Thư kí Trương Tuệ nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã là 10 giờ, hơn 1 tiếng trôi qua mà phía trong vẫn không có chút động tĩnh nào làm anh lo lắng không biết chủ tịch có nổi điên ăn thịt người nữa không.

Chủ tịch a, ngài vận phần phải bình tĩnh a.

Dọn dẹp hiện trường vụ án không phải sở trường của tôi đâu.

Tôi bỏ việc đấy.

Trương Tuệ lẩm bẩm trong lòng, khẩn cầu chủ tịch nhà mình suy nghĩ mọi chuyện cho cẩn thận.

Cạch…

Cánh cửa phòng chủ tịch được mở ra.

Khác với dự đoán ban đầu của mọi người, chủ tịch An thì vẻ mặt cau có khó chịu, tựa như ăn trúng ruồi nhặn còn vị thực tập sinh kia thì năng lượng tràn trề.

Nhìn hiện trường thì giống như chủ tịch mới là người bị ức hiếp đấy.

“Thư kí Trương, sắp xếp cho cậu Lâm đây làm việc gì đó đi.

VIỆC GÌ CŨNG ĐƯỢC.”

An Kính nghiến răng ken két, nhấn mạnh “việc gì cũng được”.

Trương Tuệ làm thư kí nhiều năm, tất nhiên nắm bắt được sóng não của ông chủ nhà mình, lập tức đáp lại.

“Vâng, chủ tịch ngài yên tâm.

Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu Lâm đây chu đáo.”

“Ui da… chăm sóc chu đáo?! Cảm ơn anh nhé thư kí Trương.

Tôi còn tưởng đi làm rồi sẽ phải sống trong ngày tháng đau khổ do bị cấp trên hành hạ, đồng nghiệp bắt nạt cơ chứ.

Ai ngờ chủ tịch và thư kí Trương đây lại nhiệt tình như vậy.

Là tôi nghĩ sai cho các anh rồi.

Hu hu hu…”

Còn giả vờ khóc lóc diễn kịch nữa?!

Trương Tuệ cũng đã hiểu tại sao chủ tịch nhà mình lại hắc tuyến đầy đầu rồi.

Lâm Tô Tô hai ba câu liền nói toạt ra ý định của chủ tịch, xem ra cũng không sợ chủ tịch cho lắm.

An Kính chỉ trong một ngày mà bị người khác làm tức giận đến xanh mặt, nhưng nhìn cái bộ dáng khóc lóc ỉ ôi không ra giọt nước mắt nào của Lâm Tô Tô, hắn lại muốn tăng huyết áp.

Lão gia tử tìm từ đâu đến một tên điên khắc chết hắn vậy chứ?

Lâm Tô Tô tất nhiên biết An Kính chả thích gì mình.

Cậu cũng không rảnh đi lấy lòng hắn ta.

Đời trước, cậu lúc nào cũng sống cúi đầu, nhìn sắc mặt người này người kia, không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Đời này sẽ không như vậy nữa.

Dù sao An thị cũng chỉ là nơi trú chân tạm bợ của cậu.

Cậu sẽ cố hết sức làm việc, không làm hại ai.

Nhưng nếu kẻ nào dám làm hại cậu, cậu sẽ chơi đến cùng với kẻ đó, bất kể có là vị chủ tịch cao cao tại thượng kia đi chăng nữa.

Thế là Lâm Tô Tô bắt đầu chuỗi ngày thực tạp vị trí thư kí của mình ở An thị.

Trương Tuệ tất nhiên cũng không chơi trò ma cũ bắt nạt ma mới, chỉ giao cho cậu mấy công việc vòng ngoài, không cho cậu đụng vào những công việc quan trọng của chủ tịch An.

Tất nhiên, Lâm Tô Tô cũng không cần đụng đến mấy công việc đó.

Cậu chỉ đang tìm việc làm qua những ngày tháng tiếp theo, chờ tra nam đến và vả mặt hắn mà thôi.

Đúng như cậu dự đoán.

Hơn một tuần không liên lạc, cuối cùng tên chó Trương Tất Phong ấy cũng mò đến.

...***...

Hơn một tuần không liên lạc, Trương Tất Phong tìm đến trước cửa nhà của Lâm Tô Tô.

Vương Hoài xách đồ ăn trong siêu thị về, nhìn qua chiếc xe liền biết là ai.

Cậu lập tức nổi sùng, nhưng nể mặt bạn mình vẫn coi như là không thấy gì.

“Vương Hoài, cậu biết Tô Tô một tuần qua đi đâu không? Sao tôi không liên lạc được với em ấy?”

Vương Hoài lúc này trực tiếp bùng nổ.

“Một tuần không liên lạc được anh mới tới hỏi tôi.

Anh có thấy mình quá đáng không hả?”

“Tôi…cậu đừng có không nói lý.”

Vương Hoài muốn xông vào nhà nhưng tên kia quá mạnh, giữ chặt lấy túi đồ của cậu, một hai phải hỏi ra tung tích của Lâm Tô Tô.

“Anh có mau thả ra không?”

“Vương Hoài, nếu cậu còn không nói thì đừng trách tôi.”

Trương Tất Phong cảm thấy người bạn này của Lâm Tô Tô vừa phiền phức vừa đáng ghét.

Hắn muốn đánh cậu ta lâu rồi nhưng chưa có cơ hội.

Nếu không phải nể mặt Lâm gia và Diên Vĩ, hai người này sao có thể được hắn để vào mắt cơ chứ.

“A..

tên nào?”

Đúng lúc Trương Tất Phong định giơ tay đánh người thì một chiếc giày tây chọi thẳng vào mặt hắn làm hắn tối tăm mặt mũi, choáng váng đầu óc thả tay của Vương Hoài ra.

Vương Hoài nhìn chủ nhân của chiếc giày mà sốc đến không nói thành lời.

Lâm Tô Tô đang đứng đó, chống nạnh hếch cằm lên trời, một chân mang giày còn một chân thì chỉ còn chiếc tất trắng, giọng điệu cực kì ngạo nghễ khinh thường.

“Dám bắt nạt bạn tôi.

Trương Tất Phong, anh to gan quá nhỉ?”

Trương Tất Phong bụm chiếc mũi chảy máu ròng ròng của mình, không thể tin được tình cảnh trước mắt.

Lâm Tô Tô - người tôn sùng hắn ta hơn thần - lại lấy giày chọi hắn.

Chuyện này còn khó tin hơn heo mẹ leo cây đó.

Lâm Tô Tô nhảy lò cò đến chắn trước mặt Vương Hoài.

“Anh cút đi.

Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Nếu để tôi phát hiện anh đến làm phiền tôi hay tiểu Hoài, thì sẽ không chỉ là một chiếc giày đâu.”

Nói xong rồi mặc kệ Trương Tất Phong còn chật vâth, Lâm Tô Tô đã kéo tay bạn mình vào nhà.

Bỗng nhiên cậu sực nhớ gì đó mà quay ra.

“Chúng ta chia tay đi.

Là tôi đá anh.

Còn lý do á hả.

Cái thứ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh thì vứt đi.”

“CÁI GÌ? HẮN NGOẠI TÌNH Á?”

Vương Hoài trước nay chỉ thấy Trương Tất Phong là kẻ giả vờ đạo mạo, ai ngờ còn là kẻ không chung thuỷ nữa chứ.

“Mặc kệ hắn ta đi Tiểu Hoài.

Một chiếc giày rách thì nên vứt.”

Lâm Tô Tô muốn triệt để kết thúc mối tình này bằng lời chia tay đường hoàng nhất.

Cậu đac bắt đầu mối tình này bằng sự chân thành tha thiết nhất từ con tim, thì chính cậu cũng sẽ cắt đứt nó một cách gọn gàng.

Nhưng những đớn đau bọn họ gây ra cho cậu và mẹ còn có cả Vương Hoài ở kiếp trước, Lâm Tô Tô vẫn ghi nhớ từng cái một.

Đời này, chưa trả đủ cậu sẽ chưa quên..