Khoảnh khắc ngã xuống cầu thang, Lâm Tô Tô đã mường tượng được tình trạng tiếp theo của mình rồi.

Có thể sẽ là một người nằm quằn quại trên đất với vết thương lớn ở đâu.

Có khi nào sẽ chết không nhỉ? Hay chỉ là chấn thương sọ não thôi?

Nhưng dù có chết hay gì đi chăng nữa, cậu cũng không muốn tên gớm giếc kia chạm vào mình.

Bộp….

Khác với mặt đất cứng ngắc trong tưởng tượng, là một lồng ngực dày rộng ấm áp.

Lâm Tô Tô đầu óc trong quay cuồng, hơi nóng thấm ra từng đợt từ cơn cảm lạnh trong người.

Cơ thể cậu run bần bật nhưng không hiểu sao lúc này lại thấy yên tâm đến lạ.

Bên tai cậu văng vẳng tiếng kêu của ai đấy nhưng Lâm Tô Tô lúc này đã mệt đến muốn chết đi rồi, cuối cùng cậu ngất xỉu.

“Tô Tô… Tô Tô..

Trương Tuệ, gọi cấp cứu.”

“Tôi gọi rồi thưa chủ tịch.

Rất nhanh sẽ đến thôi.”

An Kính bế thốc người lên, chạy nhanh vào văn phòng.

Trước khi đẩy cánh cửa thoát hiểm ra, hắn lướt qua kẻ đang ngồi bệch dưới đất.

Ánh mắt sắc lạnh như đao.

Trương Tất Phong không tính đến chuyện này.

Hắn cố tình chọn chỗ không có camera này để ép buộc Lâm Tô Tô, nhưng không ngờ Lâm Tô Tô lại cứng đầu cứng cổ như thế.

Thà bị thương cũng không muốn hắn chạm vào.

Và cả sự xuất hiện bất ngờ của An Kính nữa.

Nghĩ đến những lời cảnh báo của cha mình, Trương Tất Phong liền đổ mồ hôi lạnh.

Hắn biết An Kính không phải quả hồng mềm, anh ta có muôn vàn cách ép người khác chết.

Lúc này Trương Tất Phong chỉ có thể cầu trời cho An Kính không vì một trợ lý nhỏ nhoi mà đối đầu với Trương gia thôi.

...***...

Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang bệnh viện thể hiện tâm trạng của chủ nhân nó cực kì nôn nóng.

Vương Hoài vừa kết thúc ca làm thì nhận được điện thoại từ thư kí Trương, cậu chưa kịp tiêu hoá hết mọi chuyện đã chạy vội đến đây.

“Tô Tô… Tô Tô… cậu ấy… sao rồi?”

Vương Hoài vừa hỏi vừa thở hổn hển.

Cũng may, Trương Tuệ đứng bên cạnh vuốt lưng cho cậu, lại đưa cốc nước đường cho cậu uống.

“Cậu Vương yên tâm, thư kí Lâm chỉ bị cảm thông thường thôi.

Nhưng do quá sức nên ngất xỉu, đang được truyền nước rồi.”

Vương Hoài đẩy cửa phòng bệnh thì thấy cảnh tượng khá là lạ.

Bạn mình mặt mũi trắng bệch nằm trên giường, còn đang ngủ ngon.

An tổng lại cầm một xấp giấy tờ như là đang giải quyết công việc.

Nhìn thế nào thì cái cảnh này cũng kì lạ? Có công ty nào chăm nhân viên kĩ như thế này không nhỉ?

“An tổng…

“Cậu Vương…”

Cả hai chào nhau khách sáo.

Vương Hoài cũng không có tâm tư nói chuyện với An Kính.

Cậu lại gần thằng bạn thân của mình, nhìn sắc mặt của Lâm Tô Tô một hồi lại thở dài ngao ngán.

“Cậu Vương, bác sĩ bảo là thư kí Lâm làm việc quá sức.

Cậu yên tâm là chúng tôi sẽ sắp xếp lại công việc cho cậu ấy, không để cậu ấy quá sức như vậy nữa đâu.”

Vương Hoài nghe Trương Tuệ nói thế thì một mực lắc đầu.

“Sức khỏe của Tô Tô trước giờ vẫn tốt cực kì, rất ít khi bệnh vặt.

Khối lượng công việc của cậu ấy trước nay cũng không nhiều, cậu ấy lúc về nhà cũng trong tình trạng thoải mái.

Chỉ là dạo này….

Mà cũng tại tôi, không chăm sóc chu đáo cậu ấy.”

Vương Hoài không nói ra hết câu nhưng sao An Kính có thể không hiểu cho được.

Anh nhẩm tính một chút, trước giờ Lâm Tô Tô luôn có thể hoàn thành công việc trước thời hạn, không lý nào chỉ vì công việc mà đổ bệnh như thế.

Lý do duy nhất chỉ có thể là Trương Tất Phong mà thôi.

Từ ngày hắn lấy cớ hợp tác lảng vảng ở văn phòng, Lâm Tô Tô đã có triệu chứng căng thẳng về mặt tinh thần.

An Kính nắm chặt bàn tay, tự trách mình.

Cũng tại hắn, nên nhận ra sớm hơn.

Nhìn vết thương trên cằm của cậu đã được xử lý sạch sẽ, An Kính khẽ thở dài.

Xem ra bản thân hắn vẫn không làm tròn chức trách của một người sếp a.

Để nhân viên bị bắt nạt ngay dưới mí mắt thì còn thể thống gì nữa.

Trên đường lái xe về, Trương Tuệ cảm thấy lạnh sống lưng với không khí ngột ngạt này.

Tâm tình của chủ tịch đang rất không ổn, vẻ mặt khó chịu đăm đăm nhìn chằm chằm vào khung cảnh hai bên đường.

Ngón tay liên tục mân mê mấy tờ giấy.

Ắt hẳn là vì chuyện của Lâm Tô Tô làm ảnh hưởng rồi.

Trương Tuệ thầm cười trong lòng.

Chủ tịch nhà anh vốn lòng dạ sắt đá, cũng lâu lắm rồi Trương Tuệ mới thấy lại được vẻ mặt lo lắng này của anh.

“Chủ tịch, chuyện bên Trương thị có tiếp tục không ạ?”

“Không.

Tạm thời đình chỉ toàn bộ dự án với Trương thị.

Cho đến khi nào Trương Tất Phong đưa ra lời giải thích và xin lỗi thoả đáng thì thôi.

Nếu không thì cũng không cần gặp bên đó làm gì.”

Thái độ của An Kính cương quyết khác thường.

Trương Tuệ làm thư kí cho hắn bao nhiêu năm cũng hiểu là hắn đang như một ngọn lửa núi lửa sắp phun trào rồi.

Mà kẻ gánh chịu tất nhiên là Trương Tất Phong rồi.

“Còn nữa, cậu giúp tôi..

điều tra chút chuyện về thư kí Lâm và Trương Tất Phong.”

Trương Tuệ nhìn qua gương chiếu hậu.

Gương mặt góc cạnh có phần lạnh lùng của chủ tịch phản chiếu trên tấm gương không buồn không vui.

“Chủ tịch, chuyện này…”

Trương Tuệ do dự.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua đối với mệnh lệnh của An Kính mà anh lại do dự.

Chủ yếu là vì yêu cầu của người quá mức đặc biệt và khác thường, không giống với phong cách thường ngày chút nào.

“Tôi biết là cậu nghĩ gì.

Chỉ cần điều tra chút chuyện bên lề của hai người họ và chuyện ngoại tình của Trương Tất Phong là được rồi.

Còn lại uẩn khúc phía sau, tôi sẽ tự tìm Lâm Tô Tô hỏi.”

An Kính im lặng bóp trán.

Hắn cũng biết yêu cầu của mình quá đáng nhưng hắn không cách nào ngăn cản bản thân nhớ về chuyện đó được.

Đôi bàn tay của Lâm Tô Tô run rẩy, ánh mắt tuy quật cường nhưng lại có chút hoang mang sợ hãi.

Rốt cuộc điều gì đã khiến một con người mạnh mẽ như Lâm Tô Tô trở nên như vậy?