía sau vuốt ve nhẹ nhàng khiến Lâm Tô Tô cảm thấy được trân trọng cực kì.

.

ngôn tình hoàn

Trân quý như châu báu.

Yêu thương mãnh liệt.

Là nụ hôn xuất phát từ tình yêu chứ không đơn thuần là dục vọng.

Là cậu tự nguyện.

Cho đến khi nụ hôn lần thứ hai dứt ra, Lâm Tô Tô mặt mày đỏ ửng, hai má hồng hồng, đôi mắt đê mê như cơn trong say.

An Kính nhìn hộ dáng này của cậu thì say mê như điếu đổ nhưng anh vẫn từ tốn mà dừng lại.

An Kính cọ chóp mũi lên má của cậu, cố thở dài nén dục vọng của mình lại.

“Tô Tô, anh vào phòng tắm bĩnh tĩnh một chút.

Em chờ một chút nhé.”

Lâm Tô Tô hơi sửng sờ níu áo anh.

Đôi mắt mờ hơi nước nhìn anh thật sự tò mò.

Nhìn đôi mắt của cậu, anh liền mỉm cười.

“Ở đây không có bao cũng không có gel, người chịu khổ sẽ là em.

Lần này anh tha cho em, nhưng lần sau em đừng hòng thoát.”

Câu nói này làm Lâm Tô Tô đỏ bừng cả mặt mũi.

Ở đây không có mấy thứ đó, nghĩa là nơi đây không có bất cứ tình nhân hay người nào khác bước vào.

Lâm Tô Tô chính là ngoại lệ duy nhất của anh..