Khi mở cửa vào phòng Hàn Lạc An, Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng bất ngờ, phòng của nhóc con không hề giống với căn phòng tiêu chuẩn của Hàn Trạch chút nào, cả căn phòng đều được sơn màu xanh dương, còn dán mấy hình con cá lấp lánh trên tường, cứ ngỡ đang ở trong thủy cung. Ngoài cách trang trí ra thì cách bố trí cũng khác nhau, dường như Hàn Lạc An để tự do nhóc con tự sáng tạo căn phòng cho chính mình vậy.

Nhóc con vẫn còn nằm ngủ trên giường, hay tay ôm một cái gối ôm hình con cá heo, trông rất đáng yêu. Tiểu An mặc một chiếc áo ngủ cũng màu xanh dương, trên đó in rất nhiều hình con mực, tôm, cá,... Tiêu Vĩnh Thụy rón rén từng bước lại gần giường. Cậu ngồi xổm xuống, Hàn Lạc An ngủ xoay người quay lưng về phía cậu, cậu chỉ thấy tấm lưng nhỏ bé của nhóc con.

"Tiểu An, dậy thôi."

"Ưm..."

Tiêu Vĩnh Thụy lung lay Hàn Lạc An, "Dậy đi, sáng rồi, Tiểu An."

Nhóc con dứt khoát không thèm quay đầu lại, đưa tấm lưng ra trước mặt Tiêu Vĩnh Thụy, lặng lẽ biểu thị kháng nghị không muốn dậy.

Tiêu Vĩnh Thụy nín cười, nhẹ giọng nói "Tiểu An, em không dậy là em ăn hết đồ ăn đó."

Lúc này, Hàn Lạc An mới miễn cưỡng xoay người lại, cáu gắt trừng mắt nhìn cậu, nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tiêu Vĩnh Thụy xoa mái tóc ngắn bù xù của nhóc, nói "Tiểu An ngoan lắm, dậy đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."

Tiêu Vĩnh Thụy gọi nhóc con dậy rồi đi xuống lầu lấy đồ ăn đã hâm lại, bày ra bàn. Hàn Lạc An sau một hồi vật lộn trong phòng vệ sinh, nhóc đã tươi tỉnh chạy nhảy xuống nhà bếp, ngồi xuống ăn sáng.

"Nay anh có đi đâu không?" Nhóc con hỏi.

"Không có, anh được nghỉ." 

Hàn Lạc An hai mắt sáng rực, nói "Vậy chơi game chung với em đi, nha nha nha."

Tiêu Vĩnh Thụy suy nghĩ một lát, "Em không cần phải học bài à?" Vừa nói hết câu, Hàn Lạc An ỉu xìu như cọng bún thiu, rầu rĩ nói "Có ạ." 

"Vậy chơi một chút rồi học nha, chịu không?" Tiêu Vĩnh Thụy  nhẹ nhàng nói, "Anh dạy em học."

"Dạ!"

Khi Hàn Trạch đi làm về là thấy cảnh tượng thế này: Hàn Lạc An ngồi trên bàn học bài, Tiêu Vĩnh Thụy ngồi bên cạnh chỉ nhóc con viết chữ, hai người học đến say sưa, hắn về còn không hề biết.

"Đang học bài à?" Hàn Trạch hỏi.

"Dạ!" Hàn Lạc An nhanh nhẹn đáp, "Ba ơi, Thụy Thụy ca dạy con học vô cùng tốt luôn, anh ấy có rất nhiều "bí kíp" ghép từ lại với nhau, chữ cũng đẹp nữa." Nhóc con lục lọi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hàn Trạch xem, "Ba nhìn nè, tên của con đó!"

Trên tờ giấy ghi ba chữ "Hàn Lạc An" to bằng chữ khải, nét bút thanh nhã như con người của cậu vậy.

"Rất đẹp." Hàn Trạch khen ngợi, ánh mắt hướng đến Tiêu Vĩnh Thụy, "Viết cho anh một tấm?"

"Lớn rồi mà còn đòi hỏi như con nít." Tiêu Vĩnh Thụy bật cười, chịu thua nhìn Hàn Trạch.

Khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa, Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ ngơi thêm một ngày lại bắt đầu tiếp tục công việc, đạo diễn Doris hối muốn hói đầu rồi rồi. Nhưng lần này chỉ có một mình cậu quay về phim trường, Dương Nhã Lan không đi theo vì cô phải đi qua Mỹ chung với Hàn Trạch công tác.

Một đường bôn ba mệt mỏi mới đến khách sạn đã thấy một thiếu nữ khoảng chừng hơn đôi mươi, để tóc dài đến vai, mắt cận thị, cô đeo cặp kính tròn, quần áo rất giản dị, theo Tiêu Vĩnh Thụy là vậy. Nhưng cậu rất có ấn tượng tốt đối với cô gái này, vì cô ấy ăn mặc rất kín đáo. Thật sự thì cậu vẫn không quen lắm cách ăn mặc "hở hang" của những thiếu nữ ngày nay.

Cô thấy Tiêu Vĩnh Thụy một tay cầm vali, một tay xách một cái túi to, không biết trong đó là thứ gì. Hai mắt cô sáng ngời, chạy đến giới thiệu bản thân, "Chào anh, em là trợ lý chị Dương điều tới bên cạnh anh." Cô lục lọi trong túi xách to đeo bên eo, lấy ra một tờ giấy, là giấy xin thực tập tại Hàn thị của cô ra đưa cho Tiêu Vĩnh Thụy xem.

"Nếu anh không tin thì xem cái này, em là Lục Liễu." Lục Liễu nói một hơi xong cảm thấy hơi thấp thỏm nhìn Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu cười nói, "Được rồi, tin em mà. Tôi là Tiêu Vĩnh Thụy, rất vui được làm quen. Ách... có thể xách giúp tôi cái túi này lên trên phòng được chứ, nó là đồ dễ vỡ, cẩn thận một chút."

Lục Liễu nhanh nhẹn cầm lấy túi, đi lên trên phòng. Lúc đi, Tiêu Vĩnh Thụy hàn huyên một lúc, "Tôi gọi em là Tiểu Liễu được chứ?"

"Vâng, thế nào cũng được."

"Em xin vào Hàn thị làm trợ lý thực tập lâu chưa?"

"Khoảng tháng 10 năm ngoái, Hàn thị lớn như vậy, thực tập như tụi em cũng chỉ làm chân chạy vặt, em chưa bao giờ nhận trách nhiệm làm trợ lý cho một diễn viên cả, hầu như họ đều có rất nhiều trợ lý." Lục Liễu thong thả nói, cô xin vào được Hàn thị cũng là rất may mắn rồi, làm tốt sẽ được nhận lại làm trợ lý chính quy trong Hàn thị, phát huy tốt hơn sẽ thành người quản lý. 

"Vậy em may mắn rồi, quản lý một mình tôi đây." Tiêu Vĩnh Thụy đùa.

"Dạ, không dễ đâu. Chị Dương tuyển kỹ càng lắm, em lọt vào mắt xanh của chị ấy cũng là may mắn." Lục Liễu cũng cười theo, khi cô cười lộ ra cái răng khểnh ở hàm trên bên phải, rất đáng yêu. Trò chuyện một lúc, hai người cũng đã đến phòng, lục tục xếp đồ đạc xong xuôi cậu liền chạy đến phi trường, đạo diễn Doris hối cậu muốn hói đầu luôn rồi.

Cậu dẫn Lục Liễu đi tới phim trường, dù gì cậu cũng đã quen thuộc cái phim trường này hơn một tháng, chỉ huy cô làm này làm kia thì vẫn được. Lục Liễu cũng rất nhanh nhẹn, không hổ là người Dương Nhã Lan chọn lựa. Mọi người thấy cậu trở lại rất vui vẻ, đi đến đâu cũng có người chào hỏi. Nhiệt tình nhất chắc là.... Vương Tú Mi.

"Thụy Thụy, đi chơi về rồi à?" Vương Tú Mi đang trang điểm gần xong, thấy cậu liền phân phó nhân viên trang điểm nhanh một chút. 

"Vâng." Tiêu Vĩnh Thụy không mặn không nhạt trả lời, cậu lúc này đang bị đạo diễn Doris quấn chân không cho đi, gặn hỏi có mang chai rượu quý về không. Tiêu Vĩnh Thụy bảo Lục Liễu mang cái túi to lúc trước cậu xách đến, lấy chai rượu trong đó ra đưa cho đạo diễn, cậu nhìn không hiểu nhãn hiệu là gì, trên đó ghi toàn tiếng Anh.

Đạo diễn cười ha ha nhận lấy, vỗ vai Tiêu Vĩnh Thụy bốp bốp, "Tốt lắm, học kịch bản đến đâu rồi?"

"Dạ, thuộc hết rồi ạ."

"Quá tốt, bây giờ nhanh chóng đi thay trang phục, quay liền luôn đi." Ông vừa nói vừa đẩy Tiêu Vĩnh Thụy vào phòng thay đồ. Trong suốt một ngày, đạo diễn Doris chia đoàn phim thành hai đội A và B, đội A lo liệu cho Tiêu Vĩnh Thụy và Vương Tú Mi, đội B lo liệu cho các diễn viên còn lại. 

Vì Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ ba ngày, tiến độ chậm hơn mọi người, cậu cũng rất cố gắng quay tốt. Doris suy nghĩ cho cậu mới về chưa nhập vai kịp nên cho quay những cảnh đơn giản trước. Như là bây giờ Tiêu Vĩnh Thụy sẽ quay phân đoạn Yến Cẩm Lăng dù ở trong Huy Hoàng phái nhưng vẫn bị mọi người ruồng bò, sỉ nhục, đánh đập, bị coi là quái vật bởi vì có đôi mắt hai màu, chính về thế dứt khoát sa vào ma đạo, tu hành theo đường tắt, giết chết những người trước kia hại mình.

"Chuẩn bị.... Action!" Doris điều khiển máy quay phim, hô.

Tiêu Vĩnh Thụy được nhân viên trang điểm thành bộ dạng tái nhợt, yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh cũng cuốn cậu đi được. Trên người cậu mặc bộ quần áo rách nát đến không thể nhìn được. Sau lưng có mấy vết đỏ dài do bị roi đánh, dù rất đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Cậu đang quỳ trong Hình đường, hai mắt nhắm nghiền, cậu đang cố gắng vào trạng thái.

Yến Cẩm Lăng vì tội gây gổ với đồng môn, bị sư phụ trách phạt, ném vào Hình đường chịu đánh, mặc dù cậu không làm gì sai. Sai là do lòng người quá nham hiểm. Yến Cẩm Lăng yên lặng quỳ một chỗ, roi cũng đã đánh xong nhưng hình phạt chưa dứt, cậu phải quỳ ở đây ba ngày ba đêm. Trong ba ngày ba đêm này, xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được... Xung quanh không có một bóng người, Hình đường được ví như địa ngục của Huy Hoàng phái, nào có ai dám léng phéng tới gần, chạy thật xa càng tốt không phải sao? 

Cậu trong đầu vô cùng loạn, Yến Cẩm Lăng mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy thù hận, tại sao người bị đánh luôn là ta? Tại sao người sai luôn là ta? Tại sao ai cũng chửi rủa cậu là đồ quái vậy nhưng trong tâm trí những người đó không bằng lũ súc sinh? Mấy kẻ đó luôn đối với một người mạnh mẽ hơn tôn kính như thần, nhưng đối với người nghèo hèn, bẩn thỉu, yêu đuối thì lại coi thành trò cười, luôn luôn hùa nhau khi dễ, đánh đập, coi người đó là đá kê chân? Hai tay Yến Cẩm Lăng siết chặt, cả người run rẩy vì tức giận, cậu muốn nói với mấy kẻ đó là cậu không hề yếu đuối, không hề vô dụng! Cậu sẽ có ngày đạp mấy kẻ đó dưới chân! Bắt những kẻ đó phải tôn kính cậu như thần!

Tiêu Vĩnh Thụy nhập vai vô cùng tốt, Doris đạo diễn cũng rất bất ngờ, nhóc con này càng ngày càng tiến bộ, như một hòn ngọc thô, khi nhìn sơ qua thì thấy rất bình thường, nhưng khi chúng ta chịu khó mài nó, duỗi nó, thì nó sẽ sáng rực rỡ. Rất nhiều máy quay đang chĩa vào hướng Tiêu Vĩnh Thụy đang ngồi, tập trung quay từng chi tiết.

Yến Cẩm Lăng tâm loạn như ma, không hề để ý, nội đan cậu luyện ra được trong khi học lén một tuyệt kỹ của vị cao nhân cũng rung động mãnh liệt. Nó dần dần sáng hơn, nhưng ngay khi nó tỏa sáng nhất, một luồng khói đen từ bên trong tỏa ra, bao bọc nội đan lại. Yến Cẩm Lăng nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, rất khó chịu. Nhưng điều này sao có thể so sánh với những việc không bằng súc sinh làm với cậu? Cậu muốn mạnh hơn, thật mạnh, để dẫm nát tôn nghiêm của những kẻ đó dưới chân!

Phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa, cậu không muốn yếu đuối vô dụng!

Tiêu Vĩnh Thụy cũng bị suy nghĩ của Yến Cẩm Lăng trong lòng tưởng tượng ra làm lung lay, cậu nghĩ chắc giờ có thể diễn tiếp được rồi. Thầm đếm một, hai, ba...

"Phụt!" Yến Cẩm Lăng phun ra ngụm máu đen, cả người vô lực ngã xuống.

"Cắt!" Doris hô lớn.

Tiêu Vĩnh Thụy liền ngồi dậy, cậu không hề động đậy, hai tay cậu run run, đôi mắt vẫn còn khí chất thù hận của Yến Cẩm Lăng. Doris thấy vậy liền bảo, "Tiểu Thụy, ngồi nghỉ ngơi một chút đi."

"Vâng."

Tiêu Vĩnh Thụy ngồi một góc, Lục Liễu đưa chai nước cho cậu uống. Cậu vừa uống vừa suy nghĩ, lúc đó cậu bị thù hận của nhân vật Yến Cẩm Lăng ảnh hưởng. Luôn suy nghĩ báo thù rửa hận. Như Tiêu Vĩnh Thụy lúc không may chết trên sa trường, cậu có phải không có oán hận?

Không, cậu có oán, nhưng không hận. Nhưng phần oán này đã bị sự ôn nhu, quan tâm chăm sóc của Hàn Trạch làm cho tan hết, cậu dần thích nghi với cuộc sống mới, dần bỏ được cái tính nết của vương gia, trở thành một người nhu thuận hơn, biết suy nghĩ hơn, không hề có việc trước khi nói không suy nghĩ gì hết. Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ đến Hàn Trạch, khẽ mỉm cười, cậu thật giống như chim non mới mở mắt, thấy Hàn Trạch quen thuộc liền dính hắn như sam. Lâu dần, cậu mới biết Hàn Trạch không hề giống hoàng huynh chút nào, Hàn Trạch ôn nhu, hoàng huynh lại âm trầm, lúc nào cũng vác cái mặt lạnh nhìn đời, mặc dù cũng quan tâm cậu nhưng khi nào gặp cậu đều rất hung dữ, cậu không dữ lên thì đã bị Tiêu Vĩnh Ngôn bắt nạt xẻo thịt ăn hết rồi! Nói đi nói lại, Hàn Trạch hắn thực vô cùng tốt....

--- Hết chương 57 ---

Kiều: Mấy thím thông cảm, tui bận sấp mặt ra luôn, không có thời gian ngủ nữa chứ đừng nói thời gian viết, tui sẽ cố gắng ra chương mới, drop làm chó! Tui xin thề! 

Tiểu kịch trường nho nhỏ

Tiêu đại ca: Hừ, thằng em trai nó ỷ nó ở xa nên dám nói xấu mình!

Thụy Thụy: Em nói là sự thật mà....

Tiêu đại ca: Im miệng, lời anh trai nói mà dám cãi hả?

Thụy Thụy: ....Anh nạt em! Em mách mẹ! Mẹ ơi...

Thái hậu ma ma: Sao? Ai bắt nạt con? Thằng Ngôn kia mau đi làm việc đi! Không có việc gì lại cứ bắt nạt em mày, mày nghĩ việc mày ít lắm chắc? Chồng chất một đống ở kia kìa!

Tiêu đại ca: ......