“Dừng tay.” Một tiếng hét vang lên. “Trong phủ này còn quy củ hay không hả?”
Đông Mạt vừa lúc đi phòng bếp lấy vài thứ cho Thẩm Tích Họa, vì tiết kiệm thời gian mà đi đường nhỏ, không ngờ lại thấy được một màn như vậy, còn nghe mấy ả nhục mạ tiểu thư của nàng, nhìn mấy ả tỳ nữ trước mắt này, nàng ước gì đuổi ra khỏi Thẩm phủ.
“Đông Mạt tỷ tỷ.” Đám tỳ nữ thấy người đến là Đông Mạt là người bên cạnh Thẩm Tích Họa, biết nàng là tâm phúc của Thẩm Tích Họa, mà Thẩm Tích Họa lại là Vương phi đang được An vương gia cực kỳ sủng ái, hiện nay thái độ của Thẩm lão gia đối với Thẩm Tích Họa hoàn toàn không giống với lúc trước, nếu chọc vào không hay ho là bản thân các nàng, cho nên lập tức liền đứng ngay ngắn dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Đông Mạt.
Vẻ mặt Đông Mạt chán ghét nhìn bộ dáng lấy lòng ở trước mắt.
Lúc trước khi thời điểm nàng cùng tiểu thư bị người trong phủ khi dễ, mấy ả ta cũng không thiếu phần, hiện nay tiểu thư trở thành Vương phi, lão gia lại bắt đầu chú ý đến tiểu thư, mấy ả liền trước mặt tỏ ra nịnh bợ, sau lưng thì nói xấu.
“Chẳng lẽ không biết quy củ trong phủ hay sao? Không cho lén lút đánh nhau.” Giờ phút này Đông Mạt mang hình tượng là một đại nha hoàn, nhìn đám tỳ nữ trước mắt ăn nói khép nép nàng liền thấy vui vẻ, ai bảo lúc trước luôn khi dễ nàng với tiểu thư.
“Đông Mạt tỷ tỷ, đây là Quân nhi một đứa ngốc trong phủ.” Lúc các nàng mở miệng nói đứa ngốc thì trong mắt lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét, tỏ rõ sự khinh thường.
Đông Mạt nhìn không ra bộ dáng tỳ nữ đang nằm trên đất kia: “Đông Mạt ... Tỷ tỷ ... Các nàng ... Các nàng nói xấu Vương phi.” Quân nhi nằm trên đất nghe được tiếng của Đông Mạt, bỗng vui mừng nén chịu đau đớn trên người một hơi nói xong rồi hôn mê bất tỉnh.
“Quân nhi.” Nàng nhớ được Quân nhi, có lần tiểu thư đã cứu Quân nhi, từ đó về sau mỗi lần tiểu thư bị ức hiếp thì sẽ lén lút đưa thuốc cho tiểu thư, cũng không biết làm sao mà có. Trong ấn tượng của nàng Quân nhi tuy có chút ngốc, nhưng là người rất hiền lành. Nàng thấy nàng ta ngất xỉu liền chạy đến ôm lấy.
“Mấy người các ngươi còn không mau đi tìm đại phu.” Nàng cơ hồ là hét lên, nhìn đám người đánh Quân nhi, lại chỉ đứng tại không nhúc nhích, nàng rất tức giận. Mấy người này nói xấu Vương phi, nàng nhớ kỹ, thậm chí còn đánh cả Quân nhi, món nợ này nhất định sẽ tính rõ ràng.
Đám tỳ nữ vẫn đứng yên có chút không tình nguyện, nhưng vẫn có hai người chạy đi tìm đại phu, hiện tại Đông Mạt không phải là người dễ bị ức hiếp như lúc trước, Thẩm Tích Họa cũng không phải là Thẩm Tích Họa lúc trước, cho dù là thay thế tam tiểu thư gả cho Vương gia, nhưng hiện tại Thẩm Tích Họa cũng là An vương phi.
Ngay cả Thẩm lão gia cũng bắt đầu đối với Thẩm Tích Họa khác trước, có thể thấy được, địa vị của Thẩm Tích Họa đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là ngũ tiểu thư yếu đuối bị khi dễ nữa.
“Chết hết rồi hả? Còn không mau đến đây giúp một tay.” Đông Mạt thấy có người đi gọi đại phu, còn đám người còn lại thì cứ đứng tại chỗ mà nhìn, trong mắt thì đều mang chút sợ hãi, nếu Quân nhi được cứu tỉnh, khẳng định sẽ tìm các nàng, kết cục của các nàng nhất định sẽ không tốt đẹp gì.
Nếu hiện giờ giúp đỡ Đông Mạt, vậy ... nếu có hỏi ra, các nàng cũng không hay ho gì. “Đông Mạt tỷ tỷ, tỷ có thể cầu Vương phi tha cho chúng tôi được không? Chúng tôi không phải là cố ý, là Quân nhi nói xấu Vương phi, vì thế chúng tôi mới ra tay.”
Trước tiên cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu Quân nhi, huống chi Quân nhi là đứa ngốc. Nghĩ như vậy, các nàng liền đi qua cùng Đông Mạt cùng nhau nâng Quân nhi đi về hướng Họa cư.
Đông Mạt đối với lời giải thích của các nàng chỉ cười nhạt, nàng ở Thẩm phủ nhiều năm như vậy mà còn không biết nhóm các nàng có đức hạnh gì sao, tất nhiên là không tin lời các nàng nói, nhưng nàng cũng sẽ không nói gì hết, đến chỗ Vương phi, nàng tin tưởng Vương phi sẽ xử trí các nàng, điều này thì nàng tuyệt đối cam đoan.
Lúc trước Vương phi bị khi dễ thì đám người này cũng đá thêm một cái mà.
Mặc Thanh Dạ vừa đến Họa cư của Thẩm Tích Họa liền có một loại cảm giác ấm áp, trong sân trồng đủ loại hoa đào, lúc này hoa đào đã tàn hết, nhưng trong đám lá xanh um là những quả đào nho nhỏ. Thật là một phong cảnh xinh đẹp. Dưới tán đào còn có một bàn đu dây, một cái bàn nhỏ, một cái ghế nằm, có mấy cái ghế nhỏ hình vuông đặt ở xung quanh.
Những cái này đều đã được chuẩn bị trước đó. Đợi họ đến liền có thể nghỉ ngơi.
“Dạ, ta dìu ngài đến bên kia nhé.”
“Ừm, đây là nàng chuẩn bị?”
“Ừ, lúc trước ta sống như vậy đấy, rất dễ chịu, cảm giác rất thoải mái.” Thẩm Tích Họa khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên, chợt nhớ lại khoảng thời gian lúc nàng tới nơi, vào buổi trưa cứ thường xuyên nghỉ ngơi như thế.
“Không biết Đông Mạt đi đâu rồi, hoa quả còn chưa mang đến nữa.” Thẩm Tích Họa nhìn thấy trên bàn trống không, khẽ nhíu mày thầm nói.
“Phụ thân, người cùng Vương gia tán gẫu một lát đi, con đi chuẩn bị chút thức ăn.” Nàng đỡ Mặc Thanh Dạ đến trên ghế nằm sau đó dặn dò ông liền rời khỏi.
Trong lòng Thẩm lão gia rất vui mừng thầm nghĩ nữ nhi của ông thực biết chuyện tạo điều kiện cho ông cùng An vương gia một mình ở chung, là thời cơ tốt để nói chuyện: “Các ngươi lui xuống đi, bản lão gia cùng Vương gia có chuyện quan trọng cần nói, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.” Thẩm lão gia bày ra bộ dáng lão gia cho hạ nhân lui.
“Vâng, lão gia.”
Đợi cho tất cả mọi người đều lui xuống hết, Mặc Thanh Dạ mới lên tiếng, thanh âm mang theo chút lạnh lùng, nhưng yếu ớt, hơi thở uy nghiêm từ cổ họng tràn ra: “Nhạc phụ, có chuyện gì muốn nói?” Hắn thong thả đặt một tay lên bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, kỳ thực trong lòng hắn biết rõ Thẩm lão gia muốn nói chuyện gì.
Đơn giản là muốn đem việc buôn bán của lão vào cung.
“Vương gia, lão muốn ương thực cùng vải vóc của Thẩm gia có thể trở thành ngự dụng trong cung, không biết ý Vương gia thế nào?” Lão nhìn bộ dáng không chút để ý của Mặc Thanh Dạ, có chút khẩn trương, vừa nói xong thì trong lòng đã đổ mồ hôi, lo lắng nếu Mặc Thanh Dạ không đồng ý, như vậy rất khó xử.
“Nghe nói nhạc phụ không thích ngũ di nương?” Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác làm Thẩm lão gia giật mình. Lời của hắn có ý gì?: “Ta nghe nói Tích nhi lúc trước cũng thường bị nữ nhi khác của ông khi dễ. Có việc này hay không?” Hắn không nhìn Thẩm lão gia, mà là chậm rãi nhắm hai mắt nhẹ nhàng nói ra, làm Thẩm lão gia không ngừng đổ mồ hôi hột.
Trước nay Lão chưa bao giờ để ý đến mẹ con Thẩm Tích Họa, dù cho từ lúc nàng được sinh ra hay sống ở Họa cư cũng vậy, từ lúc Thẩm Tích Họa được sinh ra cho đến khi gả cho Vương gia, lão số lần lão gặp Thẩm Tích Họa có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà ngũ di nương cũng như thế, ngoại trừ lúc sinh Thẩm Tích Họa có gặp một lần, hôm nay mới gặp lại. Vương gia yêu thương Thẩm Tích Họa như vậy, chẳng lẽ sẽ vì Thẩm Tích Họa mà không đồng ý sao? Lão hiện giờ rất hối hận, nếu lúc trước cứ để Thư nhi gả cho Vương gia thì hôm nay mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng, mà không phải cục diện như ngày hôm nay.
Mặc Thanh Dạ không cần mở mắt cũng biết bộ dáng của Thẩm lão gia, khóe miệng hắn cong lên.
“Vương gia, chuyện đó là do đám hạ nhân nói bừa. Thật không có chuyện này.” Hiện giờ lão có hối hận thì cũng vô dụng, chỉ có thể thề thốt phủ nhận.
Mặc Thanh Dạ cũng không phản bác lời của lão, hắn đã sớm đoán được đáp án, hắn chỉ muốn thử mà thôi, làm cho lão càng lo lắng, lão sẽ càng không bạc đãi ngũ di nương.
“Hi vọng đúng như lời nhạc phụ nói, nhạc phụ yên tâm ta sẽ tâu với phụ hoàng, mong nhạc phụ mở rộng lòng mà yêu thương quan tâm chăm sóc ngũ di nương, dù sao Tích nhi đã gả đến vương phủ.” Mặc Thanh Dạ hơi hé mắt nhìn Thẩm lão gia nói.
Thẩm lão gia vừa nghe lời hắn nói hận không thể lập tức đi tiền viện nói cho thê tử của lão nghe, lão biết Mặc Thanh Dạ nói như vậy là nói cho lão biết là lão không thể cô phụ ngũ di nương, nhắc nhở lão việc buôn bán của lão còn phải dựa vào ngũ di nương cùng Thẩm Tích Họa, lão biết nên liên tục cười hì hì, thậm chí còn mang theo một chút lấy lòng nói: “Vương gia nói rất đúng. Ngũ di nương sinh ra Họa nhi, mà Họa nhi hiện nay lại gả ra ngoài, ta tất nhiên sẽ yêu thương ngũ di nương cho tốt.”
“Đông Mạt mời đại phu chưa?” Thẩm Tích Họa ở trong phòng bếp đi một vòng không thấy có gì ăn, liền cau mày đi ra ngoài tìm, không nghĩ tới mới bước ra trước cửa Họa cư liền nhìn thấy Đông Mạt cùng một đám tỳ nữ đỡ một tỳ nữ cả người dính đầy bùn đất đi vào, xem ra là bị ai đánh.
“Vương phi, đã có người đi mời.”
“Nhanh chút đỡ nàng đến đông sương phòng nằm đi.” Thẩm Tích Họa lập tức đi trước mở đường, mở cửa cho các nàng đi vào.
Mặc Thanh Dạ tất nhiên nghe được thanh âm ngoài cửa, sau đó các nàng tiến vào Họa cư hắn cũng thấy được, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, hắn tin tưởng Thẩm Tích Họa sẽ nói cho hắn biết, huống hồ nhìn bộ dáng tỳ nữ kia bị thương cũng không nhẹ, hắn cũng sẽ không đi làm phiền, cho nên vẫn nằm ở trên ghế nằm ánh mắt lạnh lẽo nhìn quả đào trên cây.
Thẩm lão gia nhìn dáng vẻ của Mặc Thanh Dạ, lão muốn đi xem cũng không được, mà ngồi tại chỗ cũng không yên.
Nhưng cuối cùng lão vẫn quyết định ngồi yên tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau có một tỳ nữ mang theo đại phu đi tới, cũng dẫn người đi tới đông sương phòng.
“Đại phu, nàng thế nào?” Thẩm Tích Họa nhìn nữ hài tử này bị thương không nhẹ, nhìn tuổi đoán chừng cũng khoảng mười ba mười bốn, ai lại nhẫn tâm đánh nàng thành như vậy cơ chứ.
“Bẩm Vương phi, chỉ bị thương ngoài da, không bị nội thương, nhưng trong đầu có máu bầm, cho nên bị ngu si, đoán chừng khối máu bầm này đã tồn tại mười năm.” Lão đại phu nhíu mày nhìn người bị thương nằm ở trên giường.
“Nàng đúng là có chút ngốc. Đại phu có biện pháp nào giúp nàng trừ đi máu bầm trong não không?” Đông Mạt trừng lớn đôi mắt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lão đại phu nói.
Lão đại phu này quá lợi hại, có thể biết Quân nhi ngu ngốc.
“Cái này thì phải đợi nàng vết thương của nàng lành lại thì mới khám được. Nhưng cơ hội không lớn.” Lão đại phu đưa tay vuốt cằm không có một cọng râu nói.
“Vậy làm phiền đại phu khoảng vài ngày nữa đi An vương phủ khám cho nha đầu kia.” Thẩm Tích Họa nhìn đại phu nói.
“Người đâu, tiễn đại phu ra về, sẵn tiện mua thuốc.”
“Đông Mạt, thức ăn em chuẩn bị đâu rồi?” Thẩm Tích Họa chủ yếu là vì thức ăn mà đến, vừa lúc đụng phải việc này nàng mới chờ tới bây giờ mới nhắc tới. Nhìn trời chắc cũng kém sắp giữa trưa, chỉ sợ Vương gia đã đói bụng.
“Chờ một chút sẽ có người đưa đến phòng bếp.”
“Ừ. Đi ra ngoài đi, đừng ầm ỹ để nàng nghỉ ngơi.” Thẩm Tích Họa chăm chú nhìn Quân nhi còn chưa tỉnh, tiếp tục nói: “Đi ra ngoài nói cho ta nói biết sao lại thế này.”
Vừa nghe lời của Thẩm Tích Họa nói, đám người đánh Quân nhi liền có chút sợ hãi, lúc đầu cứ cho rằng Thẩm Tích Họa sẽ bỏ qua, nhưng không nghĩ tới nàng ta vẫn truy cứu.
Thẩm Tích Họa đi ra ngoài, Đông Mạt đi theo phía sau nàng, mà những người khác đều sợ hãi đi theo phía sau Đông Mạt.
“Nói thử xem sao lại thế này?” Thẩm Tích Họa ở bên cạnh Mặc Thanh Dạ ngồi xuống. “Nương, nương đứng đó làm gì, ngồi xuống đi, nơi này là Họa cư, không phải tiền viện.” Bỗng nhiên Thẩm Tích Họa thấy được ngũ di nương đang đứng ở phía sau Thẩm lão gia liền nói.