Mặc Thanh Dạ chỉ cần há mồm là có thể ăn được món cháo làm cho hắn thèm thuồng kia. Sau khi cho vào miệng cảm giác rất trơn mịn, lại không nóng miệng, mùi thơm của sườn nhập thẳng vào chóp mũi, so với món cháo vô vị của đầu bếp An vương phủ nấu hơn rất xa.
Hắn đột nhiên thật thích cái loại cảm giác này, cảm giác ấm áp.
Hắn hận đương kim hoàng hậu, nhưng lần này chỉ sợ hắn muốn cảm tạ bà, nếu không phải bà, hắn cũng sẽ không gặp được Thẩm Tích Họa ở trước mắt này. Hắn cũng muốn cảm tạ Thẩm lão gia yêu thích Thẩm Tích Thư, nếu không hắn cũng sẽ không âm kém dương sai cưới được Thẩm Tích Họa.
Trong lúc vô ý, đôi môi mỏng tái nhợt lộ ra một chút tươi cười, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt mang theo một tia đỏ ửng. Nhìn người đối diện đang nghiêm túc thổi cháo.
Đôi mắt hoa đào cứ như thế mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tích Họa, đôi mắt ấy cứ như dò xét muốn tìm ra từng biểu cảm trên mặt của người con gái đối diện.
Trong phòng phi thường yên tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ, Thẩm Tích Họa là người chưa trải qua chuyện tình cảm, nàng cảm giác hiện tại không khí có chút kỳ lạ, nhưng không biết vì sao lại có chút thích, trên mặt có chút hơi nóng lên.
“Thời điểm ở Thẩm phủ nàng đều là tự nấu ăn?” Thanh âm của Mặc Thanh Dạ mềm nhẹ lại có chút khàn khàn hỏi.
“Ừm, đầu bếp nấu không thể ăn được, đành phải tự nghiên cứu.” Nàng nhẹ nhàng nói, đó là sự thật, bởi vì nàng là thứ tiểu thư không được yêu thương, cho nên thức ăn, tiền bạc có thể cắt xén liền cắt xén, ngũ di nương lại từng là nha hoàn của đại phu nhân, đảo mắt liền biến thành ngũ di nương, đại phu nhân tất nhiên là không thích.
Cũng vì thế bà ta đối với Thẩm Tích Họa cũng rất không thích, cho nên chuyện xung hỉ lần này ở trong mắt bà là một chuyện xui xẻo liền giao cho Thẩm Tích Họa, tuy đối với đại phu nhân mà nói là không tốt, nhưng đối với Thẩm Tích Họa mà nói, lại là một chuyện tốt. Nàng liền cao hứng đồng ý. Bởi vì nàng biết rõ một chuyện.
Nếu gả cho một ông già làm thiếp nàng thà chết cũng không đồng ý.
Mặc Thanh Dạ cứ như vậy nhìn Thẩm Tích Họa, nhìn thẳng nàng, làm cho trong lòng nàng hồi hộp, khó hiểu nghĩ, Mặc Thanh Dạ làm chi cứ nhìn nàng, làm nàng không biết nên làm cái gì? Cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta thật là không lễ phép.
“Vương gia, trên mặt ta có dính gì sao?” Nàng không chịu được nữa, nhịn không được hỏi ra tiếng.
“Không có.” Hắn tà mị cười, môi mỏng tái nhợt cùng sắc mặt tái nhợt không chút nào ảnh hưởng nét đẹp tuấn mỹ của hắn, khóe miệng hắn mang theo nụ cười tà mị, càng tôn lên vẻ đẹp của hắn làm cho lòng người rung động, Thẩm Tích Họa cảm thấy tim của nàng đập không có quy luật, hơn nữa còn càng đập tăng nhanh theo từng giây từng phút, mặt cũng theo đó mà đỏ ửng lên.
Chén cháo cầm trên tay chỉ có chút nóng, mà hình như lúc này lại càng nóng thêm lên.
Hiện tại nàng nghĩ nàng phải nhanh chóng cho hắn ăn xong cháo, sau khi hắn ăn xong nàng phải đi ra ngoài hít thở không khí, nếu không nàng không thể hô hấp mà chết mất. Nghĩ như thế động tác trên tay liền nhanh hơn.
“Nóng.” Mày kiếm nhíu lại, hiển nhiên là bị nóng đến bỏng rồi.
Tình huống xảy ra như vậy là do trong lòng Thẩm Tích Họa gấp gáp muốn rời khỏi phòng nên không chờ cháo nguội liền đút cho Mặc Thanh Dạ, tất nhiên là bị phỏng, dĩ nhiên trong đó còn do Mặc Thanh Dạ cố ý làm quá lên, chứ cháo cũng không có nóng đến nỗi phải kêu ra tiếng như vậy.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng vẻ mặt hối lỗi nói, sốt ruột chuẩn bị đứng lên đi lấy nước, nào biết không cẩn thận vướng chân vấp té, mắt thấy sẽ té xuống. Còn chưa phản ứng kịp nàng lập tức được một đôi tay mạnh mẽ có lực kéo lại. Nhất thời nàng giật mình nhìn đôi tay đang ôm eo của bản thân.
Cánh tay trắng mà thon dài ôm lấy nàng, đôi tay ấy nhìn rất đẹp, so với tay nữ nhân còn đẹp hơn, không to lại không nhỏ. Làm sao lại có đôi tay đẹp như thế nhỉ?
“Tích nhi?” Một luồng hơi thở ấm áp mà ái muội thổi vào phía sau vành tai của nàng, làm nàng nhất thời cảm thấy toàn thân tê dại cả lên. Thanh âm êm ái nhẹ nhàng rơi vào trong tai của nàng. “Cảm thấy cánh tay bổn vương rất thoải mái mà không nghĩ muốn đứng lên hửm?”
Nghe được thanh âm của hắn có mang theo chút ái muội, làm nàng lập tức phản xạ có điều kiện đứng lên, tim đập loạn xạ, “Vương gia, ta rót cho ngài chút nước.”
Nói xong lập tức đi đến bên cạnh bàn rót nước.
Trong lòng không ngừng ảo não, sao đến nơi này nàng liền trở nên đần độn như vậy, huấn luyện lúc trước thật sự là lãng phí mà, nếu để huynh đệ trong bang biết, chẳng phải là rất mất mặt hay sao. Không được, nàng phải rời xa nam nhân này, nếu không sớm hay muộn có một ngày nàng sẽ biến thành người nhược trí mất.
Nhưng mà, hắn còn bảo nàng ngủ cùng với hắn, làm sao cách xa hắn được đây? Nàng hối hận, hối hận đã gả đến đây.
Nhưng khi có ý nghĩ nếu nàng không được gả đến vương phủ, trong lòng lại có chút đau khổ, nàng không biết bản thân làm sao nữa. Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Mặc Thanh Dạ hình như rất thích thú ngắm nhìn dáng vẻ lúc này của nàng. So với dáng vẻ lạnh lùng khi mới tiến vào phòng thật khác xa, có chút mơ hồ của một nữ tử nên có, mùi hương hoa đào nhàn nhạt trên người nàng truyền vào chóp mũi hắn, làm tâm thần hắn nhộn nhạo. Chưa bao giờ có thể nghiệm như thế.
“Vương gia, còn ăn cháo nữa không?” Qua lát sau nàng mới phản ứng lại, mắng bản thân đầu gỗ. Liền khôi phục dáng vẻ như không có việc gì, nàng là Thẩm Tích Họa, sao có thể tùy tiện trở thành người không giống mình được chứ.
Cứ mặc kệ tên Mặc Thanh Dạ ấy đi, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đi đời nhà ma, chẳng may nàng thích hắn, vậy chẳng phải là âm dương cách biệt? Nàng không thể ngu như vậy được. Tuy là nghĩ như thế, nhưng trong lòng lại có thanh âm phản đối, âm thanh đó làm cho nàng không thoải mái, nhưng bị nàng xem nhẹ.
Trong giới hắc đạo cảnh sinh ly tử biệt xảy ra rất nhiều.
“Đã là cháo của Vương phi tự mình nấu cho bổn vương, bổn vương sao có thể không ăn hết cho được?” Đôi mắt hoa đào phóng điện, con ngươi như ngọc trai đen nhìn nàng, mắt mang theo ý cười.
Phong Lam viện
“Xoảng, xoảng.” Từng bình hoa bị ném xuống đất, “Dựa vào cái gì mà nữ nhân chết tiệt kia lại được Vương gia chú ý, dựa vào cái gì mà nàng ta là Vương phi, Trương Như Di là một nữ nhân vô dụng. Nha hoàn bị đánh cũng không nói một tiếng.” Lúc này Diêm Thanh Lam đang trong cơn giận dữ, trong phòng trên nền đất đầy mảnh vỡ.
Tiểu tỳ nữ tên tiểu Tầm đứng bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trở nên xanh mét, nàng là nha hoàn hồi môn của Diêm Thanh Lam, Diêm Thanh Lam không vui, ném tất cả đồ vật trong phòng xong mà chưa hết giận, sẽ đem nàng ra trút giận, giống như lúc này nàng nên rời khỏi. Nhưng nàng biết là không thể, nếu nàng đề nghị ý kiến làm cho nàng ta vui vẻ có lẽ sẽ không giận chó đánh mèo lên người của nàng.
“Sườn phi, chúng ta cứu Hoàn nhi đem về, đến lúc đó bảo ả đi trả thù Vương phi cùng Di sườn phi, như vậy chúng ta không phải là ngư ông đắc lợi hay sao?” Đợi cho Diêm Thanh Lam không ném đồ đạc nữa, nàng thật cẩn thận đi đến bên cạnh, ở bên tai thủ thỉ nói.
Diêm Thanh Lam hung ác đã rèn luyện cho nàng học được rất nhiều thủ đoạn, nhờ đó làm cho Diêm Thanh Lam cao hứng, nếu không chờ đợi nàng chính là những trận đòn. Ai cũng không tình nguyện bị đánh, cho dù là tỳ nữ hèn mọn.