Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 66: Bổn vương hoàn thành bộ phim rồi.

"A, cậu đang nói chuyện với tên khốn kia à? Tôi cứ thích nói bậy nói bạ đó, liên quan đến cậu sao?" Mộ Diệc Phàm chọc tức Hàn Trạch, "Nè Thụy Thụy, tôi chỉ cho cậu một chiêu, lúc đó cứ lấy cái gì đó bịt mắt mình lại, mắt không thấy tâm cũng không sợ luôn, không sao đâu, nhảy một cái là xong."

"Thật sao?"

"Đương nhiên! Mặc dù tôi không sợ độ cao nhưng tôi thấy mấy người sợ độ cao toàn làm như vậy, không biết có bớt sợ hay không nữa, chắc sẽ có chút hiệu quả." Mộ Diệc Phàm đang nói giữa chừng thì đạo diễn bên kia gọi vào, "Hai người kia, mau vào vị trí, đứng đó làm gì?"

Tiêu Vĩnh Thụy nói với đạo diễn có thể lấy thêm một đạo cụ che mắt cậu lại được không, đạo diễn nghe xong liền đồng ý. Sợ độ cao là một chứng bệnh, đối với nhiều người đó là bậc thang không thể nào vượt qua được, nhưng đối với nhiều người khác nếu có cố gắng, tâm lý vững vàng hơn thì sẽ vượt qua thôi.  (Nhắc lại cho mọi người đỡ quên =)))

----

Tiêu Vĩnh Thụy được nhân viên kỹ thuật đưa lên chỗ cũ. Tiêu Vĩnh Thụy không dám nhìn xuống dưới vì vừa nhìn xuống cậu liền cảm thấy choáng váng, hai chân run hết lên không động đậy được.

Mộ Diệc Phàm và Vương Tú Mi cũng đứng trên đó chuẩn bị diễn, Mộ Diệc Phàm giơ ngón cái đối với cậu, ý bảo cố gắng lên. Mộ Diệc Phàm tuy thường ngày kiêu ngạo hống hách, không coi ai ra gì nhưng cũng là một người rất có tình có nghĩa, nhận định ai là bạn thì sẽ đối tốt với người đó, Tiêu Vĩnh Thụy tuy không hiểu mấy chuyện nhìn mặt gửi lời đoán ý cho lắm nhưng cậu dùng tâm mình cảm nhận được.

Cảnh quay bắt đầu....

Yến Cẩm Lăng thê lương đứng nhìn Bạch Thiên Hà sánh đôi với Mộ Dung Sở, cả người cậu nhếch nhác, toàn thân là máu của mình và của người khác hòa trộn vào nhau làm dơ hết một bộ hồng y, cậu đã suy yếu tới mức dường như chỉ cần một ngọn gió mạnh thổi qua cũng khiến cậu lảo đảo. Một mũi tên không biết từ ai phóng tới, đâm thẳng vào vai trái của Yến Cẩm Lăng. Lần lượt thêm vài mũi nữa, Yến Cẩm Lăng cũng không thèm tránh.

Cậu vẫn nhìn Bạch Thiên Hà, cô chịu đựng ánh mắt như lửa bỏng của Yến Cẩm Lăng, chột dạ mà cúi xuống không dám nhìn thẳng cậu, nói "Xin lỗi..."

Yến Cẩm Lăng nghe thế, cười nhẹ, "Nàng không có lỗi, người có lỗi là ta, ta... ta không nên ép buộc nàng ở bên ta, không nên tàn sát cả tông môn của nàng. Nhưng dù thế, ta thật sự rất yêu nàng." Yến Cẩm Lăng dừng một lúc lấy lại sức, cậu cảm thấy sinh mệnh của mình dần rút đi.

"Thiên Hà, nàng có yêu ta không?" Yến Cẩm Lăng nỉ non.

Mộ Dung Sở tay cầm kiếm, vẫn không thể hạ thủ được, chắc hẳn cũng bị tình cảnh này cảm động. Yến Cẩm Lăng chờ câu trả lời của cô, tưởng chừng như đã triệt để thất vọng thì bỗng nhiên Bạch Thiên Hà nói, "Ta... không phải là không yêu ngươi. Tấm chân tình của ngươi, ta cảm nhận được, ta cũng rất thích ngươi..." Nhưng loại tình cảm này không thể nào có được với người đã giết cả tông môn của cô! 

Yến Cẩm Lăng ở giây phút cuối cuộc đời nhận được câu trả lời mỹ mãn, "Cảm ơn nàng đã thích ta." Mặc dù ta biết đó chỉ là chút thương hại của nàng dành cho ta ở giây phút sinh tử thôi... Không sao, ta nhận tâm ý này của nàng. 

Không cần nàng yêu ta, ta nguyện mãi yêu nàng không chỉ kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa. 

Có lẽ ta đã trúng một loại độc mà đến khi chết ta vẫn không thể giải được, độc dược đó mang tên Bạch Thiên Hà.

Yến Cẩm Lăng lấy một tấm lụa đỏ che hai mắt của mình lại, cậu nhìn Mộ Dung Sở, "Sở đại ca, chăm sóc cho Thiên Hà thật tốt nhé. Không cần tự tay giết ta đâu, ta muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này."

Dứt lời, một giọt nước mắt rơi xuống, đẹp đẽ biết bao. Thế giới này đã không còn một Yến Cẩm Lăng chính tà bất phân nữa rồi, cậu không hề chính nghĩa, nhưng cũng không có tà ác. 

Cảnh quay kết thúc, đạo diễn vô cùng vui sướng hô "Cắt!"

Tất cả mọi người và nhân viên đều vui mừng, một công trình nghệ thuật lại hoàn thành vô cùng tốt đẹp. Tiêu Vĩnh Thụy cũng đứng dậy từ bãi máu giả của mình, cả người cậu lảo đảo, mệt mỏi nằm một chỗ. Cảnh cuối tốn sức quá đi, vừa khiêu chiến giới hạn của bản thân lại vừa phải nhập tâm vào câu chuyện.

Mộ Diệc Phàm cũng tới chúc mừng cậu có thể quay một lần là xong, bộ phim này là Hàn Trạch dành cho cậu, câu không thể để hắn thất vọng được.

Trợ lý nhỏ Lục Liễu tay chân thoăn thoắt lấy nước lấy đồ ăn chạy tới ân cần phục vụ cậu, cô đau lòng nói, "Anh biết không? Hồi này lúc anh tự tử em khóc muốn sưng mắt luôn rồi, cả đoàn phim có vài người cũng khóc, không chịu nổi phải đi ra ngoài."

"Vậy sao? Anh tự tiện đổi kịch bản, may là đạo diễn không nói gì. Đáng lẽ phải là bị đâm chết nhưng lại thành nhảy tự tử mà chết." Tiêu Vĩnh Thụy do dự nói.

"Không có gì đâu, nãy đạo diễn có nói với em, lần này anh tự biên tự diễn rất tốt, rất có thể lấy nước mắt khán giả đó!" Lục Liễu nói.

Đạo diễn ở đằng xa đi đến vỗ tay Tiêu Vĩnh Thụy cười ha ha nói, "Mọi người, tối nay đoàn phim tổ chức liên hoan ở Nhà hàng An Nhiên, tất cả mọi người đều phải đến!"

---

Tiêu Vĩnh Thụy và Lục Liễu về khách sạn nghỉ ngơi, từ giờ đến tối còn năm tiếng nữa, cậu nhờ Lục Liễu chạy đi mua chút đồ ăn vặt về, cậu muốn ăn. 

Vừa vào phòng, Tiêu Vĩnh Thụy nhảy vào phòng tắm, tắm cho sạch sẽ thơm tho, tẩy sạch mùi máu giả tanh tanh ở trường quay mấy chị nhân viên hóa trang vẩy lên cho cậu. Cái mùi đó khó chịu cực kỳ, mà Tiêu Vĩnh Thụy phải lê lết với cái mùi đó mấy tiếng đồng hồ, người dễ tính lắm cũng không chịu nổi.

Tắm xong, Tiêu Vĩnh Thụy tóc cũng không thèm lau khô, nhảy lên giường, cầm đống đồ ăn vặt khi cậu tắm thì Lục Liễu đã vào và để bên trong phòng cho cậu, gọi điện thoại cho Hàn Trạch. Tự nhiên cậu thấy hơi nhớ, cả một tháng dù có thể nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại nhưng vẫn thua xa khi gặp người thật.

Rất nhanh, Hàn Trạch bắt máy, hắn liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo phát ra từ bên kia, "Hàn Trạch, khi nào anh mới về?"

Tiêu Vĩnh Thụy nghe một hồi lâu, lòng buồn hiu, cậu cứ nghĩ chắc chắn Hàn Trạch còn bận việc, quả thật đúng như cậu đoán, hắn nói, "Thụy Thụy, xin lỗi, bên anh còn chút việc nữa cần giải quyết. Em cố gắng chờ thêm...thêm vài ngày nữa đi."

"Vâng..." Tiêu Vĩnh Thụy thất vọng, cậu luôn thầm nói Hàn Trạch luôn nhiều việc, cả một công ty lớn đang cần hắn điều hành, không có thời gian cũng là chuyện đương nhiên. Không gặp cậu một thời gian dài cũng không sao hết, dù sao cả hai cũng thường hay gọi cho nhau mà.

"Xin lỗi, anh chỉ..." Hàn Trạch rất áy náy.

"Không sao không sao, công việc quan trọng hơn mà." Tiêu Vĩnh Thụy mỉm cười nói.

"Có một người yêu như Thụy Thụy chắc chắn anh phải tu tám kiếp mới được, nhỉ?" Hàn Trạch nói. "Làm gì có, nếu là ai khác chắc chắn cũng nói vậy mà." Tiêu Vĩnh Thụy đáp, "À, suýt thì em quên, tối nay em có đi liên hoan với đoàn phim, chắc sẽ về hơi trễ, đừng chờ điện thoại của em gọi cho anh, anh cứ làm việc đi." Hàn Trạch tối muộn nào cũng sẽ chờ Tiêu Vĩnh Thụy gọi điện cho mình để nói chuyện, một người nằm gật gà gật gù ngủ trong chăn, một người thì áo mũ chỉnh tề ngồi trên bàn làm việc.

"Liên hoan ở chỗ nào vậy?" Hàn Trạch hỏi.

"À, nghe đạo diễn nói là ở Nhà hàng An Nhiên."

"Đi ra ngoài phải cẩn thận, nhớ về sớm, đừng ăn bậy lung tung, dẫn thêm cô trợ lý của em theo, có gì còn giúp đỡ em được. Có cần người của anh đi theo em không?" Hàn Trạch dặn dò.

"Thôi, em đi ăn tiệc, anh cứ như em ra chiến trường đấy, không cần làm phiền người của anh đâu, em dẫn Lục Liễu đi theo là được rồi." Tiêu Vĩnh Thụy phì cười, Hàn Trạch ở với cậu riết thành gà mẹ luôn rồi!

"Anh vẫn không yên tâm lắm..." 

"Không sao đâu mà, tin em đi, được không? Em cũng đâu phải con nít nữa." Tiêu Vĩnh Thụy nói.

Hàn Trạch thở dài, có lẽ hắn lo lắng thái quá rồi, nhưng tâm vẫn luôn coi Tiêu Vĩnh Thụy như trẻ nhỏ cần người lớn che chở là sao nhỉ?

"Được rồi, vậy em ăn tối vui vẻ nhé."

----

Tối đến, Tiêu Vĩnh Thụy sửa soạn một chút, mặc một chiếc áo sơ mi trắng có sọc đen ở hai cánh tay và một cái quần jean ôm chân. Lục Liễu đã chờ ở ngoài cửa, cả hai cùng đi đến nhà hàng An Nhiên ăn tiệc.

Đến nhà hàng An Nhiên, đoàn phim Yến Cẩm Lăng bao trọn tầng cao nhất của nhà hàng, Tiêu Vĩnh Thụy đi lên đã có lác đác vài diễn viên và nhân viên đến trước. Vương Tú Mi đang chỉ định cho các nhân viên phục vụ của nhà hàng thấy cậu liền đi tới.

"Thụy Thụy, đến sớm vậy?" Vương Tú Mi cười quyến rũ, cô mặc một chiếc váy xanh đen ôm sát thân, cái gì nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, vô cùng gợi cảm nhưng không kém phần tinh tế trong từng chi tiết nhỏ như hoa cài bằng ngọc châu trên áo. Tiêu Vĩnh Thụy cũng lễ phép nói, "Em ở không cũng không có gì để làm, thôi thì cứ đến trước. Chị cũng đến sớm mà..."

"À, đạo diễn nhờ chị đi sắp xếp cho mấy nhân viên lát nữa phục vụ như thế nào cho đúng, đến sớm để chuẩn bị thôi. Em ngồi vào bàn đi, lát nữa sẽ có nhiều người đến, coi chừng không còn chỗ." Vương Tú Mi tinh nghịch nháy mắt với cậu một cái, hai tay đẩy cậu vào ghế ngồi, còn tận tình sắp xếp hết dụng cụ cho cậu.

Tiêu Vĩnh Thụy cười cảm ơn.

"Em cứ ngồi chơi đi, chị đi làm việc đã." Vương Tú Mi nói.

--- Hết chương 66 ---

Kiều: Có một chương tui lết đến gần 2 tuần =))) Xin lỗi mọi người rất nhiều, tại tui bận quá, dành chút thời gian để viết cho hết, chứ lâu không up chương mới mọi người quên tui mất.

Trạch Trạch: Đập bàn, xách dao kề cổ tác giả Tại sao ta vẫn chưa được lên sóng? Ta ghét phải ở trong điện thoại lắm rồi!!!

Thụy Thụy: Ôm chân Trạch Trạch Anh ơi! Đừng manh động!

Kiều: Run rẩy sợ hãi Cho... cho tui khất thêm một chương nữa, chương sau chắc chắn sẽ trả tiền... à nhầm cho ngài lên sóng mà.

Trạch Trạch: Hung dữ lườm tác giả Ngươi nghĩ ta tin sao?

Kiều: Bị dọa chết khiếp Tin...tin tui lần này đi, nhất định sẽ cho ngài lên, không lên tui bán thân luôn!

Trạch Trạch: Tấm thân của ngươi? Ngươi nghĩ ta thèm lấy thân của ngươi.

Kiều: .... Dạ, không lấy cũng được ạ. Làm tác giả khổ quá mà.