“Ai, cũng chỉ có thể như thế. việc này giao cho bà xử lý, xử lý việc này, bà so với ta luôn có biện pháp.” Thẩm lão gia cũng không biết nên xuống tay từ đâu. Đành phải thuận theo ý của đại phu nhân, bàn bạc kỹ hơn.

Đại phu nhân lau nước mắt, lên tiếng trả lời rời đi.

Đại phu nhân đi phòng Thẩm Tích Thư trước, cho nữ nhi liều thuốc an thần, muốn Thẩm Tích Thư cùng Thẩm Tích Kỳ trò chuyện tâm tình.

Thẩm Tích Thư hiểu ý đại phu nhân, nên cũng không tìm chết nữa, đứng lên rửa mặt chải đầu, còn chọn trang sức quý trọng chuẩn bị đưa cho Thẩm Tích Kỳ.

Kỳ cư 

“Mở cửa ra.”

“Vâng, đại phu nhân.”

“A, sao lại thế này? Kỳ nhi của ta sao lại nóng giận thế này! Người đâu, dọn dẹp phòng nhị tiểu thư cho sạch sẽ, cũng mang vài món ngon miệng đến cho nhị tiểu thư dùng.” Đại phu nhân dùng vẻ mặt tươi cười, đi vào phòng Thẩm Tích Kỳ, tay vuốt ve đầu Thẩm Tích Kỳ đang ngồi trên giường, tỏ ra dáng vẻ mẹ hiền thương con.

“Đại phu nhân sao lại có thời gian đến chỗ tồi tàn của ta thế này. Ta thấy nơi này rất lộn xộn, không thích hợp thân phận của đại phu nhân, đại phu nhân nên trở về đi.” Thẩm Tích Kỳ hận đại phu nhân, nỗi tức giận còn chưa tiêu tan. Nàng hận bà không rõ lí lẽ nghe lời Thẩm Tích Họa nói oan uổng cho nàng, càng hận bà cùng Thẩm lão gia mang di nương của nàng bán vào kỹ viện.

“Kỳ nhi ngoan của ta, nghe lời, nương có việc muốn nói với con, nay Vương gia cùng Vương phi đến phủ chúng ta ở vài ngày, nữ nhi ngoan của ta sao có thể không đi gặp bọn họ, như vậy có vẻ như chúng ta không có lễ phép. Nương đã nói với phụ thân con, từ giờ trở đi không cấm túc con nữa.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Thẩm Tích Kỳ, sau đó dựng thẳng ngón trỏ đưa trên môi đỏ mọng của bà.

Thẩm Tích Kỳ vốn muốn há mồm đáp lời, thấy hành động này của đại phu nhân, lại thấy con mắt đại phu nhân chuyển động hướng về đám hạ nhân đang quét dọn, Thẩm Tích Kỳ lập tức hiểu rõ, nhiều người nhiều miệng.

“Lát nữa hạ nhân sẽ mang thức ăn đến, nương có bảo đầu bếp nấu những món con thích ăn, chắc đã lâu con không được ăn ngon. Nương cùng con vừa ăn vừa tâm sự.” Đại phu nhân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tích Kỳ. Một tay nắm tay Thẩm Tích Kỳ, một tay âu yếm vuốt tóc Thẩm Tích Kỳ.

“Đại phu nhân, trong lòng Kỳ nhi rất khó chịu. Ô ô ô ......” Thẩm Tích Kỳ thật đúng là ngu ngốc, bà chỉ nói mấy câu dễ nghe đã khiến cho nàng cảm động .

“Hài tử ngốc, còn gọi đại phu nhân. Kêu nương, nương nhìn con lớn lên, trong lòng nương có thể không biết ta hảo kỳ nhi nghẹn khuất sao. Ngoan, đừng khóc, để hạ nhân nhìn thấy thì không tốt.” Đại phu nhân mang dáng vẻ hồ ly chúc tết gà, đám hạ nhân nghe xong trong lòng muốn ói, muốn cắn lưỡi nhưng cũng không dám biểu lộ.

“Dạ! Nương, ô ô ô......” Thẩm Tích Kỳ khóc càng lợi hại hơn, giống như đứa nhỏ bị oan ức lớn lắm.

“Thu thập xong rồi thì đi xuống hết đi. Mang thức ăn vào đây.” Đại phu nhân phân phó.

“Vâng.” Đám hạ nhân thu thập xong lập tức rời khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được đưa vào.

“Con ngoan, đến ăn chút gì đi. Đừng để bản thân bị đói, đói bụng thì làm sao có sức báo thù cho con với di nương của con? Hiện nay Thẩm Tích Họa đắc thế không để chúng ta vào mắt, chúng ta cũng không thể bản thân cùng bản thân không qua được nha. Ăn cho no, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm cho đẹp, đi thỉnh an Vương gia.” Đại phu nhân ở bên cạnh hướng dẫn.

Bà hiểu rõ Thẩm Tích Kỳ hận Thẩm Tích Họa thấu xương, nếu để nàng thấy được diện mạo của An vương gia, phong thái hơn người, Thẩm Tích Kỳ không mê chết mới lạ, bản thân Thư nhi là đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất tài nữ thành Diên châu, gặp qua ngàn vạn công tử cũng chưa có ai vào mắt, hiện nay cũng bị An vương gia mê thần hồn điên đảo, huống chi là Thẩm Tích Kỳ.

Quả thực không ngoài dự liệu của đại phu nhân, Thẩm Tích Kỳ nghe bà nói muốn nàng đi chào hỏi mỹ nam tử An vương gia gây ồn ào huyên náo khắp Thẩm phủ, liền vui vẻ phấn khởi, lập tức đứng dậy đi về phía bàn, cầm lấy bát đũa ăn cơm.

Thẩm Tích Kỳ vừa ăn còn vừa nói: “Cám ơn nương vì Kỳ nhi suy nghĩ. Kỳ nhi sẽ trang điểm xinh đẹp sau đó đi bái kiến Vương gia.”

Đại phu nhân nhìn Thẩm Tích Kỳ ăn như hổ như sói, trên mặt bà treo đầy sự khinh thường, chỉ bằng bộ dáng của Thẩm Tích Kỳ ngươi, ngay cả Thẩm Tích Họa cũng không bằng, chớ nói chi đến Thẩm Tích Thư con ta.

“Cái này thì đúng rồi. Nhìn con ăn ngon như vậy, nương cũng không quấy rầy, nương còn phải đi an bày một số việc, con rửa mặt chải đầu trang điểm cho xinh đẹp rồi đi thăm muội muội Thư nhi của con, hôm nay nó luôn nhức đầu, lúc nào cũng nhớ nhị tỷ. Vì chúc mừng con được bỏ lệnh cấm, còn chuẩn bị quà tặng cho con đấy. Lúc đi gặp Vương gia đừng để thất lễ. Vương gia Vương phi ở Họa cư.”

Đại phu nhân cũng không muốn ngồi lâu trong phòng nữ nhân ngu xuẩn này, bà sợ nói nhiều với nàng cũng sẽ trở nên ngu xuẩn theo.

“Họa cư? Thẩm Tích Họa! Hừ. Nương, nương có việc thì cứ đi trước, Kỳ nhi sửa soạn xong sẽ đi thăm Thư nhi muội muội. Yên tâm, con sẽ không thất lễ, sẽ không làm cho người ta chê cười Thẩm phủ chúng ta không có gia giáo.” Thẩm Tích Kỳ nghe nói Vương gia ở Họa cư, nhất thời không còn tâm trí ăn cơm, nàng cũng muốn tiễn chân đại phu nhân nhanh chút, để nàng còn rửa mặt chải đầu trang điểm xinh đẹp để sớm đi gặp Vương gia.

Đợi sau khi đại phu nhân rời đi. Thẩm Tích Kỳ liền gọi hạ nhân dọn dẹp thức ăn, lại bảo nha hoàn mang nước tới, bản thân lập tức đi đến trước gương đồng cầm trâm cài ngắm nghía.

Thư cư.

Thẩm Tích Thư nắm tay Thẩm Tích Kỳ tới gương đồng, bên cạnh gương đồng có hộp gấm khắc hoa khảm gấm hồng nhạt khéo léo.

Thẩm Tích Thư mở ra hộp gấm, nằm bên trong là bộ trang sức bằng bạch ngọc khắc hoa lan tinh tế. Thẩm Tích Thư lấy cây trâm hoa lan cắm trên đầu Thẩm Tích Thư.

“Nhị tỷ đeo trâm hoa lan này rất đẹp mắt, hôm nay nhị tỷ bỏ lệnh cấm, Tích Thư bởi vì đau đầu không thể đi qua vấn an, còn làm phiền nhị tỷ chạy tới nơi này của Tích Thư, Tích Thư thật là hổ thẹn.” Vẻ mặt Thẩm Tích Thư nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt như hoa lan, bộ dáng mỹ nhân bị bệnh làm người thương tiếc. Lời nói ra tuy yếu ớt lại rất êm tai.

“Muội muội đừng nói như vậy. Muội đau đầu nên nghỉ ngơi là đúng, đã vậy còn chuẩn bị cho nhị tỷ lễ vật quý trọng như vậy. Nhị tỷ đi quá vội vàng, cũng không mang chút hoa quả cho muội muội, muội muội đừng trách.” Thẩm Tích Kỳ thấy Thẩm Tích Thư vì nàng được bỏ lệnh cấm mà tặng lễ vật thì rất cảm động, tình cảm máu mủ tình thâm dưới đáy lòng nổi lên, dù sao nàng cùng Tích Thư đều là nữ nhi phụ thân yêu thương, so với thứ nữ không được yêu thương kia thì cảm tình vẫn có chút khác biệt.

“Nhị tỷ đừng nói như vậy, chỉ tại muội muội ngu dốt, không giải được khúc mắc trong lòng. Vốn là của muội, lại có thể chắp tay tặng cho người ta. Ai ~” Thẩm Tích Thư yếu ớt thở dài, người ngu ngốc cũng có thể nhận ra giờ này khắc này Thẩm Tích Thư đang nói đến chuyện An vương gia cùng An vương phi, Thẩm Tích Kỳ dù cho ngu ngốc như thế nào cũng nhận ra.

“Muội muội chớ nói ra lời ấy. Của muội cuối cùng cũng là của muội, chạy không thoát. Không phải của ả, dù cho ả dùng loại thủ đoạn ti tiện nào cũng sẽ không lâu dài.” Thẩm Tích Kỳ nhận định Thẩm Tích Họa đã dùng loại nào thủ đoạn ti tiện nào đó mới chiếm được sủng ái của An vương gia, cũng giống như chuyện lần trước làm nàng rơi xuống nước.

“Vẫn là nhị tỷ nghĩ thấu đáo, chỉ tiếc muội muội mệnh khổ. Là của chính mình cũng không chiếm được, còn bị người ta đoạt đi. Ai, có nói cũng thế, nhị tỷ nhanh đi bái kiến Vương gia, miễn cho mang tội thất lễ. Muội muội cũng không giữ nhị tỷ nữa.” Thẩm Tích Thư thấy mục đích đã đạt được, đã mượn được sức của Thẩm Tích Kỳ, cũng tranh thủ được sự đồng tình của Thẩm Tích Kỳ, liền thúc giục Thẩm Tích Kỳ đi gặp Vương gia.

Thẩm Tích Kỳ cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Vương gia, cũng không muốn ở đây quá lâu liền đứng dậy đi Họa cư.

Trong viện Họa cư. 

Cảnh sắc hài hòa.

Mặc Thanh Dạ như tiên trong tranh, lười nhác nằm dựa trên ghế, vẻ mặt phấn khởi. Ánh hoàng hôn xuyên qua tán cây, nhảy nhót chiếu lên áo bào màu tím của hắn.

Mày kiếm mắt sáng lộ ra một cỗ tà khí, mũi cao thẳng lộ ra khí khái anh hùng, mặt như quan ngọc, chỉ là sắc môi tái nhợt, so với môi sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, tuy đang mang bệnh, nhưng toàn bộ ngũ quan lại xinh đẹp vô song, đúng là yêu nghiệt! Diện mạo này có thể thu hút hồn phách người nhìn, mà giờ phút này lại có một thiếu nữ đang ngồi trên bàn đu dây bên cạnh nhìn chăm chú.

Thiếu nữ không phải ai khác, chính là Thẩm Tích Họa.

Dưới tán cây đào, trên bàn đu dây.

Do cây đào vừa mới bắt đầu kết quả nên còn sót lại vài cánh hoa, do quả đang nhú ra nên không thể che được mấy cánh hoa còn sót liền bị gió thổi bay. Thẩm Tích Họa ngồi trên bàn đu dây góc váy bay theo gió, hoa đào hồng nhạt thêu trên áo màu trắng, giống như hoa đào rơi xuống dính đầy trên áo.

Mày như vẽ, mắt hạnh hàm xuân, da trắng như mỡ đông, mỉm cười tự nhiên. Cái miệng anh đào khẽ nhếch, giọng nói như chim hoàng oanh:“Dạ, sao chàng lại giễu cợt người ta như thế ~”

“Ha ha ha, Tích nhi mắc cỡ.” Tuy mệt mỏi, nhưng cũng có khí lực.

Thẩm Tích Kỳ vừa mới bước vào Họa cư đã nhìn thấy một đôi bích nhân liền sợ ngây người. Nàng chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Tích Họa xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ làm Vương phi rồi sẽ trở nên xinh đẹp vậy sao? Vương gia quả thật là nam tử xinh đẹp nhất mà Thẩm Tích Kỳ từng gặp, Thẩm Tích Kỳ thất thần, còn tưởng tượng người ngồi trên bàn đu dây là nàng.

“Nhị tiểu thư, Vương gia Vương phi không muốn người ngoài quấy rầy.” Đông Mạt khinh thường nhìn Thẩm Tích Kỳ đang chảy nước miếng.

Nên đi thì đi đi. “À, khụ, ta ... Bổn tiểu thư tới thỉnh an Vương gia, ngươi là nha hoàn ngăn cản ta làm chi?” Thẩm Tích Kỳ bị quấy rầy nên có chút tức giận. Nhìn thấy Đông Mạt lại càng tức giận không có chỗ trút.

“Tiểu thư vẫn là trở về đi, Vương gia cùng Vương phi không muốn người ngoài quấy rầy.” Thị vệ đứng bên cạnh thấy vị tiểu thư này hung dữ với đại nha hoàn của Vương phi, liền không cho nàng ta sắc mặt tốt.

Nhìn đại đao sáng chói trước mặt, Thẩm Tích Kỳ hoảng sợ. Âm thầm cầu nguyện mà rời khỏi.

Chỉ là một cái liếc mắt, Thẩm Tích Kỳ cũng bị Mặc Thanh Dạ mê hoặc.

Thời tiết tháng tư, tuy gần tối nhưng vẫn có cảm giác mát mẻ.

Thẩm Tích Họa lấy áo choàng khoác cho Mặc Thanh Dạ, đỡ hắn vào phòng lớn.

“Bẩm Vương gia Vương phi. Thẩm phủ sai người báo lại, Thẩm lão gia cùng thẩm phu nhân cùng các tiểu thư mời Vương gia Vương phi dùng bữa.” Mặc Thanh Dạ vừa vào phòng không lâu thì có người bẩm báo.

“Bảo họ ăn đi. Bổn vương cùng Vương phi ở Họa cư dùng bữa, không có chuyện gì đừng đến quấy rầy.” Mặc Thanh Dạ mệt mỏi phân phó. Thẩm Tích Họa thấy thế rót cho hắn chén nước.

“Vâng.”

Không có người quấy rầy, Mặc Thanh Dạ cùng Thẩm Tích Họa yên tĩnh ăn bữa tối.

Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ dùng cháo, ăn mấy món điểm tâm, đều là Thẩm Tích Họa tự tay làm, đơn giản mà lại ấm áp, chỉ có thế giới hai người bọn họ.

Dùng xong bữa tối, nghỉ ngơi một lát, Mặc Thanh Dạ cảm thấy mệt mỏi, Thẩm Tích Họa đỡ hắn đến phòng của nàng.