Từ lần tiểu thư bị nhị tiểu thư đánh vào đầu về sau liền quên rất nhiều chuyện, cho nên nàng mới cẩn thận giải thích cho tiểu thư nàng hiểu. Đông Mạt từ lúc được mua liền được đi theo Thẩm Tích Họa, cho nên đối với tiểu thư phi thường trung thành, cũng bởi vì Thẩm Tích Họa là người quá mức yếu đuối, nhưng những lúc nàng bị khi dễ, còn ngây ngốc nói sẽ vì nàng báo thù.
Kết quả là mỗi khi trở về phòng đều là một thân thương tích đầy mình, làm cho Đông Mạt khóc sưng cả mắt. Từ đó Đông Mạt cho dù bị ức hiếp cũng giấu ở trong lòng, nào ngờ lần đó nàng bị nhị tiểu thư khi dễ vừa vặn bị Thẩm Tích Họa thấy được, tiểu thư liền vọt tới trước mặt nhị tiểu thư, có thể nghĩ, kết quả thật bi thương.
Kết quả Thẩm Tích Họa của thế kỷ hai mươi mốt xuyên không nhập vào.
“Ừ, làm chính phi là tốt rồi.” Nàng là chính phi, chờ ma ốm kia chết nàng sẽ đem nữ nhân trong phủ của hắn bán đi, kiếm được chút tiền, tài sản của hắn cũng đều là của nàng.
“Hắn có con không?” Đột nhiên nhớ tới nếu hắn có thị thiếp, vậy chẳng phải là nàng còn phải san sẻ hắn với nữ nhân khác sao, nghĩ đến điều đó nàng cũng không cao hứng nổi. Đôi mày liễu nhất thời nhíu chặt lại.
“Không có. Tam vương gia như vậy thì làm sao có thể có con được. Cả ngày nằm ở trên giường, bệnh như thác đổ mà.” Đông Mạt vì tiểu thư nhà mình mà oán giận cho nên sắc mặt cũng phi thường khó coi.
Nghĩ nghĩ liền thấy tức giận, “Lão gia cũng thật là, tam tiểu thư là nữ nhi lão gia, tiểu thư cũng là nữ nhi của lão gia, sao đối xử khác biệt lớn quá vậy.”
“Đông Mạt, họa là từ miệng mà ra.” Thẩm Tích Họa thanh âm lười nhác nhưng cũng nghiêm khắc nói.
Thẩm Tích Họa nghe được Đông Mạt thay nàng bất bình, trong lòng cũng thật vui mừng, nhưng đây là ở cổ đại, rất dễ rước họa từ miệng vào thân.
Bị người có tâm nghe được, nếu ngày nào đó Đông Mạt không ở bên cạnh Thẩm Tích Họa mà gặp chuyện không may cũng không phải là chuyện lạ gì.
Đông Mạt là người duy nhất từ lúc nàng đến đây tín nhiệm nhất, lại là người duy nhất thật tình với nàng, nàng không cho phép nàng ta xảy ra chuyện.
“Vâng, tiểu thư.” Đông Mạt cúi đầu, thấp giọng nói. Nàng biết tiểu thư là vì tốt cho nàng. Nhưng chỉ vì nàng thấy tiểu thư làm thế thì không đáng giá.
“Đông Mạt, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng, cho nên ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ ta.” Nhìn bộ dáng ủy khuất của Đông Mạt, Thẩm Tích Họa nói lời thấm thía.
“Không nói đến chuyện vẫn chưa có kết quả, nếu kết quả như thế thì đã sao, gả cho Tam vương gia làm Vương phi dù sao cũng tốt hơn địa vị ở nơi này, thứ xuất tiểu thư gả cho Vương gia cũng rất khó gặp được, ngươi nói đúng không?” Thẩm Tích Họa kéo tay Đông Mạt, con ngươi như nước nhìn Đông Mạt, đôi mắt để lộ ra sự tự tin cùng bộ dáng yếu đuối thường ngày hoàn toàn không tương xứng.
“Vâng, nhưng là...”
“Đông Mạt, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Đông Mạt còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Thẩm Tích Họa cắt ngang.
“Vâng, tiểu thư.” Đông Mạt cũng vội vàng nâng tiểu thư nhà mình dậy, cầm lấy áo khoác nằm trên ghế giúp tiểu thư nhà mình khoác áo vào, tuy rằng đã mùa xuân, nhưng có đôi khi ra ngoài trời không có nắng thời tiết vẫn có chút lạnh.
Thẩm Tích Họa đối với hành động của Đông Mạt cũng tương đối đồng ý, dù sao khí hậu ở hiện đại cùng cổ đại cũng không sai biệt lắm, mùa xuân chính là mùa dễ dàng sinh bệnh, nếu cẩn thận một chút cũng sẽ không sinh bệnh .
“Tích Họa muội muội, thân mình đã tốt chưa?” Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tích Họa bước ra khỏi Họa cư đến sân vườn ở hướng bắc của Thẩm gia đi dạo, liền đụng phải một cái ôn thần.
Ở phía trước sân thứ tiểu thư như các nàng sẽ không được đi lại, chỉ có thể đi tản bộ ở trong sân, cũng may Thẩm lão gia coi như cũng tốt, ở trong sân cho xây một hoa viên, hồ nước, cảnh sắc coi như cũng không tệ.
Làm cho tâm tình nhóm nữ nhi tốt một chút, bộ dạng mềm mại một chút, như vậy thì có thể gả cho kẻ có tiền hoặc là kẻ làm quan nào đó, đối với Thẩm gia có ích lợi mới là mục đích lớn nhất của lão ta.
Thẩm lão gia rất có phúc, sinh được bốn nữ nhi lớn lên đều xinh đẹp. Trong đó tam nữ nhi - Thẩm Tích Thư là trưởng nữ, lại là người đẹp nhất, miệng lại ngọt, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, cho nên là nữ nhi ông ta đau đến trong tim.
“Đây là nhị tiểu thư - Thẩm Tích Kỳ.” Đông Mạt vụng trộm hé môi nói cho Thẩm Tích Họa biết.
“Nhị tỷ, sao tỷ rảnh rỗi đến vườn đi dạo thế, không đi thăm lão gia sao?” Người này chính là kẻ đã đánh chết Thẩm Tích Họa - nhị tỷ Thẩm Tích Kỳ. Thẩm Tích Họa nhìn bộ dạng Thẩm Tích Kỳ như khuông đức với cẩu mà mỉm cười.
Bộ dáng ti tiện. Trên đầu đội trâm cài, mặc áo hồng đào đường liễu đẹp đẽ quý giá, cô ả chỉ sợ không có người nào biết ả là nhị nữ nhi rất được lão gia sủng ái hay sao.