5.30 sáng, đồng hồ báo thức vang lên.

Tô Thần ngồi dậy, mất mấy giây mới ý thức được mình đang 17 tuổi một lần nữa. Mạnh tay chà sát lên mặt vài lần, nhanh chóng thu dọn giường chiếu, xỏ dép xuống bếp đun nước lau người cho cha. Tuy đã vào hạ nhưng nhà cậu ở hướng bắc, khuất sáng, Tô Kiến Quân cha cậu cả ngày phải nằm trên giường, thân thể mấy nơi đã bắt đầu bị hoại tử. Tuy không có tiền mua thuốc tốt nhưng chịu khó lấy nước ấm lau người cũng khá hơn. Kiếp trước Tô Thần không để ý tới những điều này, sống lại rồi, cậu rất chú ý những chi tiết nhỏ.

Tô Kiến Quân không phải bị liệt mà chỉ là gãy chân nhưng Tô Thần thực sự không có đủ tiền lắp chân giả cho cha, càng đừng nói tới mua xe lăn. Tô Thần thường nghĩ, cha qua đời khi mới hơn 40, nếu cậu có thể chăm sóc tốt cho cha, không biết chừng cha có thể sống lâu hơn vài năm.

Giậm chân một cái, căn phòng này thật là âm lạnh quá.

“Thần tiểu tử, đun nước cho cha con à?”

“Chú Lý, buổi sáng tốt lành! Chú mở hàng à?”

Vừa ra cửa, Tô Thần gặp Lý Đạt Phát. Lý Đạt Phát là đồng hương với Tô Kiến Quân, năm đó cùng vợ chồng Tô Kiến Quân tới thành phố này làm việc, sau đó lại dùng tiền dành dụm mở một hàng ăn bình dân. Người này vận khí tốt, cửa hàng ăn khai trương chưa được bao lâu thì đã có một trường trung học được chuyển tới phía đối diện. Mỗi ngày dậy sớm làm bánh bao bán, sinh ý cũng khá ổn, tiền lãi tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho sinh hoạt gia đình. Khi Tô Kiến Quân gặp nạn, Lý Đạt Phát cũng có giúp đỡ, sau lại biết mẹ Tô Thần mang tiền chạy mất, hán tử* ngay thẳng này không nói hai lời liền đem hơn một vạn đồng dành dụm khó nhọc đưa cho Tô Thần, giữ được một mạng Tô Kiến Quân. Vô luận là kiếp trước hay bây giờ, Tô Thần đều thực cảm kích người đàn ông này.

“Ân, tiểu tử này thực hiếu thuận a. Tô Kiến Quân có đứa con như con chính là phúc từ kiếp trước a.” Lý Đạt Phát giở vỉ che trên xe hàng, lấy ra hai cái bánh bao nhét vào tay Tô Thần, “Đây, bánh bao nhân thịt mới ra lò. Bí quyết gia truyền độc nhất vô nhị của chú Lý con đấy.”

Tô Thần cũng không từ chối, cậu thực sự đói bụng rồi, buông siêu, hung hăng cắn một ngụm, nhân thịt ngon đến nỗi cậu suýt nuốt luôn cả lưỡi. Nhìn dáng vẻ cậu, Lý Đạt Phát cười ha hả, bàn tay thô dày xoa đầu cậu, “Thần tiểu tử, ngon không? Lát nữa lấy thêm mấy cái về cho cha con.”

Tô Thần lắc đầu, ăn xong một cái, xin Lý Đạt Phát cái túi nhựa đựng cái bánh còn lại, “Chú Lý, con ăn một cái đủ rồi, cái này đem về cho cha con. Ngày hôm qua thím cho con ba cái cổ gà, lát nữa con nấu cháo cho cha con là được. Sắp 6 giờ rồi, chú đi nhanh mở hàng thôi.”

“Tiểu tử này,” Lý Đạt Phát cười, “Chú Lý con không thiếu vài cái bánh bao cho con. Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn một cái sao đủ.” Nói xong lại kín đáo đưa cho Tô Thần ba cái bánh nữa rồi mới đẩy xe đi.

Tô Thần nhìn bánh bao trong tay, nói không cảm động là gạt người rồi. Suy nghĩ một chút, trong đầu chợt hiện lên một ý định.

“Chú Lý, chờ một chút.”

Lý Đạt Phát thấy Tô Thần đuổi theo, khẽ nheo mắt, “Đứa nhỏ cứng đầu này, lại có chuyện gì nữa? Chẳng phải chỉ là mấy cái bánh thôi sao?”

Tô Thần vội lắc đầu, thở hổn hển, “Không phải ạ, chú Lý, con muốn bàn với chú một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Con muốn làm cơm hộp đem đến cửa hàng của chú bán, chú xem có được không?”

“Chỉ thế thôi?”

“Vâng”

Lý Đạt Phát suy nghĩ một chút, cửa hàng của ông thực ra cũng chỉ mở cửa mỗi buổi sáng, buổi trưa không bán, nhà ông chỉ biết làm mỗi bánh bao, món khác cũng không thạo lắm. Ông biết tay nghề nấu ăn của Tô Thần rất tốt, nếu để cậu làm đồ ăn bán ở quán ông có vẻ cũng khả thi!

“Được! Nguyên liệu nấu ăn ta phụ trách, tiền lãi chia 4-6, ta 6 con 4, thế nào?”

“Chú Lý, thế không được, cửa hàng là của chú, nguyên liệu nấu chú lo, sao chia cho con nhiều thế được, con chỉ nhận một phần thôi.”

Lý Đạt Phát thấy không thuyết phục được Tô Thần, đành đồng ý, liền hỏi Tô Thần cần những nguyên liều gì để ông mua, trưa mai bắt đầu bán.

Thừa dịp bán xong sớm, Lý Đạt Phát nói chuyện này với vợ là Tô Trân, bà trừng mắt vỗ ông một cái, lại giậm chân kéo tai chồng, cha con Tô Kiến Quân khó khăn như thế, lại còn không biết xấu hổ chỉ chia một phần lợi cho Tô Thần, không sợ người ngoài mắng vốn sao?! Đến chiều Tô Thần tới, nữ nhân mạnh mẽ này bắt cậu nhận ba phần lợi nhuận.

“Thần tiểu tử, con coi như là đứa nhỏ chúng ta nhìn lớn lên, chuyện này con phải nghe ta”

Một câu nói, khiến Tô Thần nghẹn lại. Còn định nói, lại bị bà trừng mắt, gì cũng không nói lên lời, chỉ đành ngồi cặm cụi nhặt rau.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tô Thần thu xếp cho cha xong liền tới phòng bếp phía sau cửa hàng tất bật nấu ăn. Ban đầu, cậu cũng chưa biết phải làm những món gì, chỉ đơn giản làm sườn xào chua ngọt, bắp cải xào, đậu rán và rau trộn. Một món mặn ba món chay, thêm cơm tẻ, mỗi suất năm đồng, với giá này, trừ tiền nguyên liệu quả thực lãi không được bao nhiêu, nhưng cũng không vất vả. Đây là giá do cậu và vợ chồng chú Lý thương lượng rồi đưa ra. Dù sao cửa hàng nhà họ nhỏ, trước tiên cần giữ khách. Khi cậu làm xong đồ ăn thì cơm cũng chín, cơm này không dùng nồi điện nấu mà chưng bằng thùng gỗ, cơm vẫn còn giữ lại mùi thơm của lúa.

Lý Đạt Phát đứng ở cửa bếp hít hà, “Thần tiểu tử, tay nghề của con vượt qua cả ngự trù nhà Thanh rồi.”, chưa nói xong liền nhón một miếng sườn ném vào miệng, bị nóng đến ra sức hà hơi. Đang xới cơm, Tô Trân trừng ông, “Quỷ tham ăn, tham ăn muốn chết a”, nói vậy nhưng cũng nhịn không được gắp một miếng bỏ vào miệng, “Thần tiểu tử, vợ tương lai của con thật có phúc.”

Vợ chồng Lý Đạt Phát và Tô Thần không ngờ sinh ý ngày hôm đó lại tốt như vậy. 150 suất cơm hộp được thầy trò trường học đối diện quét sạch. Thậm chí có người đi ngang qua ngửi thấy hương vị món ăn liền mua ăn một suất, sau đó còn mua về 5 suất, nói ngày mai sẽ trở lại.

Thu dọn xong, vợ chồng Lý Đạt Phát ngồi tính toán, trừ tiền nguyên liệu, còn lãi đến hơn 400 đồng! Giá mà bọn họ làm sớm chút thì lãi nhiều rồi, ngày hôm nay chỉ là bán thử, làm ít, nếu làm nhiều hơn …

Nhìn vợ chồng chú Lý bắt đầu hoa mắt tính toán, Tô Thần nhức đầu, “Chú Lý, có thể cho con lấy trước 50 đồng không? Con nghe nói có loại thuốc chữa hoại tử tốt lắm, định mua cho cha.”

Lý Đạt Phát lúc này mới lấy lại tinh thần, lấy ra 200 đồng đưa cho Tô Thần, “Thần tiểu tử, cầm lấy. Tiền lời ngày hôm nay chúng ta chia đều.” Thấy Tô Thần còn muốn nói, ông xua tay, “Thần tiểu tử, chú Lý con người thế nào con cũng biết, từ ngày mai chúng ta khai trương thì sẽ bắt đầu tính toán rõ ràng! Chia 3-7, chú Lý sẽ không bạc đãi con. Hôm nay về con nhớ bàn chuyện này với cha con, dù sao con cũng mới chỉ là thằng nhóc, tối nay chú tới nhà con làm hợp đồng. Tiền bạc phân minh, chú Lý con làm người xấu một lần vậy, con thấy sao?”

Tô Thần gật đầu, cậu biết Lý Đạt Phát nói vậy nghe có chút chợ búa nhưng rất hợp lí, nếu không có hợp đồng rõ ràng, sau này dù ông không chia lợi nhuận cho cậu, cậu cũng không thể làm gì được.

“Được ạ, chú Lý, vậy cứ làm như chú nói.”

Tối đó, Lý Đạt Phát đem hợp đồng tới nhà Tô Thần cho hai cha con xem, nội dung không có gì cần sửa, Tô Thần chỉ giúp sửa lại một đống lỗi chính tả mà thôi. ( : )) )

Cứ thế, Tô Thần ở kiếp này bắt đầu vét vàng từ cái thùng thứ nhất (bắt đầu kiếm tiền), cũng là lần thứ hai bắt đầu cuộc sống.

____________***_____________

Hán tử: Người đàn ông, thường dùng với nghĩa khen ngợi, chỉ người đàn ông dũng cảm, thẳng thắn

Sườn xào chua ngọt aka đường thố bài cốt:

images

Lúc bày lên đĩa mà thêm mấy lát dứa thì ngon cực, ực.

Rau trộn aka lão hổ thái: