Phong Hạ Kỳ buộc tóc lên cao bằng dây tím, y phục tím, chân mang giày tím, ngũ quan thanh tú, da thịt trắng nõn, trên người tản ra mùi sách nhàn nhạt, thế nhưng đôi mắt hồ ly lại ánh tinh quang bốn phía, đi cùng hắn là Kinh Vô An tuấn tú lịch thiệp, đôi mắt thanh lãnh sâu sắc như tranh thủy mặc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc cao lãnh như quý công tử danh môn Giang Nam.

Lam U Niệm ngoài ý muốn đón hai người lên lầu: "Ngọn gió nào thổi hai vị tới đây?"

"Chao ôi, nếu không đến thì không biết Niệm Nhi muội muội lại ở sau lưng nói xấu ca ca đấy?" Phong Hạ Kỳ bất mãn nói.

Lam U Niệm ngồi đối diện hai người, bắt đầu pha trà, lập tức trong phòng ngập tràn hương thơm, hai người như tượng gỗ chăm chú nhìn nàng pha trà, làm cho Lam Vũ đứng bên cạnh phải bật cười.

"Khụ khụ..." Phong Hạ Kỳ và Kinh Vô An ho khan mấy tiếng rồi thu hồi ánh mắt, nói thế nào thì hai người họ một người là Vương gia một người là Thế tử, lại chỉ vì một ly trà mà làm ra hành động như người chưa từng trải sự đời?

Đặt hai chén trà trước mặt bọn họ, Lam U Niệm nhìn Lam Vũ một cái, nói: “Tỳ nữ không hiểu chuyện, thỉnh hai ca ca chớ trách!"

"Xem muội nói kìa, chúng ta nhỏ mọn vậy sao, không trách tỳ nữ của muội được, là tay nghề của muội quá tốt!" Kinh Vô An thưởng thức một ngụm trà lài, vừa có hương hoa còn mang theo chút chát của trà, khiến người thưởng thức cảm thấy lưu luyến quên lối về.

"Thời gian trước Lam Mặc Huyền vẫn luôn đắc ý khoe khoan với chúng ta rằng muội pha trà rất ngon, ta vốn không mấy để ý, hiện tại tự mình thưởng thức mới biết hắn không có nói ngoa!" Phong Hạ Kỳ nhìn Kinh Vô An, thấy dáng vẻ hắn cũng rất hưởng thụ, liền bật ngón tay cái lên khen ngợi.

Lam U Niệm cho Lam Khúc một ánh mắt, không lâu sau đó Lam Khúc liền lấy ra hai chiếc hộp.

"Đây là?" Kinh Vô An biết rõ còn cố hỏi.

"Đây là trà lài, nếu hai vị thích uống sau này ở trong phủ vẫn có thể nhấm nháp. " Lam U Niệm vừa nói xong, hai người đã không chút khách khí cầm lấy.

Thấy nàng nhìn họ không chớp mắt, hai người có chút xấu hổ cười cười, Phong Hạ Kỳ nói "Đồ Niệm Nhi muội muội tặng khẳng định là thứ tốt, hiếm có!"

Nàng cảm thấy da mặt Phong Hạ Kỳ thật là dầy, nên không có trêu ghẹo hắn, chỉ nói: "Hai vị ca ca hôm nay tới chỉ sợ không phải vì uống trà, mọi người đều là bằng hữu có gì cứ nói thẳng!"

"Quả nhiên không thể gạt được muội, sao muội lại thông minh như vậy chứ?" Phong Hạ Kỳ buồn rầu nói, e là chỉ có hắn và đệ đệ mới có thể so với nàng, bọn họ đều là người thành tinh.

"Là như vậy, ta biết Niệm Nhi quen biết Vô Tình công tử, nếu đã biết Vô Tình công tử chắc là biết Đại công tử Quỷ Nhất.” Kinh Vô An nói thẳng không chút giấu giếm.

Hôm nay bọn họ gạt Phong Dực Hiên tới đây, nếu đệ đệ biết bọn họ đến làm phiền nàng, không biết sẽ chỉnh họ thế nào, hiện tại Kinh Vô An đã biết Phong Dực Hiên thích Lam U Niệm, Phong Hạ Kỳ cũng thế.

"Ừ, muội biết, ai bị bệnh sao?" Lam U Niệm hỏi.

"Ta." Kinh Vô An lên tiếng: "Ta bị người ta hạ độc, đại phu giải không được, không còn cách nào khác phải đến làm phiền Niệm Nhi muội muội!"

Đột nhiên nàng ra tay bắt lấy tay hắn, ngón tay giữ chặt mạch đập, hai người vô cùng ngạc nhiên, muội tử trước mắt có võ công lại có thể giấu họ lâu như vậy quả nhiên lợi hại, họ không có tức giận dù sao thì họ cũng đâu có hỏi?

"Niệm Nhi muội muội còn biết cả y thuật?" Kinh Vô An rất bất ngờ việc tiểu cô nương trước mặt biết cả y thuật.

Lam U Niệm cẩn thận kiểm tra phát hiện đúng là trúng độc, hơn nữa còn là loại độc khiến thần chí người ta không rõ, người trúng độc trí nhớ sẽ từ từ suy yếu, năng lực phân biệt ngày càng kém, trí lực sẽ thành một đứa trẻ. Xem ra những người này vô cùng đố kị năng lực của Kinh Vô An, hắn là cánh tay trái đắc lực của Phong Dực Hiên, loại bỏ hắn khác nào chặt đứt tay của Phong Dực Hiên, tâm tư thật là độc ác. Nàng đã nhận định hắn là người của mình, chuyện của nam nhân nhà mình đương nhiên nàng phải quản!

"Muội chỉ học được chút da lông thôi!" Lam U Niệm vừa chuẩn bị thu tay, cả người liền bị ai đó kéo qua.

Nàng âm thầm thở dài, trừ Phong Dực Hiên ra ai có thể cư xử với nàng bá đạo như vậy?

Phong Dực Hiên cầm tay nàng, sau đó dùng khăn lau tỉ mỉ mấy lần.

Kinh Vô An nhìn mà giận run người, hắn là độc dược à? Cần thiết vậy sao? Chỉ bắt mạch cho hắn một lát, đâu phải chạm phải đồ bẩn gì.

Phong Hạ Kỳ nhìn đệ đệ ôm Lam U Niệm vào ngực, dịu dàng lau tay cho nàng, ánh mắt có chút lãng tránh, mơ hồ cảm thấy miệng mình đắng chát, hai mắt xót xa.

Đúng thật là hắn đang ghen, Niệm Niệm chỉ có thể chạm vào người hắn, nam nhân khác thì không được. Không, nữ nhân cũng không! Liếc xéo Kinh Vô An một cái, ánh mắt kia như muốn chặt dứt cánh tay của người ta.

"Quan hệ của hai người là gì?" Kinh Vô An biết rõ còn cố hỏi, hai người này một người là bằng hữu người còn lại là muội muội của mình, vì thế hắn rất để tâm.

"Niệm Niệm là của ta!" Phong Dực Hiên lập tức đáp lại sau đó tiếp tục lau tay cho nàng, ý tứ kia hai người họ đã nghe được, hai bên đã nhận định đối phương, bọn họ cao hứng thay Phong Dực Hiên, vì nhiều năm qua hắn vẫn rất cô độc hiện tại cuối cùng hắn đã tìm đúng người.

Lam U Niệm giật giật khóe miệng, rút tay về, nói chuyện chính: "Độc Vô An ca trúng là loại khiến người ta giảm trí lực, nhất định phải giải độc ngay!"

"Cái gì?" Phong Hạ Kỳ kinh ngạc lên tiếng, đám người này đúng là độc ác lại có thể dùng độc này đối phó Kinh Vô An.

Ngay cả Kinh Vô An cũng vô cùng kinh hãi, nếu hắn không thông minh…Vừa nghĩ đã thấy sợ hãi.

"Có thể giải sao?" Phong Dực Hiên hỏi, hắn biết nàng biết y thuật, dù không rõ bản lĩnh chữa trị cao tới tới đâu.

"Có thể!" Lam U Niệm gật đầu: "Nhưng mà muội giải không được, hiện tại phải đến Vô Tình y quán, mau chóng giải độc nếu không sẽ tổn thương tới thân thể!"

Lúc chuẩn bị đi, Phong Hạ Kỳ hỏi: “Dường như Quỷ Nhất công tử không phải người kinh thành? Hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, rất khó tìm được hắn!”

Lam U Niệm vẫn không trả lời, Phong Dực Hiên đã trả lời thay: "Hai mươi ngày trước hắn đã tới kinh thành." Hệ thống tình báo của hắn vô cùng chuẩn xác, cho nên hắn đã sớm biết Quỷ Nhất đã đến kinh thành.

Lam U Niệm kinh hãi, nàng không ngờ chuyện đại ca đến kinh thành bí mật như thế vẫn bị Phong Dực Hiên biết được, nam nhân này thật cường đại, cũng may hắn không phải địch mà là bạn trai của nàng, nếu không nàng đã gặp rắc rối to.

Đến Vô Tình y quán bốn người trực tiếp lên lầu ba, Lam U Niệm cười gõ cửa, phải mất một lúc sau Quỷ Nhất mới ra mở cửa, khi nhìn thấy người đến là Lam U Niệm liền cười rất vui vẻ.

Quỷ Nhất mời bọn họ vào phòng, nhìn thấy người đi theo có Phong Dực Hiên, Phong Hạ Kỳ còn có Kinh Vô An, hắn cẩn thận đánh giá Phong Dực Hiên người này rất có sức quyến rũ, ngũ quan như điêu khắc, mày kiếm mũi thẳng, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, rõ ràng là một nam nhân tướng mạo đường đường nhưng vì hơi thở trên người quá mức lạnh lẽo nên khiến người ta không dám tới gần.

Quỷ Nhất thừa nhận, nam nhân này luận tướng mạo hay khí thế đều đứng nhất trong vạn người, hắn nhìn bọn họ gật đầu xem như chào hỏi sau đó quay sang nhìn Lam U Niệm: “Sao muội lại tới đây?”

Lam U Niệm chỉ chỉ Kinh Vô An: "Hắn trúng độc, cần huynh giải độc giúp!", Hiện tại nàng mới hiểu rõ năng lực y thuật của mình kém đại ca nhiều lắm, đại ca nghiên cứu nhiều năm còn nàng không chỉ học y mà còn khổ luyện võ công, kinh doanh Vô Tình các, vì thế y thuật không thể sánh bằng.

Kinh Vô An thi lễ: "Quỷ Nhất công tử. Tại hạ Kinh Vô An, thỉnh công tử ra tay trợ giúp tại hạ giải độc!"

Quỷ Nhất đáp lễ: "Nếu đã là bằng hữu Niệm Nhi dẫn đến thì không cần khách khí!" Nói xong mời bọn họ ngồi xuống, bắt đầu chẩn mạch.

Qua một lát, Quỷ Nhất thu tay nói: “Công tử không cần lo, đợi lát nữa tại hạ sẽ chế thuốc giải.” Nói xong thì nhìn Lam U Niệm mỉm cười: “Muội muốn ăn cái gì?”

"Không cần đâu, vẫn nên giải độc cho huynh ấy trước đi, nếu không bọn họ sẽ lo lắng!" Lam U Niệm cười nói, đại ca lúc nào cũng xem nàng như tiểu cô nương mà cưng chìu.

Quỷ Nhất nghe thế liền rời khỏi phòng chế thuốc giải, Phong Hạ Kỳ thấy hắn đi rồi nên tò mò hỏi: “Quỷ Nhất công tử tốt với muội thật đấy!"

"Ừ, không phải Tam công tử ở Trân Vị các cũng rất tốt với Niệm Nhi sao?" Kinh Vô An cảm thấy Phong Hạ Kỳ ngạc nhiên có chút thái quá, dù sao thì nữ tử như Niệm Nhi muội muội rất đáng để mọi người sủng ái.

"Phải, mọi người rất tốt với muội!" Lam U Niệm cười ấm áp, ngay khi vừa đặt chân đến thế giới này là sư phụ và các sư huynh ở bên cạnh, chăm sóc nàng, bọn họ chính là người nhà, là người mà nàng muốn bảo vệ.

"Ta sẽ tốt với nàng hơn cả họ!" Phong Dực Hiên bất mãn, hắn thấy Quỷ Nhất nhìn nàng có chút khác biệt, không giống với Tam công tử kia, hắn cũng nhìn ra nàng rất tôn kính Quỷ Nhất công tử.

Lam U Niệm cười mà không nói, nàng tin hắn, nếu không sao lại tiếp nhận?

Chờ giây lát thì thấy Quỷ Nhất cầm một bình sứ đi ra đưa cho Kinh Vô An: “Một ngày ba lần, trong vòng mười ngày độc sẽ giải!”

"Đa tạ Quỷ Nhất công tử, xin hỏi..." Kinh Vô An chuẩn bị hỏi cần bao nhiêu phí chẩn bệnh, người có thể được Quỷ Nhất công tử tự mình giải độc phải trả giá, đây là quy định.

"Không cần, ngươi là bằng hữu của Niệm Nhi, thì chính là bằng hữu của Quỷ Nhất ta!" Quỷ Nhất nói xong thì đưa một bình sứ khác cho Lam U Niệm, trong bình là thuốc áp chế đau đớn tháng này.