“Ai cũng đều có thể tham gia, ai muốn tham gia liền bước lên phía trước.” Ánh mắt của ông ta lại dời về phía bãi đất trống cách đó không xa, hiện đã có quan binh cầm gậy đứng ở đó, trên mặt mang theo ý cười, nhìn vẻ mặt nôn nóng của các tài tử. “Nhớ là không được lộn xộn, ai quấy rối bản huyện tất nhiên sẽ phạt. Lao phủ Diên châu cũng còn rất nhiều chỗ trống.”

Lời này vừa nói ra, làm cho người có ý muốn quấy rối cũng phải dừng cước bộ.

“Phốc, tri phủ này pha trò rất hay.” Thẩm Tích Họa nhìn tri phủ chỉ nói một nửa, không khỏi bật cười.

“Tiểu thư, nào có. Sao em không phát hiện?” Đông Mạt vẻ mặt kỳ quái hỏi, còn nỗ lực xem xét tri phủ kia pha trò ở đâu. Vẻ mặt nghi ngờ.

“Cốc.” Thẩm Tích Họa gõ đầu Đông Mạt, “Đông Mạt, chúng ta đi giúp vui thôi.” Không chờ Đông Mạt trả lời, nàng liền mang theo thích thú rời đi.

“Tiểu thư, đợi em với.” Đông Mạt lập tức liền chạy đi theo, “Tiểu thư, cô chẳng lẽ muốn tham gia?”

“Không có khả năng. Dù sao chưa từng tham gia qua.” Nàng lẩm bẩm nói, nói thật, nàng cũng thật giống như là đứa trẻ chưa từng tham gia qua loại thi đấu này, cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt vội vã như thế, làm sao giống như ở nơi này thoải mái ở trong biển hoa đào cử hành trận đấu gì đó đâu.

Vừa khéo nàng có khả năng của tài nữ, vừa sinh ra không bao lâu, cha mẹ liền mang bảo bối là nàng đi học cầm kỳ thư họa, còn có huấn luyện sinh tử, cho nên kỳ thực nàng không giống như các đứa trẻ cùng lứa đều chỉ lo cắp sách đến trường.

Nhưng như thế lại làm cha mẹ nàng đau đến cốt tủy. Cho nên nàng cảm giác thật vui vẻ.

“Tiểu thư, chẳng may bị thua thì làm sao?” Đông Mạt lôi kéo tay áo của nàng, vẻ mặt lúng túng nói. Thanh âm cũng bị ép cho nhỏ lại, để cho người khác không thể nghe gặp.

Nàng cũng biết, tiểu thư nhà nàng cái gì cũng đều không biết, đi tham gia chẳng phải là mất mặt lắm sao. Ngẫm lại làm cho người ta nhìn mình chê cười, mặt liền đỏ lên.

Thẩm Tích Họa không nhìn Đông Mạt, mà là vẻ mặt cao hứng chạy tới phía trước.

Trên bãi đất trống chia làm bốn khu vực cho bốn hạng mục thi, bất luận kẻ nào có thể thắng được ở vòng sơ khảo, sẽ tiếp tục khiêu chiến hạng mục thi tiếp theo, kẻ thua liền trực tiếp bị loại, cho nên ai nấy cũng đều lựa chọn lĩnh vực bản thân tương đối am hiểu thi trước.

Mỗi một khu đều được tri phủ mời người am hiểu đến làm giám khảo.

Tổng cộng ba người được lựa chọn đưa đến làm giám khảo, tri phủ là người quyết định cuối cùng, tương đối công bằng.

Từng hạng mục đều có rất nhiều người xếp hàng, đều nhảy nhót muốn thử. Mà chung quanh cũng có rất nhiều người xem. Thẩm Tích Họa cũng dựa theo lời tri phủ vừa nói bước đi qua, nàng cũng không giống nữ tử cổ đại mang vẻ ngại ngùng, mà mang theo bộ pháp mạnh mẽ vang dội hướng về khu thi đấu.

Hạng mục nàng thi đầu tiên là họa. Giống tên nàng có chữ họa, cho nên lựa chọn đầu tiên.

Mà nàng cũng cảm thấy vui vẻ với hạng mục này.

“Nữ tử này là ai? Còn che mặt.”

“Phát ra khí chất không giống với nữ tử.”

Nàng xuất hiện làm cho rất nhiều người đều kinh ngạc, tuy rằng không thấy rõ diện mạo thật của nàng, nhưng từ khí chất của nàng có thể đoán ra, nàng là nữ tử cực mỹ lệ. Giống như tiên nữ. Nhất cử nhất động của nàng thu hút người khác, có chút không giống nữ tử làm ra vẻ.

Bên kia lĩnh vực Thẩm Tích Thư tham gia trước là cầm, lĩnh vực đàn là nàng là tinh thông nhất, làm cho rất nhiều người hâm mộ. Nhưng khi nàng nhìn đến trang phục màu trắng viền vàng thêu nhiều hoa đào trên áo của Thẩm Tích Họa, trong mắt lập tức hiện ra vẻ không vui, lại thêm có nhiều người vây xung quanh nàng ta đang hết lời ca ngợi làm đáy lòng nàng càng không thoải mái.

Nàng Thẩm Tích Thư mới là đệ nhất mỹ nữ và tài nữ.