An Kính chưa bao giờ thấy ai có tửu lượng thấp đến kinh ngạc như vậy.

Thậm chí chai rượu vang kia cũng chỉ mới vơi đi hơn phân nữa mà thôi.

Thế mà Lâm Tô Tô đã say đến không biết trời trăng mây gió nào rồi.

Vương Hoài cũng đã kết thúc ca trực 2 tiếng của mình, vội vã chạy tới đỡ lấy Lâm Tô Tô đang điên cuồng lắc cái bàn đáng thương.

“Được rồi mà..

cậu say lắm rồi.

Tha cho nó đi.”

Vương Hoài biết rõ thói quen khi say của Lâm Tô Tô.

Nếu thấy thứ gì có màu trắng trước mặt mình, cậu sẽ liên tục lắc lư nó.

Lâm Tô Tô từng kể cậu có chút chứng ám ảnh với màu trắng mà.

Cho nên chiếc bàn phủ khăn trắng đẹp đẽ kia cũng không tránh khỏi thảm sát đáng thương.

NÓ BỊ LẮC LƯ MỘT CÁCH ĐIÊN CUỒNG….

NÓ ĐANG KÊU GÀO THẢM THƯƠNG…..

Đó là tất cả những gì mà An Kính và Vương Hoài đang phải đối mặt.

Hai người cố hết sức chín trâu mười hổ mới giữ được Lâm Tô Tô lại.

Dù sao cậu cũng là người học võ từ nhỏ, sức mạnh tất nhiên không tầm thường.

“A aaaa… Tiểu Hoài à, để tao lắc… nó… nó gây rối… aaaa…”

“Được rồi, Tô Tô đi về nào… xin lỗi An tổng, xin anh giúp tôi đưa nó xuống dưới với.”

Vương Hoài một bên cố lôi kéo Lâm Tô Tô, một bên nhìn xung quanh cười cười cáo lỗi với tất cả mọi người.

Thằng bạn này của cậu cái gì cũng tốt.

Chỉ là lúc say rượu thì có chút máu điên mà thôi.

Lúc đi vào trong thang máy, Lâm Tô Tô vẫn còn say xỉn bét nhè mà lèm bèm.

“Hừ….

Ửng hưng….

An Kính cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người say đến vậy.

Bình thường đã nói nhiều, nay lại còn nói nhiều hơn, mà đặc biệt là chỉ nói với bản thân mình trong tấm kính phản chiếu của thang máy nữa chứ.

Nhìn thì có vẻ kì quặc nhưng không hiểu sao anh lại thấy có chút đáng yêu.

Nhìn xem, cái miệng cười toe toét như thể không biết bản thân vừa gây ra chuyện gì ở trên bàn ăn kìa.

“Tô Tô à..

mày phải bỏ thói quen này đi.

Thật là…”

“Ừm… hửm….”

Hai mắt Lâm Tô Tô bỗng nhiên sáng như đèn pha ô tô.

Thang máy trong nhà hàng này thiết kế theo kiểu nội thất hoàng gia cho nên không có màu trắng, bất quá trước mắt cậu là một mảnh trắng ngần nè.

“Ui cha… cho anh sờ một chút đi.

Hí hí….”

Lâm Tô Tô sờ lên thứ gì đó mềm mềm mà cũng cứng cứng, bắt đầu cố gắng lắc điên cuồng.

“Aaaaa… hí hí….”

Không gian trong thang máy lắng đọng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng la hét sảng khoái của Lâm Tô Tô mà thôi.

Vương Hoài há hốc mồm, thật sự cậu cảm thấy cực kì có lỗi với An chủ tịch nhưng mà trong tình huống này cậu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cười gượng hoà giải tình huống này mà thôi.

“Tô Tô à….”

Lâm Tô Tô đang điên cuồng nắm lấy bờ ngực rộng lớn căng phồng dưới áo sơ mi mà lắc lắc điên cuồng, gào rú trong sung sướng.

Cũng xui cho An tổng của chúng ta.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản lịch thiệp, ai biết sẽ gây ra cơ sự này cơ chứ.

“Hì hì….

Tiểu Hoài, mau qua đây lắc với tao đi.”

Không, tao không muốn.

Mày cứ tận hưởng một mình đi vậy.

Vương Hoài sau khi nhìn thấy tình cảnh này thì vẻ mặt cực kì xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố cho mình và bạn thân chui xuống.

Nhưng đây là thang máy thì kiếm đâu ra chỗ để trốn cơ chứ.

Nhìn kìa, nhìn kìa.

Sắc mặt của An Kính lúc này phải nói là cực kì đặc sắc.

Sống gần 40 năm, chưa bao giờ hắn rơi vào cái hoàn cảnh khó xử như thế này.

An Kính muốn đẩy Lâm Tô Tô ra, nhưng sợ cậu đụng vào đâu đó lại đau người, cho nên hắn quyết định dùng hai tay của mình giữ chặt lấy hai tay của Tô Tô, ngăn không cho cậu chơi cái trò này nữa.

“Được rồi, dừng lại ở đây được rồi.

Để tôi đưa cậu và cậu Vương về.”

“Không.

Chơi tiếp đi… chơi tiếp… ừm hứm….”

Lâm Tô Tô liên tục áp sát cả thân mình vào người trước mặt, mục đích là muốn dụi đầu vào bờ ngực kia.

“Tô Tô à….”

Vương Hoài vội vàng kéo người ra, cậu cũng xấu hổ muốn chết.

Thằng bạn mình mà tỉnh lại, nếu nhớ tới mấy cái hành động ấu trĩ này thì cõ lẽ nên kiếm cái quần mà đội lên đầu thì hơn.

“Tới rồi đây.”

Thư kí Trương đã dừng xe ở dưới sảnh đợi được mười phút rồi.

Bất quá, tình cảnh trước mắt làm anh có chút ngạc nhiên trố mắt ra nhìn.

Chưa bao giờ thấy chủ tịch thất thố như vậy a!!!

Chiếc áo sơ mi trắng xốc xếch, phần phía trước dường như có hơi nhăn.

Hơn nữa, cái tư thế gì mà kì lạ kia.

Chủ tịch hai tay nắm chặt Lâm Tô Tô, còn Lâm Tô Tô gan to cùng mình mà đu bám trên người anh, miệng còn gào thét mấy cái điều không đâu vào đâu? Thật là khiến người khác phải đau đầu mà!

Vương Hoài đi phía sau thì khập khểnh từng bước, cố gắng khuyên nhủ cái người đang say bí tỉ kia, tay còn xách theo túi của Lâm Tô Tô.

Nhìn chung là một tình huống cực kì buồn cười.

“An tổng, để tôi giúp người đỡ cậu ấy lên xe.”

“Ừm hửm… thư kí Trương…”

Mắt Lâm Tô Tô sáng như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm vào cổ áo của Trương Tuệ.

Cái màu trắng này thật là hấp dẫn người khác mà.

Nào cho Tô Tô sờ thử một cái nào.

Ui da?!!

Bỗng nhiên trước mắt Lâm Tô Tô tối sầm, có cảm giác như bàn tay to lớn của ai đó đang che mắt cậu vậy.

“Thả ra ….

Nhìn cơ… màu trắng… lắc….

Ưm…”

An Kính vừa nhìn liền biết Lâm Tô Tô muốn làm cái gì.

Sao anh có thể chấp nhận cho cậu làm việc đó được? Đã đụng đến anh rồi mà còn muốn đụng đến người khác sao? Thật là vô trách nhiệm.

Cho nên An Kính nhanh tay bịt mắt người kia lại, sau đó nhẹ nhàng mà vất vả nhét người vào trong xe.

Vào đến xe rồi mà Lâm Tô Tô còn kêu gào liên tục, còn cao hứng hát liền mấy bài.

Vương Hoài ngồi ở ghế trước mà xấu hổ muốn độn thổ.

Tô Tô à, nếu mai mày tỉnh dậy mà không nhớ gì thì đó chính là may mắn nhất đời mày rồi đó.

Thằng khỉ!!!