“Ui chu cha….

Lại đây để chị nựng cái má của Tô Tô nào.

Em biết là chị lo cho em lắm không?”

“Má phính của chị đây người đẹp.

Tha hồ mà sờ nhé.”

Lâm Tô Tô vừa nói vừa mặc cho Nhã Đan giày xéo cái má của mình.

Miệng cậu cười ha hả, nói chuyện rôm rả với đồng nghiệp.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, biết được Trương Tất Phong bị cấm đến đây cũng làm tinh thần cậu thả lỏng hơn.

“Ngày đó chủ tịch bế em mà miệng em đầy máu làm tụi chị lo muốn chết.”

“Bế em sao?”

“Đúng a.

Toàn công ty đều ngạc nhiên lắm đấy.”

Nhã Đan nhớ lại ngày hôm đó.

Cô đang định sắp xếp đồ đi về thì nghe tiếng la hét đến mất bình tĩnh của chủ tịch, theo đó là tiếng động bên phía thang thoát hiểm.

An tổng bế Lâm Tô Tô ngất xỉu, còn có máu dây ra, vừa chạy vừa la hét.

“Gọi cấp cứu.

Nhanh lên.”

Ngay lập tức, cả công ty trở nên ồn áo náo động.

Xui thay, lúc đó đúng lúc giờ tan tầm nên xe cấp cứu bị kẹt xe.

Nhã Đan chưa từng thấy chủ tịch nhà mình phát rồ như thế.

Anh ta đi đi lại lại trong phòng, nhìn Lâm Tô Tô nằm trên sô pha cả người nóng ran mà liên tục nhìn đồng hồ rồi cằn nhằn.

Tựa như nếu xe cứu thương đến trễ thì anh ta sẽ mất đi một miếng thịt vậy.

Cho dù Trương Tuệ có cố gắng trấn tĩnh sếp mình như nào đi nữa thì cũng vô dụng.

Mức độ chấn động giận dữ của An Kính chỉ có đi lên chứ không có đi xuống.

Lâm Tô Tô nghe kể lại mà vẫn có thể cảm nhận được không khí căng thẳng lúc đó.

Bất quá, trong lòng cậu cũng vui vui.

Không ngờ, chỉ trong vòng mấy tháng thực tập mà cậu lại lời được nhiều tình yêu, sự quan tâm của mọi người đến như thế.

Từ bây giờ, ngoài Vương Hoài ra, cậu đã có thêm chị Nhã Đan, thư kí Trương,..

lo lắng cho mình.

Và đặc biệt là một người sếp tốt như An tổng nữa.

“À… em biết không? Công ty chúng ta dừng hạng mục hợp tác với Trương gia rồi đó.

Cho nên em không cần làm tài liệu kia nữa đâu.

Chúng ta sẽ triển khai dự án mới.”

Lâm Tô Tô nghe vậy thì không vui như tưởng tượng.

Trong lòng cậu tràn ngập áy náy.

Nếu nói như vậy, chẳng phải vì cậu nên An thị mới bỏ lỡ dự án này hay sao?

Lâm Tô Tô không phải người ngu ngốc.

Dự án này đã đi được 1/3 chặng đường, nếu bỏ lỡ chắc chắn sẽ có thiệt hại không nhỏ.

Nhìn thấy cái môi mím chặt của cậu, Nhã Đan lập tức hiểu ý, cô cầm chặt tay cậu an ủi.

“Đây hoàn toàn là lỗi của bên Trương gia, không phải lỗi của em.

Tên Trương Tất Phong kia tính cách như thế, ai biết làm ăn với hắn sau này có rủi ro động trời nào hay không.

Hơn nữa, chủ tịch tuyệt đối sẽ không để chúng ta chịu thiệt.

Cho nên em đừng áy náy.”

“Vâng ạ.”

Lâm Tô Tô được đồng nghiệp an ủi, cuối cùng cũng xốc lại tinh thần.

Chuyện qua rồi, nghĩ cũng không được gì.

Cậu vỗ vỗ má mình, cố sức hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực.

Chuyện của ngày xưa qua rồi Lâm Tô Tô.

Bây giờ mày phải cố gắng sống tiếp, làm việc cho bản thân mình, và trả lại tất cả những gì mà bọn chúng đã gây ra cho ngươi.

...***...!

Cốc… cốc… cốc…

“Chủ tịch, tôi vào được không ạ?”

An Kính vốn dĩ hơi rối rắm nên không muốn gặp ai, bất quá nghe được giọng nói quen thuộc kia, hắn lập tức quay xe.

“Cậu vào đi.”

Lâm Tô Tô đẩy cửa bước vào.

Trên gương mặt đẹp trai vẫn còn dán miếng băng vết thương chỗ cằm.

Nhưng nó cũng không làm giảm độ đẹp trai dễ thương của cậu.

“Chủ tịch, tôi đến đây là muốn cảm ơn ngày đó anh đã giúp tôi.

Cho nên trưa nay tôi có thể mời anh một bữa cơm được không?”

Lâm Tô Tô nghĩ rồi.

Ban đầu cậu định tặng quà, nhưng so với những món quà đắt tiền mà cậu không thể mua nổi, chắc hẳn An tổng cũng đã dư thừa rồi.

Chi bằng mời anh một bữa cơm, dù sao từ tin nhắn lần trước, cậu thấy hai người có vẻ hợp khẩu vị nhau.

An Kính giả vờ nhìn số liệu trong màn hình máy tính nhưng thật ra đã chờ câu nói này của cậu từ lâu.

Trong đầu hắn không có dự án nào cả, chỉ có một loạt quán ngon bổ rẻ mà hôm qua Trương Tuệ đã đưa cho hắn.

Vẫn là thư kí Trương tri kỉ a.

Nhưng thật ra, An Kính còn muốn Lâm Tô Tô cho mình một thứ nữa.

Chỉ là hắn cảm thấy nếu mình mở miệng ra xin thì có hơi kì lạ.

Nếu bảo cậu ấy cho mình bẹo má thì có kì quá không nhỉ?

Nghĩ đến đây, An Kính vội vã rùng mình.

Hắn không thể tin được bản thân lại có ý định véo má người trước mắt.

Sáng nay lúc vào công ty, hắn vô tình nhìn thấy Nhã Đan vô tư nựng má Lâm Tô Tô, mà cậu cũng để yên cho cô làm.

Vậy thì… mình cũng được nhỉ?

“Chủ tịch..

chủ tịch…”

Lâm Tô Tô gọi mấy tiếng, đánh thức An Kính còn đang chìm đắm trong mớ mê tưởng của mình.

An Kính giật mình, đáy mắt có chút hoang mang nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

“Cậu ra ngoài đi.

Lát nữa tôi gửi quán qua, tối nay chúng ta đi ăn đi.

Buổi trưa tôi bận rồi.”

“Vâng ạ.”

Lâm Tô Tô nghe là chủ tịch bận cũng không có ý kiến gì.

Cậu còn vui vẻ ngúng nguẩy đi ra ngoài.

Nhưng Lâm Tô Tô nào hay biết, thật ra trưa nay An Kính không có chuyện gì làm cả.

Chỉ là hắn muốn hẹn cậu vào bữa tối, sau đó hai người có thể hẹn nhau đi đâu đó uống rượu chẳng hạn.

Dù sao, buổi trưa ăn xong thì chỉ có về mà thôi.

Nghĩ đến đó, An Kính tự mình cười tủm tỉm trong lòng, tay che đi cái môi đang nhếch lên.

Mắt nhìn tờ tài liệu trong tay nhưng không cách nào tập trung nổi.

Cảm giác này thật kì lạ.

An Kính không phải yêu lần đầu tiên cho nên biết cái rung động này chính là tín hiệu cho hắn bước tiếp vào một mối quan hệ sâu sắc hơn với cậu thực tập dễ thương này.

Không có lo lắng sợ hãi hay bài xích.

Ngược lại còn có chút chờ mong.