“Cho nên nương, người không cần lo lắng,còn có Đông Mạt đi theo con, không có gì đáng ngại.” Thẩm Tích Họa an ủi ngũ di nương, biết ngũ di nương là quan tâm nàng, nhưng là nàng lại thật sự muốn gả cho cái tên Vương gia kia.
Đến lúc đó nếu hắn có chết đi thì tài sản của hắn đều thuộc về nàng, chẳng phải càng vui hơn sao.
“Họa nhi, nếu con không muốn gả cứ nói với nương, cho dù liều cái mạng này nương cũng sẽ giúp con.” Giờ phút này trong mắt bà lộ ra tình thương kiên cường của người làm mẹ, làm Thẩm Tích Họa nhìn thấy cũng cảm động vạn phần.
Thẩm Tích Họa có nương như vậy, thật sự không uổng công.
“Di nương, vẫn là sớm trở về đi, nếu bị phát hiện, đối với di nương, đối với tiểu thư cũng không tốt.” Đông Mạt nhìn sắc trời bên ngoài có chút tối, gõ cửa tiến vào nhắc nhở hai người.
“Ừm, vậy nương về trước đi, không cần lo lắng cho con. Con không có việc gì.” Nàng cho bà một liều thuốc an thần. Nàng Thẩm Tích Họa cho tới bây giờ sẽ không để bản thân chịu thiệt. Người khác khi nàng một trượng, nàng sẽ trả lại mười trượng.
“Vậy nương đi trước.” Ngũ di nương có chút không nỡ cất bước vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Thẩm Tích Họa.
Thẩm Tích Họa mỉm cười nhìn ngũ di nương, cho đến khi bóng dáng của bà biến mất, khóe miệng của nàng như trước mỉm cười nhạt ,“Đông Mạt, chuẩn bị cơm chiều đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Đông Mạt khụy gối, xoay người rời đi chuẩn bị cơm chiều.
Tiền viện Quảng nguyên cư
Quảng nguyên cư là nơi ở của Thẩm gia đại lão gia cùng chính thê của ông.
“Đem cái áo này ném đi.” Đại phu nhân sau khi trở về phòng, lập tức cởi cái áo đang khoác trên người xuống, vẻ mặt ghét bỏ ném cho Tử Lê.
Loại áo vải thô này mà nàng ta dám để cho đương gia chủ mẫu mặc, cũng thực mệt nàng ta cũng dám lấy ra. “Đại phu nhân, Tử Lê thấy hay là chờ nàng ta gả đi xong, lại ném cũng tiện hơn.”
Tử Lê cầm cái áo, cũng là vẻ mặt ghét bỏ, thân là đại nha hoàn của đại phu nhân, địa vị của nàng ở Thẩm phủ lại cao hơn thứ tiểu thư. Thậm chí quần áo nàng mặc so với các nàng còn tốt hơn nhiều. Tự nhiên cũng có chút khinh thường.
“Ừ, vẫn là Tử Lê nghĩ chu đáo, vậy giúp ta ném vào chỗ nào đi.” Đại phu nhân đối với nha hoàn của mình là phi thường vừa lòng, biết quy củ không nói, lại trung thành, đồng thời rất hiểu ý người.
“Vâng, phu nhân.” Tử Lê vừa rời khỏi, Thẩm Tích Thư cùng Thẩm lão gia liền đi tới. “Nương, chuyện thế nào rồi?” Thẩm Tích Thư vừa thấy nương, lập tức liền nhào vào trong lòng bà, vừa làm nũng vừa hỏi.
“Con nói nương con làm việc có thể không yên tâm sao?” Đại phu nhân ôn nhu vuốt ve tóc nữ nhi, một mặt yêu thương nói. Yêu thương lúc này cùng ôn nhu cũng là phát ra từ nội tâm.
Đây là con gái do chính mình sinh ra, từ nhỏ lại được sủng ái như hòn ngọc quý trên tay.
“Nương.” Thẩm Tích Thư nghe đại phu nhân trả lời, vẻ mặt vừa cao hứng lại thẹn thùng tiến vào lòng nương của nàng. “Thư nhi, cha đã nói với con, nương con nhất định sẽ cho người thay con, con còn không tin lời cha nói.”
Đối với nữ nhi này Thẩm lão gia cũng là nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, nhu thuận biết chuyện, vừa là đệ nhất mỹ nhân, đồng thời cũng là đệ nhất tài nữ thành Diên châu, thương nhân như ông là nhóm người bị người khác khinh thường, đều cho là nhóm người thất học, Thẩm gia bọn họ có đệ nhất tài nữ như Thẩm Tích Thư, làm cho ông vinh quang vô hạn, tự nhiên lại càng vô hạn cưng chìu.