Một tháng sau, tại quần đảo Thư Liên.

Mậu Thần mặc lên mình bộ đồ mới tinh, Hạ Hạc thì thường thường chỉnh lại chiếc trường sam trên người với điệu bộ vô cùng đỏm dáng. So với hai người họ thì Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi nom có vẻ bình thường hơn nhiều.

“Tôn thượng, nơi này đông người quá.” Quỳ Mão không quen với bầu không khí xung quanh, hắn xích lại gần Kỳ Thí Phi để né vị tu sĩ đi sượt qua mình.

Quần đảo Thư Liên được tạo thành từ rất nhiều đảo nhỏ, diện tích đất liền cộng lại tương đối lớn. Hơn nữa, đây là khu vực có nhiều tán tu nhất Tây Tứ Châu. Bầu không khí ở đây rất tự do, không có mâu thuẫn sâu sắc giữa đạo tu và ma tu. Rất nhiều ma tu dừng chân ở đây, thậm chí còn có riêng một phố để trao đổi các vật phẩm của hai giới ma – đạo.

So về độ phồn hoa thì không nơi nào ở đại thế giới La Viên này có thể vượt qua nó.

“Cẩn thận chút, nơi này có trộm và móc túi.” Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn chàng thanh niên đang ngó quanh ngó quất và phải ráng kiềm chế sự tò mò, cất giọng trầm trầm vương vấn ý cười.

“Ở đây có trộm sao?” Quỳ Mão sững sờ, ánh mắt đen láy trợn tròn lên với vẻ ngơ ngác không rõ sự đời.

Lòng Kỳ Thí Phi vui vẻ, y bật ra tiếng cười, “Đúng vậy, chốn này hội tụ đủ các thể loại tạp nham, lừa đảo cướp giật, nhộn nhịp lắm.”

Quỳ Mão nuốt nước bọt, hắn đưa tay lên xoa xoa lồng ngực mình, nhấn một cái. Trước lúc sống lại, sau khi rời Ngục Thiên Tông thì suốt cả đường đi chỉ lo trốn chết, dù đặt chân tới thành thị thì cũng là thành thị dưới nhân gian, vậy nên hắn không biết trong giới tu sĩ cũng có những kẻ tạp nham. Giờ nghe tôn thượng nói vậy, hắn quả thực không biết phải làm sao.

“Yên tâm đi, mấy tên tôm tép đó tinh mắt lắm. Chúng không dám trộm đồ của tu sĩ có cảnh giới từ Ngưng Hồn trở lên như ngươi đâu, hơn nữa, nhóm chúng ta vừa nhìn đã thấy ai cũng đều có khí thế, tu vi cao cường.” Khó lắm mới được một lần Hạ Hạc nói ra câu tốt lòng như vậy.

Quỳ Mão giật mình, “Ra là thế.”

Kỳ Thí Phi liếc nhìn Hạ Hạc với vẻ mặt lạnh te, Hạ Hạc nhìn lại bằng ánh mắt vô tội. Mặt Kỳ Thí Phi sầm lại, y xoay người đi ở đằng trước, vạt áo choàng khẽ tung bay.

Rõ ràng là tôn thượng đang đùa vui với Quỳ Mão, ngài ấy cần nhà ngươi xen mồm vào chắc?! Mậu Thần cố kiềm xuống để không đưa tay lên che mặt, chỉ tiếc là đã quá rõ nhau nên không thể giả vờ như không hiểu, chỉ mong không bị tôn thượng giận cá chém thớt.

Bầu không khí nặng nề bao trùm lên nhóm bốn người, mãi tới khi họ rời khỏi khu vực bến tàu nhộn nhịp, đi tới con đường lớn nức mùi đồ ăn với các tửu lâu ở hai bên.

“Thơm quá.” Quỳ Mão cảm thán.

Giờ hắn đã ích cốc, nhưng mới một năm trước thôi, Quỳ Mão vẫn chỉ là phàm nhân, cảm giác hạnh phúc khi được ăn no vẫn còn sâu sắc trong tâm trí gã. Bấy giờ, ngửi được hương thơm của đồ ăn, những ký ức sống lại, dạ dày bắt đầu biểu tình.

Hơi lạnh xung quanh Kỳ Thí Phi rốt cục cũng dịu xuống, Hạ Hạc đứng bên đang định nói gì thì bị Mậu Thân dẫm mạnh vào chân một cái.

Để phối với bộ đồ mới, Hạ Hạc đã cố tình thay đôi giày khác. Cú dẫm này của Mậu Thần để lại lốt chân đen trên chiếc giày đó của hắn.

Không phải Hạ Hạc không né được, nhưng hắn cảm thấy, nếu mình mà né thì Mậu Thần không đơn giản chỉ là dẫm một cước, gã sẽ không thèm nhìn mặt mình luôn. “Bạo lực lạnh” còn khiến người ta bức bối hơn việc này, vậy nên, hắn ráng nhịn xuống, để mặc gã dẫm chân mình.

Kỳ Thí Phi như thể không nhận ra hành động của hai người phía sau, y đưa tay chỉ cho Quỳ Mão những cửa tiệm hai bên đường, “Các cửa tiệm này hội tụ đủ loại phong vị ẩm thực của Tây Tứ Châu, sơn hào hải vị, cái gì cũng có, chỉ cần có linh thạch là được ăn thỏa thuê.”

Quỳ Mão bỗng dậy lên hứng thú. Kỳ Thí Phi thấy hắn hướng ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào tửu lâu hai bên đường, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định không làm hắn mất hứng, bảo, “Đã đến đây rồi thì cũng đừng bỏ lỡ cơ hội được thưởng thức, chúng ta vào nghỉ tạm chốc lát.”

“Vâng.” Quỳ Mão vô cùng chờ mong.

Vốn Quỳ Mão không phải người quá quan tâm chuyện ăn uống, chẳng qua suốt khoảng thời gian vừa rồi, bọn họ ở dưới biển chỉ được ăn hải sản nên giờ hắn muốn đổi khẩu vị.

Kỳ Thí Phi chọn một tửu lâu rất cao cấp. Tửu lâu này được tạo nên từ một tòa nhà chính, hai tòa nhà phụ và hai vọng lâu lớn.

Nam Cảnh Ma Tôn không chỉ là cái danh hão. Kỳ Thi Phí lựa ngay chỗ ngồi và bàn tiệc xa hoa nhất.

Chưởng quầy đích thân tiếp đón, dẫn bọn họ tới tòa vọng lâu nằm thấp thoáng trong vườn phong đỏ.

Bốn người vừa ngồi xuống, không cần đợi lâu, đồ ăn và rượu đã được bưng lên.

Kẻ hầu đứng cạnh rót đầy rượu vào bốn chiếc ly trước mặt họ. Kỳ Thí Phi vừa ngửi đã biết đây là loại rượu thượng đẳng, dù chất lượng không tồi, nhưng chưa đủ để lọt vào mắt xanh của ma tôn đại nhân.

Y khoát tay bảo, “Không cần giữ lễ tiết, cứ thoải mái đi.”

Bấy giờ, Mậu Thần với Hạ Hạc mới thả lỏng, chứ nếu cứ phải giữ tôn ti trật tự, thì chắc không ăn nổi bữa cơm này.

Hạ Hạc uống rượu rồi thở ra một tiếng đầy thỏa mãn, hắn chậc lưỡi, “Lần trước tới quần đảo Thư Liên, lúc đi qua tửu lâu này, nghe thấy mùi rượu thôi mà đã nhớ mãi tới giờ. Cuối cùng cũng được thỏa nhớ mong.”

Kẻ hầu đứng cạnh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, hắn nở một nụ cười rụt rè hữu lễ, “Rượu chỗ chúng tôi là thứ rượu cực kỳ nổi tiếng ở bình nguyên Vọng Hương và quần đảo Thư Liên, tên là Hà Tiên Nhưỡng, được chưng cất từ thứ linh thực sinh ra từ dòng linh mạch nằm tại cuối Nguyên Hà.”

Tửu lượng của Mậu Thần rất tệ, là người tệ nhất trong nhóm, chỉ một chén rượu này là đủ khiến gã say quắc cần câu. Vậy nên, gã chỉ cầm chén ngửi ngửi. Nghe kẻ hầu nói vậy, gã ngước mắt lên nói, “Dòng linh mạch nằm ở cuối Nguyên Hà sao? Nơi đó là của Thiên Lâm Phái, rượu này bắt nguồn từ đấy, bảo sao lại có lượng linh khí nồng như vậy.”

Tại Tây Tứ Châu, Ngự Linh Tông và Thiên Lâm Phái là hai đại tông môn, là hai môn phái có thực lực và nguồn lực cực mạnh của đạo tu. Những môn phái khác chỉ mới được thành lập sau khi đạo tu di dời qua Tây Tứ Châu. Những tông môn từng cùng Ngự Linh Tông và Thiên Lâm Phái vượt qua vực sâu đều đã suy tàn hoặc biến mất.

Chúng ma tu có thể không biết những tông môn khác, nhưng danh tiếng của Thiên Lâm Phái thì ở Đông Độ Châu ai ai cũng từng nghe, chẳng trách kẻ hầu lại đắc ý nhường vậy.

“Sao ngươi không uống?” Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão với vẻ kỳ quái, “Rượu không ngon sao?” Y không uống là do bản thân kén chọn, nhưng sao cậu chàng Lược Ảnh cũng chỉ uống một ngụm rồi thôi?

Quỳ Mão nhấp môi, nói nhỏ, “Nếu tôn thượng không uống, ta cũng không uống.”

Nếu không, trên bàn cơm này chỉ có mình Kỳ Thí Phi không uống rượu thì có vẻ cô độc quá.

Kỳ Thí Phi vừa buồn cười vừa cảm động. Bàn cơm rất lớn, mỗi người ngồi một bên nên y không thể nhéo mũi Quỳ Mão được, chỉ bảo, “Ngươi muốn uống cùng ta thì đợi về tông môn, ta mời người uống Bạn Trường Hoan do ta tự tay ủ. Hôm nay coi như bỏ qua đi.” Quỳ Mão nhìn y với vẻ do dự, Kỳ Thí Phi nói thêm, “Nếu ngươi không uống thì sao Mậu Thần và Hạ Hạc có thể thoải mái được? Hơn nữa, nếu đến rượu này mà ngươi cũng không uống, thì bữa cơm hôm nay uổng phí rồi.”

Quỳ Mão cảm thấy khó hiểu, sao lại “uổng phí”?

Quỳ Mão gắp một miếng, vừa nhai nhai một chút đã rơi tình thế nuốt cũng không được mà nhả ra cũng chẳng xong.

Đũa này gắp từ một món trộn nom rất đẹp mắt, có rau muối cùng ít thịt viên. Trước đây, khi ăn mấy món này, hắn sẽ cảm thấy rất ngon. Nhưng giờ, đồ ăn trong miệng có vẻ không được tươi, nhấm nháp thêm chút lại thấy hơi kỳ quái.

Mặt Quỳ Mão méo đi thấy rõ. Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên, y chống cằm cười vui vẻ, “Giờ tu vi của ngươi đã cao, mấy món này đương nhiên không còn ngon nữa.”

Hồi trước, Quỳ Mão cho rằng người tu chân hay kén cá chọn canh là vì soi mói, nhưng tới khi hắn đạt cảnh giới Ngưng Hồn và ăn lại những món trước đây thì mới hiểu: thì ra là do hương vị của chúng đã hoàn toàn thay đổi.

“Ăn món này đi. Cả bàn cơm này cũng chỉ có món này là ngươi nếm được.” Kỳ Thí Phi lấy đĩa nấm đặt trước mặt Quỳ Mão.

Cây nấm nào trên đĩa nom cũng nhỏ nhắn tươi ngon, óng ánh như ngọc, sau khi rưới nước tương lên thì nhìn đã thấy thèm.

Lần này, Quỳ Mão cẩn thận hơn, hắn gắp một miếng bỏ vào miệng, cắn thử thấy vị cũng tạm mới yên tâm nuốt xuống.

Kế đó, các món được được mang lên, bày khắp bàn. Quỳ Mão không ngờ rằng, những món có linh khí cao đều là hải sản, mà thứ đồ núi hắn muốn ăn thì toàn ở thuộc bậc thấp hoặc bậc trung.

Lúc ở dưới đáy biển, Quỳ Mão từng ăn nhiều loại thịt có chứa linh khí hơn thế này nhiều, thành thử dù những món hải sản được mang lên có được chế biến ngon thế nào thì hắn cũng không động đũa.

Cả một bàn đồ ăn phong phú, Quỳ Mão chỉ nếm đĩa nấm và một ít đồ chay, gắp thêm một đũa đồ mặn rồi không ăn nữa.

Trên bàn cơm, Hạ Hạc và Kỳ Thí Phi đã lường trước chuyện này từ sớm. Hạ Hạc tới vì loại rượu kia, Kỳ Thí Phi thì muốn dẫn cậu chàng Lược Ảnh thử món mới, chỉ có Mậu Thần là ăn hăng say.

Quỳ Mão nhìn Mậu Thần với vẻ hâm mộ, đây chính là cái giá phải trả của việc tu hành sao?

Kỳ Thí Phi nhận ra nỗi thất vọng của hắn, liền bảo, “Ngươi yên tâm, lần tới quần đảo Thư Liên này, chắc chắn ngươi sẽ được hưởng mỹ vị.”

Kẻ hầu đứng cạnh lặng yên không phản ứng gì, tai lại chăm chú lắng nghe. Hắn từng gặp rất nhiều thực khách, nhưng soi mói tới độ này thì hiếm có, nghĩ thôi cũng biết tu vi của họ cao tới chừng nào. Gặp phải những tu sĩ hàng đầu thế này, dù tửu lâu có ô dù lớn cỡ nào thì cũng không dám đắc tội.

Kẻ hầu thầm cảm thán rằng lần này mình được gặp các bậc tai to mặt lớn, cũng thầm tò mò, không biết “mỹ vị” mà vị khách vô cùng khí thế này nhắc tới là món gì?

Ăn xong bữa cơm không được vừa ý lắm, bốn người họ rời khỏi tửu lâu xa hoa.

Kỳ Thí Phi đi thẳng về khu buôn bán. So với phố ẩm thực thì khu này phồn hoa hơn hẳn, các cửa hàng san sát nhau, muôn hình muôn vẻ, khiến người ta hoa hết cả mắt.

Linh đan, bùa, pháp khí, công pháp, rồi nguyên liệu và đồ dùng hàng ngày đều chỉ là những món cơ bản nhất. Nhắc tới nơi khiến người ta say sưa quên cả chốn về thì phải nói tới Đa Bảo Trai.

Đa Bảo Trai hội tụ đủ thứ đồ đã qua sử dụng, phải chịu kiếp lưu lạc long đong của cả hai đại lục. Tại đây, có thể ngươi sẽ mua phải thứ phế phẩm không đáng một đồng, nhưng cũng có thể may mắn kiếm được pháp bảo được tu sĩ Đại Thừa của vạn năm trước sử dụng.

Khu này còn có cả những góc âm u hẻo lánh với những kẻ trung gian buôn bán với giá cao ngất ngưởng. Tại đó, những đạo tu và ma tu có nhu cầu sẽ tiến hành thứ giao dịch bị cả Tây Tứ Châu khinh thường – thuê “lô đỉnh”.Ngáo:

Lô đỉnh: Trong thể loại tu tiên có từ chuyên ngành là “lô đỉnh” – chỉ những người có thể chất đặc biệt bị bắt làm công cụ tăng cường sức mạnh khi song tu, kiểu họ sẽ bị lợi dụng để abc abc và tăng cường sức mạnh cho bên được lợi, bị bào mòn từ một phía. Đa số các “lô đỉnh” đều bị lợi dụng và bị ép, nhưng một phần cá biệt lại tự nguyện để đổi lấy tài nguyên.