Chiếc xe sang trọng dừng lại trước bãi biển đêm.

Lâm Tô Tô không biết tại sao bản thân lại có mặt chỗ này, ngồi trên xe mui trần của chủ tịch, hứng từng cơn gió thổi mạnh mẽ vào người.

Những gì anh nói ở nhà hàng cậu đều nghe rõ mồn một nhưng cũng không kịp tiêu hoá hết tất cả.

Chỉ là nếu trước kia cậu sẽ bỏ ngoài tai, nhưng lần này lại ngoan ngoãn để An Kính chở ra đây.

Mày điên rồi Lâm Tô Tô.

Sao lại dễ dàng bị thao túng tâm lý như thế kia chứ?! Hết đường lui rồi kìa.

Lâm Tô Tô căng thẳng muốn chết.

Cậu không nhịn được liếc qua người bên cạnh, nhưng sao sau cuộc trò chuyện vừa rồi anh có vẻ thảnh thơi qua vậy.

An Kính đã cởi áo vest ngoài ra, tay áo sơ mi cũng xắn lên làm lộ cánh tay đầy dây điện săn chắc quyến rũ.

Anh quay qua cậu mỉm cười rồi đi tới đầu xe, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ theo làn gió biển, Lâm Tô Tô không cách nào có thể dời mắt được hình ảnh đó.

Tại sao một người đàn ông lại có thể quyến rũ đến nhường đó cơ chứ?

Cơn gió biển thổi không mạnh không nhẹ, Lâm Tô Tô hít sâu một hơi.

Tâm hồn bỗng dưng thư thái hẳn ra.

Cậu tựa lên thành cửa xe, ngửi mùi hương mằn mặn trong gió, thả trôi những nỗi buồn mong cơn sóng kia cuốn đi thật xa.

Cả hai đều im lặng, không ai nói gì với nhau.

Phải hơn một tiếng đồng hồ sau, sau khi hút hết hai điếu thuốc, An Kính mới quay lại xe, nhẹ nhàng đóng mui xe lại.

“Ơ… tôi còn chưa ngắm biển đã mà.”

“Trời lạnh rồi.

Cẩn thận cảm lạnh.

Cuối tuần này có thời gian, tôi đưa em đi sớm hơn sẽ nhìn được biển đẹp hơn.”

Thái độ hiển nhiên của An Kính làm Lâm Tô Tô có chút bất ngờ.

Cứ như thể cái người chèn ép cậu ở nhà hàng lúc nãy không phải anh vậy đó.

“Sao chủ tịch lại đưa tôi ra đây?”

An Kính khẽ mỉm cười, cho cậu một cái nhìn thật dịu dàng.

“Mỗi lần có chuyện phiền lòng, tôi đều ra đây cả.

Tôi nghĩ em cũng sẽ thích nơi này.”

Lâm Tô Tô không thể không thừa nhận An Kính nắm bắt tâm lý rất giỏi, cậu rất thích nơi này.

Gió biển quật một trận mà những lo âu đã vơi bớt hơn phân nửa.

Hay là tại vì có An tổng lên tiếng chống lưng cho nên cậu không còn cảm thấy áp lực nữa nhỉ?

Không biết từ lúc nào người đàn ông này lại bước sâu vào trong cuộc đời cậu như thế nhỉ?

Bất tri bất giác, Lâm Tô Tô xoay đầu quan sát An Kính thật kĩ.

Nhìn lâu tới mức người da mặt dày như An Kính cũng cảm thấy ngại.

“Mặt tôi dính gì sao?”

“Không có.

Tôi chỉ thấy lạ thôi.

Tôi tưởng kiểu người quan tâm sức khoẻ như ngài sẽ không hút thuốc chứ.”

“Ha ha… em đừng thần thánh hoá tôi như vậy.

Tô Tô, tôi cũng chỉ là người bình thường có thát tình lục dục mà thôi.

Lúc buồn chán tôi cũng cần chút nicotin trong người cho nên mới hút thuốc.

Em thì sao? Em có thói hư tật xấu gì không?”

“Tôi hả? Tôi ngủ nướng… bla bla…”

Sau đó trong xe vang lên âm thanh nói chuyện líu ra líu ríu của Lâm Tô Tô.

An Kính cứ như chạm phải dây thần kinh nói của cậu vậy, khiến cậu kể rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn.

An Kính ngồi bên cạnh nghe câu được câu mất.

Bởi vì lúc này đây, trong mắt hắn chỉ có gương mặt say mê, đôi mắt sáng cùng với khuôn miệng xinh xẻo đang liến thoắng kia thôi.

Lâm Tô Tô không bị điên.

An Kính mới là người điên.

Hắn trước giờ luôn là người thận trọng, không ngờ lại dễ dàng rơi vào lưới tình với một cậu nhóc nhỏ hơn mình tận 10 tuổi.

Nhưng An Kính là con người lý trí đến điên cuồng, hắn không từ chối tình cảm này, hắn tiếp nhận nó.

Thậm chí còn có suy nghĩ muốn Lâm Tô Tô làm người bên cạnh mình mãi mãi.

Nếu có thể biến em ấy thành người của mình thì hay biết mấy.

Chỉ là chưa phải lúc nhỉ?! Nếu vội vàng quá, con thỏ sẽ chạy trốn mất.

Tiếng nói chuyện trong xe nhỏ dần.

An Kính ấn nút hạ chiếc ghế bên cạnh xuống để người kia ngủ được thoải mái hơn.

An Kính mỉm cười, nhìn gương mặt say ngủ thanh thản của Lâm Tô Tô.

Chỉ chưa đầy năm phút mà cậu có thể đi vào giấc ngủ sâu đến như thế.

Cái miệng nhỏ còn chóp chép liên tục như là trong mơ ăn được thứ gì đó ngon lắm.

Rõ ràng lúc nãy còn sợ anh lắm, thế mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ đi ngủ không một chút phòng bị nào thế này.

Không hổ danh là Lâm Tô Tô, người luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh.

...***...

Vương Hoài tan ca đêm về nhà thì thấy một chiếc ô tô xịn đậu trước hẻm vào nhà mình.

Trực giác của cậu lập tức gióng lên tiếng chuông cảnh báo.

Dường như đối phương cũng nhìn thấy cậu cho nên cánh cửa từ từ mở ra, An Kính bước xuống xe, sau đó đến chào hỏi cậu.

Không hiểu sao, Vương Hoài lại thở một hơi đầy nhẹ nhõm.

“An tổng, sao khuya thế này anh lại đến đây? Cần tìm Tô Tô sao?”

“Tô Tô đang ở trong xe của tôi.

Dạo này có chút việc nên thần kinh cậu ấy hơi căng thẳng cho nên không dám ở nhà một mình.

Tôi đưa cậu ấy đi dạo một chút nên có về hơi trễ.”

Ngụ ý là chờ Vương Hoài về nhà mới dám đưa Lâm Tô Tô về giao phó.

Vương Hoài thở dài.

Làm sao cậu không biết những bất an trong lòng bạn thân mình khoảng thời gian gần đây.

Nhưng nó không mở miệng nói, cậu cũng không thể hỏi.

Bởi đó chắc chắn là một điều gì đó kinh khủng lắm.

Qua ngữ điệu của người trước mắt, có lẽ An Kính biết được gì rồi.

An Kính nhẹ nhàng đi đến bên kia xe, bế con người đang ngủ say kia lên.

Lâm Tô Tô không phải thuộc dáng thấp bé nhẹ cân, nhưng nằm trong lòng người này lại gọn gàng ngoan ngoãn như vậy.

Vương Hoài nhìn ánh mắt của An tổng nhìn bạn mình, trong đầu liền nảy số.

Xem ra mối quan hệ của hai người này không đơn thuần là cấp trên cấp dưới bình thường như Tô Tô đã nói rồi.

“An tổng có muốn uống một ly socola nóng trước khi về không ạ?.