“Cái gì, chụp mẫu.

À vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Lâm Tô Tô sau khi cúp máy của thư kí Trương thì chấm hỏi đầy đầu.

Cậu lầm bầm lầu bầu.

“Bộ công ty hết mẫu chụp rồi hay sao mà phải nhờ đến người của phòng thư kí kia chứ? Thật là.”

“Chuyện gì thế, Tô Tô?”

“Haiz… tự dưng thư kí Trương nói ngày mai tớ nhớ đem theo chiếc khuyên tai.

Phòng thiết kế và marketing muốn xem nam giới đeo thì như thế nào, qua đó lên kế hoạch tiếp theo.

Tớ có phải người mẫu chuyên nghiệp đâu chứ.”

“Ưm..

cũng hên là cậu đã bấm lỗ tai lại rồi đấy.

Nhưng mà Tô Tô, cũng lâu rồi tớ chưa thấy cậu đeo khuyên tai lại.

Nếu được, cậu mang mấy tấm hình về cho tớ xem với nhé.”

Vương Hoài vừa gọt trái cây vừa háo hức mong chờ.

Từ khi Lâm Tô Tô chia tay tên tra nam và bắt đầu làm việc ở An Thị, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cuộc sống của cậu ấy đã tràn ngập màu sắc hơn.

Dù cho Tô Tô có hay lèm bèm về ông sếp khó tính của mình nhưng Vương Hoài biết, cậu đang rất thích thú với công việc của mình.

...***...

“Nhanh lên nhanh lên.

Sao lề mề như thế?”

“Set up chỗ này xong chưa? Thật là… người mẫu còn chưa tới sao?”

Lâm Tô Tô vừa bước vào studio chuyên chụp ảnh của tập đoàn mà đã bị choáng ngợp bởi không khí bận rộn nơi đây.

Người đi qua đi lại liên tục, chỉ kịp cúi đầu chào chủ tịch sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

“Ngạc nhiên lắm hả?”

An Kính thấy Lâm Tô Tô thẩn thờ há hốc liền biết cậu là lần đầu tiếp xúc với môi trường làm việc kiểu này rồi.

“Nhưng mà chủ tịch này, môi trường ở đây thật ồn ào, liệu có an tĩnh chụp ảnh được không? Mọi người…aaaa….”

Lâm Tô Tô vừa nói vừa nép sát vào người của An Kính nhưng cũng không tránh khỏi việc bị đụng vào đạo cụ xunh quanh.

Hết cách, An Kính chỉ đành đưa cậu đi vào phía bên trong của mình, một tay ôm sát để tránh bị người khác đụng vào.

Trong lòng của chủ tịch có bơi lùng bùng.

Anh tự nhủ trong lòng rằng mình làm tất cả là vì công ty mà thôi.

Đúng vậy, mình phải bảo vệ mẫu chụp đúng không? Nếu tai của cậu ấy bị thương thì sao có thể đeo khuyên tai cho anh xem..

à nhầm để lên ý tươnhr concept được.

Tính ra, An Kính tự thấy mình quả thực là một vị chủ tịch anh minh cao cả.

“Chào chủ tịch ạ.”

“A….

Người mẫu cũng tới rồi sao?”

Nghe người khác gọi mình là người mẫu, Lâm Tô Tô vội vàng xua tay.

“Không đâu.

Tôi không phải người mẫu.”

“Ai ya… quan tâm gì chứ.

Thật ra cũng không được phải chụp để xuất bản hay gì.

Chỉ là để xem hiệu quả và lấy cảm hứng cho phòng thiết kế và marketing mà thôi.

Nhưng mà..

chủ tịch..

sao ngài …”

Nhiếp ảnh gia thật sự ngạc nhiên khi thấy chủ tịch vốn dĩ bận rộn lại đến đây.

Dù sao, đây cũng là một phần công việc nho nhỏ của bọn họ.

Mượn người của phòng thư kí đã là quá rồi, sao chủ tịch còn đích thân đến đây giám sát vậy nhỉ?

“À..

thật ra là, vì cậu Lâm đây là người của phòng thư kí cho nên..

nên tôi muốn đến đây nhìn một chút..

à..

chiều nay, tôi mời mọi người uống trà sữa.

Cứ thoải mái gọi đi nhé.”

“Ồ..

cảm ơn chủ tịch ạ.”

Mọi người đồng loạt cảm thán chủ tịch quả nhiên là tốt bụng dễ gần, lại còn quan tâm đến nhân viên nữa.

Chỉ riêng Trương Tuệ hiểu được suy nghĩ trong lòng ông chủ nhà mình.

Chủ tịch, ngài có cần này vẽ như thế không? Cứ nói đại là muốn đi xem cậu Lâm đeo khuyên tai là được mà.

Quả đúng như tưởng tượng của An Kính, tai của Lâm Tô Tô đặc biệt hợp để đeo khuyên.

Một chiếc khuyên tai trung tính mềm nhẹ, lúc đeo lên vành tai tinh xảo của cậu càng nổi bật lên nét quyến rũ không gì sánh bằng.

Nhiế ảnh gia lấy máy cơ chụp một tấm cận cảnh vành tai, chỉ lấy hình ảnh chiếc tai quyến rũ ấy cùng với mấy lọn tóc loà xoà phía sau cũng đủ khiến bức ảnh rất đẹp.

“Ái chà… nếu bức ảnh này làm poster quảng cáo thì hút khách phải biết đó.”

“Đừng khen em như vậy.

Là do anh chụp đẹp thôi.”

Lâm Tô Tô và nhiếp ảnh gia đứng bàn luận về bức ảnh, khen đẹp nức nở mà An Kính thì mặt khó đăm đăm.

Hắn chăm chú nhìn cái miệng tía lia của Lâm Tô Tô liến thoắng liên hồi, sau đó khịt mũi coi thường.

Hừ! Chỉ mới nói chuyện một chút mà đã xưng anh em ngọt sớt rồi.

Nói chuyện với người ta thì miệng lúc nào cũnh tươi cười, nói chuyện với sếp mình thì miệng lúc nào cũng bí xị.

Đúng là kẻ phân biệt đối xử mà.

Lâm Tô Tô đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, vô tình liếc qua gương mặt chù ụ một đống của ông sếp nhà mình liền mất hứng.

Thật là..

đôi lúc cậu không thể hiểu nổi mạch máu não của An tổng tài đấy.

Đã khó chịu rồi thì đừng đến đây.

Sao cứ thích tự rước bực vào người thế nhỉ?

“Tổng tài, anh xem mấy bức ảnh này có đẹp không?”

Lâm Tô Tô quyết định không buông tha cho ông sếp già.

Cậu đưa tấm ảnh của mình đến trước mặt anh, hai mắt lấp la lấp lánh.

An Kính liếc nhìn, nuốt một ngụm nước bọt.

Vành tai trắng trẻo trong suốt, từng đường uốn lượn thật dễ thương.

Chiếc khuyên tai quý giá lấp lánh như một vật đính kèm hoàn hảo tô điểm thêm cho vành tai xinh đẹp ấy, khiến người khác không cách nào phải chối từ.

Quả thực, nhiếp ảnh gia nói đúng, nếu làm poster quảng cáo thì Love Rose chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.

“Cũng không tệ.”

“Hả?! Chỉ là không tệ thôi sao? Chủ tịch, anh nghĩ lại đi.”

Lâm Tô Tô tất nhiên không chấp nhận câu khen ngợi có lệ như thế.

Cậu ngồi phịch xuống, dán người sát vào An Kính, liên tục lướt trên ipad mấy tấm hình để cho anh xem.

“Này..

anh xem tấm này đi..”

Trong mắt An Kính lúc này không có tấm hình nào cả, chỉ có vành tai nhỏ cùng với chiếc khuyên sáng lấp lánh đang rất gần với tầm mắt của mình mà thôi.

Không phải là không tệ.

Mà là rất đẹp.

Nếu như cắn một miếng thì sao nhỉ?.