Nhắc nhở ấm áp:

Số được đánh của đội đỏ lần lượt là: Tiêu Vĩnh Thụy số bốn, nữ hai số hai, nam ba số ba, nữ bốn số một.

Đội xanh trận hình nhìn có ưu thế hơn: Tống Diệp Thanh số một, Hàn Tiểu Hạo số hai, nam hai số ba, nữ ba số bốn. (Sợ mọi người quên thứ tự thôi)

-----

Thành viên số một số hai ở đội đỏ là nữ bốn và nữ hai nghe vậy liền chạy lên thế chân Tiêu Vĩnh Thụy và nam ba. Đội xanh có Tống Diệp Thanh và Hàn Tiểu Hạo chạy lên tọa trấn ống cờ, hai bên như hồ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương. Các thành viên còn lại của hai đội cũng nhín thở quan sát, Hàn Tiểu Hạo bị tình thế ba cô gái nhìn nhau chăm chú ép đến bối rối, tự mình giải vây trước, cúi người cướp cờ rồi bật người nhảy ngược lại. Nữ bốn thấy vậy đuổi theo muốn vỗ vào vai Hàn Tiểu Hạo, nhưng cô chưa kịp chạm vai thì lá cờ đã vụt mất trong tay Hàn Tiểu Hạo. 

Hàn Tiểu Hạo ném lá cờ lên trên không trung, Tống Diệp Thanh nhìn hướng lá cờ rớt xuống, lấy ưu thế quanh năm học múa bật người nhảy lên cầm chắc lá cờ, xoay một vòng trên không trung, lúc chạm đất đã dừng ở vạch của đội xanh. Nữ hai và nữ bốn đội đỏ tức anh ách, chỉ một bước nữa thôi đã giành được cờ rồi.

Màn hình sân khấu hiện lên tỉ số đội xanh - đỏ là 2 - 1. Tiêu Vĩnh Thụy chờ hai cô gái đội mình về, nói với mọi người trong đội, "Lần gọi tiếp theo dùng chiêu giương đông kích tây." Ba người còn lại ăn ý gật đầu, rất nhanh Lộ Hoài Nam gọi số tiếp theo, lần này không chơi 2vs2 nữa mà chơi 3vs3. 

"Số một, ba, bốn lên!" 

Nghe số, đội đỏ gồm nữ bốn, nam ba và Tiêu Vĩnh Thụy tiến lên thấy đội xanh gồm Tống Diệp Thanh, nam hai và nữ ba. Ống cờ chỉ còn mỗi hai lá, nữ bốn tự giác đứng phía sau phòng thủ, Tiêu Vĩnh Thụy và nam ba đứng phía trước. Vì cái lần "cướp cờ thần tốc" khi nãy mà toàn đội xanh nâng cao cảnh giác với từng động tác của cậu, Tiêu Vĩnh Thụy khóe miệng kéo lên ý cười, nói đùa "Đừng nhìn tôi thế chứ, tôi sợ đó nha ~"

Dứt lời liền như con sóc nhào tới ống cờ rút một lá cờ ra chạy đi, nữ ba đội xanh đứng gần Tiêu Vĩnh Thụy nhất chạy tới vỗ vai cậu một cái, vui mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn lại, trên tay Tiêu Vĩnh Thụy không hề có lá cờ nào cả, bên kia Tống Diệp Thanh nhận ra điều gì đó quay sang nam ba thì thấy nữ bốn đã hộ tống nam ba cầm cờ chạy về vạch. 

Tỉ số hiện giờ của đội xanh - đỏ là 2 - 2, lại hòa nhau rồi. Cả trường quay sôi nổi, ngang tài ngang sức thế này thật khó chơi.

Cả đội đỏ vui muốn điên lên, Tiêu Vĩnh Thụy càng vui, chỉ còn một lượt cuối cùng này nữa thôi. 

Lượt gọi số cuối cùng, Lộ Hoài Nam lần này cho cả đội lên sân khấu tranh giành một lá cờ. "Một hai ba bốn, lên hết đi!"

Tiêu Vĩnh Thụy đứng cùng với nam ba, nữ hai và nữ bốn đứng phía sau. Bên đội xanh, Tống Diệp Thanh đứng đầu, nam hai đứng phía sau, đến nữ ba, cuối cùng là Hàn Tiểu Hạo "bọc hậu", bọn họ nhìn sơ qua là biết chơi chiêu zig - zag, học hỏi từ cái chiêu giương đông kích tây khi nãy Tiêu Vĩnh Thụy sử dụng, chuyền cờ cho nhau.

Trận cướp cờ cuối cùng bắt đầu, không ai chịu chờ ai, không biết người nào đá cái ống cờ đi đâu, Tiêu Vĩnh Thụy mới chớp mắt một cái đã không thấy ống cờ cùng lá cờ, não chưa kịp hoạt động cơ thể đã di chuyển trước, dù thế nào vẫn phải chặn đường về của đội xanh, cậu chạy "vượt biên" qua bên đội xanh, đứng chắn trước vạch. Người đá ống cờ ngoài ai khác chính là Hàn Tiểu Hạo, nam ba đội đỏ nhảy lên chụp ống cờ thì lại không thấy lá cờ đâu hết, lá cờ thoáng cái đã nằm trên tay Tống Diệp Thanh, cô nàng chụp lấy cờ, né tránh đợt vỗ vai như đạn bắn của nữ hai đội đỏ, ném lá cờ đến cho nam hai đội xanh, nhưng nam hai mắt thấy cờ bay đến thì lại có một cánh tay giơ ra nhảy lên chụp lá cờ. Nữ bốn đội đỏ chụp được lá cờ thì cong chân chạy về vạch đích nhưng lại bị Hàn Tiểu Hạo chắn lại, cô cuống cuồng lên, trước khi bị Hàn Tiểu Hạo đụng vai thì lại ném mạnh lá cờ lên cao bay về phía Tiêu Vĩnh Thụy. Tiêu Vĩnh Thụy đang phòng thủ quân địch chạy về lại bị một lá cờ đập cho choáng váng, tay cầm cờ luồn lách qua mấy cái ma trảo của nữ ba đội xanh. Đến lúc thở không ra hơi nhưng nhìn vạch của đội đỏ còn rất xa, hướng nam ba đội đỏ gật đầu ăn ý, cậu dùng hết sức bình sinh ném lá cờ đến nam ba. Nam ba đứng gần với vạch đích của đội đỏ nhất, nhảy lên cầm cờ chạy về vạch, một lèo các hoạt động nước chảy mây trôi.

Nam ba cầm cờ chạy về đích, thở dồn dập, mặt vẫn còn tái. Chơi kiểu này tổn thọ mất, nam ba thầm nghĩ. Tiêu Vĩnh Thụy không để ý hình tượng ngồi sụp xuống, than "Ôi trời ơi, mệt chết tôi rồi."

Tống Diệp Thanh cũng mệt, cô nhảy qua nhảy lại mấy lần hơi đuối sức, nói "Tinh thần đồng đội tốt lắm."

Nam ba, nữ hai, nữ bốn cùng Tiêu Vĩnh Thụy đã ở vạch đích ôm nhau cười lớn "Ha ha ha thắng rồi! Thắng rồi! Thắng rồi!"

Lộ Hoài Nam đứng bên cạnh cảm thán, "Lần đầu tiên tôi thấy trò cướp cờ có thể chơi thượng đẳng thế này đấy."

Sân khấu vui vẻ, khán giả vui vẻ, khán giả xem ở nhà cũng vui vẻ. Cướp cờ thôi mà chơi cao siêu như vậy đoàn phim [Hoàng Cung Nội Chiến] là lần đầu đấy. Mọi người được xem một trò chơi chiến lược có, tinh thần đồng đội có, sức mạnh cá nhân có, cảm xúc hòa quyện vào nhau, vừa vui mừng vừa thỏa mãn.

Tự dưng Tiêu Vĩnh Thụy thật không muốn rời đoàn phim này, mọi người hài hòa vui vẻ, tuy bộ phim này cậu chỉ đóng một vai nhỏ nhưng cũng hợp tác rất vui.

Lộ Hoài Nam kéo mọi người về thực tế, nói "Vui đủ rồi giờ chúng ta sẽ phạt. Ba vòng thi gộp lại phạt một lần mới vui chứ, đúng không?" Lộ Hoài Nam nháy mắt nói.

Nói xong, Lộ Hoài Nam mở danh sách, gọi tên từng người bị thua ở ba vòng, gọi một nhân viên mang "món quà nho nhỏ cho người bị thua" lên. Mọi người trố mắt nhìn lên trên cái bàn nhỏ, trên cái bàn là một món ăn nào đó được úp bởi một cái nắp hình bán cầu. Lộ Hoài Nam mở nắp ra, cả trường quay ồ lên, camera cũng tập trung vào món ăn đó. Có người thấy món ăn này liền sợ hãi kêu lên, "Á! Đuông dừa!!!"

"Khiếp, tôi sợ nhất con này luôn đấy." Bạn khán giả A nói.

"Oa, ghê quá." Bạn khán giả B nói.

Tám diễn viên đứng trên sân khấu sững người, nhìn rất nhiều con béo lúc nhúc ở trên đĩa, mắt giật giật. Lộ Hoài Nam cũng không nhìn được, nói "Biên tập ác quá đi. Mỗi vòng sẽ là một con đuông dừa, thua ba vòng ăn ba con, thua hai vòng ăn hai con, một vòng ăn một con, không thua thì không cần ăn."

Trên sân khấu chính là món Đuông dừa rang mặn. Thật ra biên tập rất có tâm rồi, cho chế biến sẵn chứ không phải đem con đuông dừa sống thả vào nước mắm lên cho diễn viên ăn. Nhưng dù vậy vẫn không giảm bớt nỗi sợ của mọi người.

Hàn Tiểu Hạo thua hai vòng, là vòng một và vòng ba, ăn hai con đuông dừa. Hàn Tiểu Hạo cầm đũa, sắc mặt tái mét gắp một con đuông dừa lên, nhắm mắt nhắm mũi ăn vào, sau đó gần như là không nhai, nuốt luôn cho đỡ sợ. Con tiếp theo cũng vậy.

Đến lượt Tiêu Vĩnh Thụy, cậu không hề biết tới con này, cũng chưa ăn bao giờ, nhưng nhìn qua đuông dừa rang lên màu vàng đồng, trông rất ngon. Cậu thua một vòng, là vòng hai nên chỉ được ăn một con. Cầm đũa, gắp con đuông dừa lên, ăn vào miệng, sắc mặt bình thản như đang ăn cơm vậy.

"Cảm thấy thế nào?" Lộ Hoài Nam hỏi.

"Ừm... béo, ngon." Tiêu Vĩnh Thụy thành thật đáp. Lộ Hoài Nam dùng vẻ mặt kính nể nhìn cậu.

Kết thúc chương trình, mọi người cúi chào rồi tạm biệt khán giả.

----

"Chủ tịch, Tiêu thiếu đã đến." Nữ thư ký của Hàn Trạch gõ cửa phòng làm việc, bên trong vang lên tiếng mời cậu vào. Tiêu Vĩnh Thụy sau khi hoàn thành xong gameshow liền được Dương Nhã Lan bảo Hàn Trạch có lệnh, chở đến công ty.

Khi mở cửa ra, Tiêu Vĩnh Thụy liền thấy Hàn Trạch đang ngồi trên sô pha, nhóc con Hàn Lạc An ngồi ngay bên cạnh. "Thụy Thụy, anh đến rồi."

Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ "Ừm" một tiếng, "Em mới đi học về à?"

"Dạ!"

"Ăn cơm đi." Hàn Trạch ngồi ngay bên cạnh nói với Hàn Lạc An xong rồi hướng Tiêu Vĩnh Thụy nói "Em cũng ăn đi, làm việc cũng cần phải có nghỉ ngơi, nhìn em đi, lúc trước đã gầy giờ còn gầy hơn." 

Tiêu Vĩnh Thụy cũng ngồi xuống sô pha, hưởng thụ máy lạnh mát rười rượi, nói "Tôi thấy bình thường mà, đâu gầy đâu. Mập quá sẽ không đẹp."

"Nhưng cũng không có gầy trơ xương ra như vậy, nhìn cánh tay đi, còn nhỏ hơn cả tay của Tiểu An." Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy, nhìn qua Hàn Lạc An thấy cánh tay mũm mĩm của thằng bé, nhủ thầm chắc chắn thằng bé tăng ít nhất ba cân, "Em dạo này có tăng cân không vậy? Sao anh thấy mập ra."

"Phải, em tăng năm cân luôn!"

"Ừm, ba em nuôi thật tốt, xuất chuồng được rồi." Tiêu Vĩnh Thụy nói.

Trải qua một bữa cơm trưa vui vẻ ở phòng làm việc của chủ tịch, phòng rất rộng, có hai cái sô pha lận, một cái Hàn Lạc An giành, một cái Tiêu Vĩnh Thụy chiếm, Hàn Trạch chỉ đành ngồi trên ghế tiếp tục làm việc. Một lúc sau, hắn mới nhớ ra một chuyện, nói với cậu "À, đạo diễn thấy em dạo này chăm chỉ làm việc nên cho em nghỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau về lại đó. Nên ba ngày này nghỉ ngơi cho tốt đi." 

Tiêu Vĩnh Thụy ngạc nhiên, "Thật sao? Không đùa tôi chứ? Doris ông ấy trông vậy chứ nghiêm khắc lắm, tôi ngày nào cũng phải làm từ sáng đến tối mới được về."

"Em nghi ngờ lời tôi sao?"

"Nào có, vậy thì tốt. Tôi có thể ngủ thoải mái rồi."

--- Hết chương 50 ---

Kiều: Kế hoạch tỏ tình bắt đầu.

Hạo Hạo: Cần 999 bông hoa hồng.

An An: Cần nhà lớn, xe hơi.

Mộ Mộ: Cần cặp nhẫn kim cương.

Trạch Trạch: Được, tất cả đều có.

Thụy Thụy: [Lặng lẽ giơ tay] Tui chỉ cần một lời tỏ tình thôi a.

---- 

Bật mí nho nhỏ: 

Tui năng suất lắm luôn đó nha. Mau khen tui đi! 

Tui đặt ra một cái quy định, mỗi lần chỉ cần lượt xem qua "một tạ chia đôi" là tui sẽ  te tò te đi viết tiếp chương mới a. Nếu thuận lợi thì viết xong sẽ đăng luôn, còn khó khăn bao gồm sự cố đang viết, bí ý tưởng, bận rộn,...tất tần tật các lý do thì phải dời hết ngày này qua ngày khác mới xong một chương.

Tui nghĩ thời gian tới sẽ chỉnh sửa lại truyện, không phải thay nội dung đâu, chỉ sửa lỗi chính tả, sửa câu cú cho đàng hoàng lại thôi.