Nghe nói hôm nay Đại ca đến kinh thành, nên nàng dậy rất sớm rời khỏi Lam phủ chuẩn bị đi gặp hắn, nhưng khi vừa ra khỏi phủ nàng liền đứng đó cứng ngắc…

Phong Dực Hiên mặc mãng bào đen, khoác nó lên người khiến hắn rất ngang ngược, vóc dáng cao lớn, da trắng, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp, đôi mắt sâu thẳm rét lạnh, cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm.

"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên dịu dàng gọi.

Lại tới, lại tới nữa, đây đã là lần thứ mấy rồi? Thậm chí nàng thật sự hoài nghi có phải nam nhân này vẫn luôn đợi bên ngoài Lam phủ, nếu không tại sao lần nào nàng muốn ra ngoài cũng chạm mặt hắn, hơn nữa lần nào hắn cũng lưu luyến gọi, làm cho nàng vô cùng tức giận lại không thể phát tác.

"Minh Vương điện hạ, ngươi rất rãnh rỗi sao?" Đầu nàng lại bắt đầu đau âm ỉ.

"Hiên..." Phong Dực Hiên cố chấp sửa sai, hắn thực thích nàng thân mật gọi tên mình, điều đó khiến trái tim hắn vừa ngưa ngứa vừa ấm áp.

"Được rồi, Hiên, ngươi không có việc gì ư? Nói thế nào thì ngươi cũng là vương gia một nước, hơn nữa trong tay còn nắm binh quyền?" Lam U Niệm cười gượng hỏi.

"Không có chuyện gì, không vội. Niệm Niệm quan trọng hơn!"

Ngay lúc này Ám Nhất đang xử lý công việc trong vương phủ cảm thấy châm chọc, trong phủ nhiều việc kinh khủng thế mà chủ tử lại chạy đi theo đuổi nữ chủ nhân, bóc lột bọn họ đến mức suýt điên. Nếu như đám người bọn hắn biết Phong Dực Hiên nói không vội, nhất định sẽ hộc máu.

"Ờ...." Lam U Niệm cảm thấy mình không thể nào câu thông cùng hắn, trong lòng nàng còn có chút tình cảm khác thường, hiện tại nếu có thể tránh nàng sẽ tránh, nàng sợ mình không cẩn thận liền rơi vào sự dịu dàng của hắn.

Lam U Niệm không để ý tới hắn nữa chuẩn bị rời đi, có điều nàng phát hiện hắn vẫn đi bên cạnh, cuối cùng...

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Nàng nhăn gương mặt nhỏ rồi nhìn hắn hét lên, thế nhưng vẻ mặt đó trong mắt Phong Dực Hiên lại đáng yêu cùng cực, làm cho hắn cười càng thêm nhu hòa.

"Niệm Niệm, làm vương phi của ta đi!" Phong Dực Hiên nghiêm túc nói, sau đó còn tự nhiên gật gật đầu: "Làm vương phi của Phong Dực Hiên ta, là chí bảo kiếp này!" Giọng hắn vô cùng dịu dàng, giống như ngọc thạch khảm trên sứ thanh hoa*, khiến Lam U Niệm vừa nghe trong lòng liền tê dại.

"Ta từ chối!" Nàng vô cùng ảo não vì suýt chút nữa đã đắm chìm trong dụ hoặc của hắn, may là tỉnh lại kịp lúc, không ngờ hắn lại dùng luôn cả mỹ nam kế.

Mặc dù bị nàng từ chối khiến hắn có chút khổ sở nhưng vẫn không nghĩ tới chuyện buông tha, vội vàng đuổi theo, vốn chỉ muốn ôm nàng, nhưng khi thấy đôi môi ngọt ngào đó hắn đột nhiên nhớ tới nụ hôn đêm đó, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kéo tay nàng lại, không phải hôn sâu mà chỉ là mổ nhẹ lên môi, sau đó cao hứng như đứa nhỏ đòi được kẹo, tuyên thệ: "Nàng là của ta, chỉ có thể là của mình ta!"

"Vậy còn ngươi?" Đôi mắt đen nhánh như bồ đào của Lam U Niệm lóe lên, mi dài khẽ chớp, nụ cười tỏa nắng sáng lóa trên gương mặt tinh xảo, nàng tao nhã vòng tay trước ngực ngẩng đầu lên hỏi.

"Ta là của nàng, người là của nàng, trái tim cũng là của nàng!" Trên gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc của hắn vẽ nên nụ cười nhu hòa, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập tình ý dịu dàng.

Hai mắt Lam U Niệm lóe lên, thu hồi ánh mắt sau đó gỡ tay hắn ra khỏi tay mình: "Ta còn có chuyện phải xử lý..." sau đó bỏ đi, Phong Dực Hiên vẫn đứng đó không có đuổi theo. Hắn hiểu ý nàng, mỗi người đều cần không gian riêng, Niệm Niệm của hắn cũng thế, cho nên hắn sẽ không can thiệp những chuyện nàng muốn làm, hắn chỉ muốn trong lòng nàng có hắn, chỉ có vậy hắn mới không suy tính thiệt hơn.

- -

Lúc đến Vô Tình y quán nàng không đi vào từ cửa chính, mà là bay từ cửa sổ lầu ba, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng của Đại ca cùng Tam ca.

"Quỷ Nhất, sao huynh lại tới kinh thành, chẳng phải huynh nên đến y quán sao?" Quỷ Tam híp mắt, trong lòng cực kì khó chịu, đoạn thời gian trước khi nhận được tin sư phụ nói Quỷ Ngũ đến, lần này ngay cả Quỷ Nhất cũng đến, rõ ràng là tới đoạt tiểu sư muội cùng hắn mà.

"Tiểu sư muội ở kinh thành, ta là Đại ca đương nhiên phải tới thăm!" Quỷ Nhất tiếp tục loay hoay số thảo dược trong tay, lạnh nhạt nói.

"Có đệ ở đây chẳng phải đủ rồi sao, không cần huynh tới!" Quỷ Tam lắc lắc cây quạt khinh bỉ nói.

Tranh chấp như vậy Lam U Niệm đã quá quen thuộc, mỗi lần năm huynh đệ bọn họ có mặt còn có sư phụ nữa sẽ giằng co như vậy, mà nội dung tranh chấp đều là nàng, bởi vì bọn họ đều cho rằng nàng vẫn là một đứa trẻ, cho nên từ nhỏ đến lớn đã bắt đầu tranh chấp ai tới chăm sóc cho nàng sau đó lại là ai cùng nàng bước chân vào giang hồ, ở Y Cốc có lúc còn nghiêm trọng tới mức đánh nhau, sau đó sẽ bị sư phụ phạt đi làm nhiệm vụ, còn sư phụ thì dương dương tự đắc nhìn nàng nói: "Tiểu Niệm Niệm, có phải vi sư thông minh nhất không?"

Năm năm nay, lúc mới bắt đầu nàng còn đề phòng về sau thì dần dần tiếp nhận, nàng thật sự coi bọn họ là người nhà, sư phụ như một đứa nhỏ hay giận dỗi, còn các sư huynh lại giống như anh trai ruột thịt, có đôi khi nàng ngẫm nghĩ, phải chăng kiếp trước quá mức tàn nhẫn với nàng, cho nên kiếp này nàng có được người nhà như bọn họ. Sau này nàng cũng sẽ bảo vệ họ như họ bảo vệ nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương tới người mà nàng để ý.

"Ai?" Quạt xếp trong tay Quỷ Tam đánh về phía cửa sổ, lúc này trên mặt hắn không còn nụ cười vui vẻ thường ngày, chỉ còn lại sự ngoan tuyệt, đây mới là dáng vẻ thật của hắn.

Lam U Niệm tránh thoát công kích từ thiết phiến của Quỷ Tam, người khác đều cho rằng Quỷ Tam là *** nên dù là xuân hạ thu đông đều cầm quạt, nhưng nàng biết rõ đó không chỉ là quạt mà còn là vũ khí của hắn, vũ khí bất ly thân, vũ khí đoạt mạng.

"Tam ca muốn bắt nạt Niệm Nhi sao? Đại ca, huynh phải che chở cho Niệm Nhi!" Lam U Niệm nhảy vào phòng, cười dài nhìn Quỷ Nhất cùng Quỷ Tam.

Hai người đều bị Lam U Niệm làm cho hoảng sợ, Quỷ Tam lập tức thu hồi quạt xếp nghiêm túc nói: "Tại sao muội lại không chịu lên tiếng, nếu làm muội bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

Bình thường lúc nào Quỷ Nhất cũng hết sức cưng chiều Lam U Niệm cũng căng thẳng nói: "Tiểu sư muội ngày càng nghịch ngợm, lúc nào cũng không đứng đắn! Lần sau không được làm như vậy nữa, có biết chưa?"

Lam U Niệm cười ấm áp, đó là nụ cười chưa từng có trước mặt người ngoài, không, ở trước mặt Phong Dực Hiên có đôi khi nàng cũng cười như vậy, nụ cười không chút xa cách, làm cho lòng người ấm áp như được mặt trời sưởi ấm.

"Niệm Nhi yếu như vậy sao? Dễ dàng bị thương à?" Lam U Niệm không cho là đúng cười nói, thật ra võ công của nàng giỏi hơn bọn họ, nhưng vẫn kém hơn Tứ ca, mỗi người đều có sở trường, Lam U Niệm cố gắng học nhiều thứ, nhưng nàng không bắt buộc mình là đệ nhất mỗi môn.

"Hừ! Nhắc tới ta lại thấy giận, lần nào muội ở ngoài về mà không bị thương!" Quỷ Tam nói xong lại muốn cầm quạt gõ đầu nhỏ của Lam U Niệm, chỉ là vừa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của nàng lại không tài nào xuống tay được, cực kì đau lòng.

Từ lúc bắt đầu sáng lập Vô Tình các, lúc nào nàng cũng ma sát cùng một số môn phái, có rất nhiều người muốn loại bỏ nàng, cho nên khi sáng lập ra Vô Tình các, nàng thường xuyên bị thương, sau đó trở lại Y Cốc bị bọn họ ra lệnh cưỡng chế dưỡng thương.

"Đó là trước kia, sau này sẽ không." Lam U Niệm nói, đích xác là vậy, từ một năm trước nàng đã không còn bị thương, nàng ẩn mình khỏi Vô Tình các, hiện tại rất nhiều chuyện đều do các vị sư huynh cùng Lam Phong và Lam Nhận xử lý, nàng trở thành lão bản ẩn mình phía sau.

"Sao đại ca lại đến kinh thành?" Lam U Niệm tò mò, đừng xem Quỷ Nhất có bộ dạng thế ngoại cao nhân, hắn là người rất bận rộn, Y Cốc cần hắn xử lý, Vô Tình y quán của nàng cũng cần hắn tới quản lý, hơn nữa bởi vì độc trên người nàng mỗi lần đều cần rất nhiều dược liệu để áp chế, tiến hành bồi bổ thân thể hao tổn, nhưng mà số dược liệu trân quý này có rất nhiều thứ đều do hắn tự mình đi hái, cho nên lúc nào hắn cũng hết sức bận rộn chỗ này chỗ kia sưu tầm dược liệu, mặc dù không thường gặp mặt nhưng khi nàng nhớ tới Đại ca đều cảm thấy tim mình ấm áp.

"Sư phụ không yên tâm về muội, mọi người cũng rất lo lắng." Vẫn là bộ dáng kia, Quỷ Nhất nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa Quỷ Ngũ đã tới kinh thành, không biết hắn có gây thêm phiền phức cho muội không."

"Các huynh không cần lo lắng cho Ngũ ca, hiện tại huynh ấy ở một nơi rất tốt." Lam U Niệm nhớ Phong Dực Hiên từng nói với nàng về tình hình hiện tại của Quỷ Ngũ, ít nhiều gì vẫn cảm thấy buồn cười, khó trách Ngũ ca không chịu tới tìm nàng, dù sao thì bị phơi nắng đen như vậy khiến tự tôn của hắn bị đụng chạm.

"Hả? Đệ ấy có thể ngốc ở một chỗ ư?" Quỷ Nhất rất tò mò, tính tình Quỷ Ngũ quá hoạt bát, trừ những lúc ở cạnh Lam U Niệm căn bản không thể nào an phận.

"Ừ, hiện tại Ngũ ca vào Minh quân huấn luyện?" Lam U Niệm đi đến bên cạnh giúp Quỷ Nhất sắp xếp dược liệu.

"Cái gì? Minh Quân?" Quỷ Tam ngạc nhiên kêu lên, sự tồn tại của Minh quân không phải ai cũng biết, chỉ trừ một số người có chút thế lực thì biết chút ít, Minh quân là quân đội tinh nhuệ trong tay Minh vương Phong Dực Hiên, nhân số không nhiều chỉ có một ngàn người, người người đều lấy một chọi mười không có địch thủ, nhân tài tầng tầng lớp lớp. Muốn gia nhập Minh quân quá khó khăn, hoặc có thể nói dù ngươi muốn vào Minh quân huấn luyện là điều không thể.

"Ừ, không phải đó vẫn luôn là nguyện vọng của Ngũ ca sao? Đây cũng là một loại rèn luyện!" Lam U Niệm cười đáp.

"Tiểu sư muội, muội biết Minh Vương?" Quỷ Nhất thả dược liệu trong tay ra, bình thản hỏi.

"Ừm, muội biết!" Lam U Niệm trực tiếp thừa nhận, hai người bọn họ rất hiểu nàng cho nên khi nhì thấy tia sáng nhạt trong đôi mắt lương bạt đó, trong lòng Quỷ Nhất cực kì rầu rĩ và khó chịu, còn Quỷ Tam lại rất lo lắng.

"Quan hệ giữa hai người thế nào?" Quỷ Tam thẳng thắn hỏi, lúc sư huynh muội bọn họ nói chuyện không hề quanh co lòng vòng hoặc che dấu thăm dò.

"Vậy Tam ca nghĩ quan hệ của chúng ta thế nào? Bất quá là thân thiết hơn bằng hữu một chút mà thôi, muội hiểu lo lắng của mọi người!" Lam U Niệm kiên định nhìn Quỷ Tam.

Làm sao mà hai người không biết, tiểu sư muội thông minh từ nhỏ, nhìn nhận mọi chuyện còn thông thấu và sâu sắc hơn cả bọn họ, nếu tiểu sư muội thật sự có ý trung nhân đó cũng là lựa chọn của nàng, bọn họ không thể can thiệp, cũng không thể nhúng tay làm càn.

Chờ khi Lam U Niệm đi rồi, Quỷ Tam thấy Quỷ Nhất không yên lòng, nói: "Quỷ Nhất..."

"Không cần nói đâu ta hiểu mà, dù sau này tiểu sư muội ở cùng với ai ta đều sẽ chúc phúc, ta chỉ muốn nàng hạnh phúc là đủ rồi! Cho dù người kia không phải ta." Quỷ Nhất sầu bi đáp.