Ngày hôm sau Ninh Vân Tấn rời giường chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết, trong dạ dày tựa hồ như đang cuồn cuộn. Hắn ngay cả mình làm sao trở về cũng không nhớ rõ, chỉ là mơ hồ có chút ấn tượng mình làm một giấc mộng có Văn Chân, tiếp theo chính là rót rượu không dừng.

Hôm qua là ngày thật sự rất cao hứng, hắn căn bản không vận công đẩy rượu đi, tại loại thời khắc phong cảnh nhất của nhân sinh, kẻ ngốc mới có thể để đầu mình thanh tỉnh.

Ngồi xếp bằng vận công một vòng, Ninh Vân Tấn nhất thời cảm thấy thư thái không ít, ngay cả đầu óc cũng thanh tỉnh một chút. Tuy rằng giảm bớt khó chịu sau khi say, bất quá dạ dày lại vẫn là ẩn ẩn co rút đau đớn, đem hắn đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Lão thái thái vừa thấy bộ dáng của hắn, thì nhịn không được trách cứ, cũng không ở lâu bà đã để Ninh Vân Tấn nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Nói là nghỉ ngơi nào nghỉ ngơi được, vội vội vàng vàng hớp vài ngụm cháo hoa, Ninh Vân Tấn đã ngồi đi nhờ xe phụ thân đồng thời đến trước nha môn. Bọn họ Tiến sĩ tân khoa này phải đến Hồng Lư Tự học lễ nghi cơ bản làm quan, nhận chế phục, đái quan và quan trọng nhất là giấy chứng nhận bằng cấp – Tiến sĩ bảo thư.

Khi hắn chạy tới nhìn thấy người khác so với mình còn chật vật hơn, thậm chí còn có vẻ rượu chưa tan, nhất thời cảm thấy cân bằng trong lòng.

“Vân Tấn quả nhiên đến, ngày hôm qua bị bọn họ rót nhiều rượu như vậy, thần sắc lại tốt đến thế.” Từ Bất Dụng hai tay xoa huyệt thái dương đi đến bên cạnh hắn, cước bộ của hắn tập tễnh vừa thấy chính là đang khó chịu sau say rượu.

“Lúc này mới gọi là thiên phú dị bẩm!” Ninh Vân Tấn đắc ý nói, “Bất quá nếu không phải ít nhiều có Chí Thiện huynh Quý Khanh huynh các ngươi hỗ trợ, hôm nay tiểu đệ ta chỉ sợ là đi không nổi.”

“Được tiếng cảm ơn này của ngươi, chúng ta tối hôm qua xuất lực cũng không uổng.” Tôn Bản Thiện cười nói, lần này thành tích của hắn không giỏi bằng hai người, bất quá vẫn là trúng tam giáp, cùng lăn lộn xuất thân Tiến sĩ, hắn cũng biết đủ.

Thời điểm ba người nói chuyện thỉnh thoảng có người tiến đến cùng bọn họ bắt chuyện, dần dần tụ tập thành một nhóm nhỏ, thẳng đến người Hồng Lư Tự đến mới tản ra.

Ninh Vân Tấn vẫn cảm thấy có một đường tầm mắt như có như không mà quanh quẩn ở trên người mình, hắn làm bộ như vô ý mà hướng phương hướng kia nhìn thoáng qua, phát hiện cư nhiên là người Hồ Duệ kia.

Tuy rằng động tác của hắn vô cùng bí mật, nhưng mà Từ Bất Dụng gần như không thời không khắc chú ý nhất cử nhất động của hắn, tất nhien cũng phát hiện nguyên nhân trong đó, hắn nhỏ giọng nói, “Vân Tán ngươi nhận thức Thám Hoa kia?”

Ninh Vân Tấn lắc lắc đầu, “Không biết.”

“Tròng mắt kia của hắn cũng sắp dính ở trên người ngươi, không khỏi cũng quá thất lễ.” Từ Bất Dụng nhíu mày, bất mãn mà nói, trong lòng lại đang nói thầm, không lẽ người nọ đối với Vân Tấn cũng…

“Ai, thiên sinh lệ chất khó mà bỏ qua, hắn muốn nhìn thì nhìn kỹ.” Ninh Vân Tấn làm bộ như bộ dáng phiền não, đem lời này nói châm vào chọc cười cho qua.

Trên thực tế Hồ Duệ kia không phải ánh mắt mê luyến, rõ ràng chỉ là muốn từ trên mặt hắn tìm ra chỗ quen thuộc. Trong lòng hắn kỳ thật đã ở trong tối hoài nghi Trạng Nguyên tân khoa trẻ tuổi nhất này chính là tiểu nam hài năm đó.

Bất quá thứ nhất khi đó tiểu hài tử tuổi quá nhỏ, hiện giờ trưởng thành tướng mạo thì có chút khác nhau, thứ hai sắc trời tối đen hắn cũng không cẩn thận quan sát qua, nếu không phải hai người kia lớn lên thật sự quá mức xuất sắc, có duyên gần cả đêm cùng phòng, hắn đã sớm không nhớ rõ.

Ngày hôm qua hắn đã nghe đám học sinh kinh thành nói qua không ít sự tích về Ninh Vân Tấn, nhất là nhắc tới đối phương ở tại Giang Nam từng có công cứu giá. Nếu lúc trước người thanh niên ở bên người Ninh Vân Tấn là Hoàng thượng, như vậy cho dù năm đó là vì ngụy trang thân phận cũng chính là tội đại bất kính!

Chỉ tiếc thi Đình và hôm qua không khí trên kim điện quá mức trang nghiêm, thật sự không dám nhìn thẳng mặt rồng…

Nhóm Tiến sĩ tân khoa đang say rượu này, trong lòng từng người ôm tâm tư bất đồng, ở dưới chỉ thị của quan viên Hồng Lư Tự bận đến quay vòng. Học xong lễ nghi, đó là trên tạ triều cảm kích hoàng ân, sau đó tạ lão sư, bái Khổng miếu, một chuỗi sự việc gây sức ép, mà ngay cả Ninh Vân Tấn cũng có loại cảm giác tình trạng kiệt sức, lại càng không nói đến những thư sinh chính cống thân mỏng thể yếu.

Đứng bên cạnh hắn Từ Bất Dụng còn tốt một chút, ít nhất tự mình còn đi di chuyển được, Tôn Bản Thiện tên trạch nam này nhừ đến ngay cả bước chân một bước cuối cùng cũng bước không ra, đành phải do Ninh Vân Tấn đỡ.

Thấy hắn mộ bộ thụ sủng nhược kinh, lại bộ dáng kích động mà hưng phấn, Ninh Vân Tấn thật sự cảm thấy rất 囧.

Thật vất vả đến một bước cuối cùng —— lập bia đề danh Tiến sĩ, nguyên bản giống như sương đánh cà chúng Tiến sĩ nhất thời tinh thần nổi lên.

Bia này là một tập tục kéo dài nhiều năm nay, từ Công bộ ra mặt lập một tấm bia, tren khắc tên toàn bộ Tiến sĩ khoa chính quy, sau đó dựng ở trong rừng bia của Quốc Tử Giám, để tạo điều kiện cho thế nhân chiêm ngưỡng, có thể nói là cơ hội tốt để lưu danh sử sách.

Tuyệt đại đa số nam nhân cả đời siêng năng cố gắng, chính là ngóng trông một khắc như vậy, cũng chẳng trách bọn họ hưng phấn!

Bia đề danh dùng chính là đá cẩm thạch màu trắng, cao chừng hơn một trượng, Ninh Vân Tấn liếc mắt một cái đã nhìn ra mặt trên sáu thể chữ triện to ‘Tứ Tiến sĩ đề danh ký’ là Văn Chân tự tay viết.

Trên bia chia làm hai phần, nửa phần trên là nội dung chiếu thư Tả Sư Hoành ngày hôm qua đọc, với hoàng ân tràn đầy khen tặng hoa lệ, với Tiến sĩ chính khoa hết sức ca ngợi, nửa phần dưới thì khắc lục danh Tiến sĩ.

Bởi vì phải khắc quê quán tính danh của Tiến sĩ, mấy trăm tên cá nhân rậm rạp, nghĩ muốn ở mặt trên tìm ra tên mình nếu không dựa theo thứ tự tra tìm, cũng chỉ có thể xuất ra công lực ‘Mọi người tìm đến gốc’.

Chỉ có người tam đầu danh đặc biệt nhất, tên của ba người bọn họ độc chiếm một hàng, trong đó tên Ninh Vân Tấn dễ thấy nhất, khiến hắn không cần chen lên cũng có thể nhìn thấy tên mình, hắn thì đứng ở sau đám người cười đắc ý.

Làm xong việc này, đám quan viên trước đó quay xung quanh bọn họ khen tặng đã tán đi, Ninh Vân Tấn lúc này mới có thể chân chính thoải mái.

Trên đường trở về Tôn Bản Thiện than thở mà nói, “Cởi ra quầng sáng Tiến sĩ tân khoa, chúng ta cũng chỉ là quan viên bình thường.”

“Không thì sao chứ!” Từ Bất Dụng cũng nhịn không được nổi lên thương cảm, “Trừ bỏ số ít ân ấm* nhập sĩ, quan viên khắc nào không phải là xuất thân nhị bảng.”

*Ấm (thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan)

Ninh Vân Tấn nhịn không được đảo cái xem thường, “Thôi đi, hai người các ngươi, chúng ta có thể đề tên bảng vàng cũng đã là vinh quang cực lớn, ngày sau hảo hảo cố gắng là được.”

“Vân Tấn ngươi thật đúng là…” Từ Bất Dụng lắc đầu, “Bất quá ngươi có Hoàng thượng quan tâm cũng không cần ưu sầu tiền đồ.”

“Thôi đi! Chí Thiện nói vậy thì không phúc hậu rồi.” Tôn Bản Thiện buồn bực mà nói, “Hai người các ngươi ít nhất cũng đã xác định có thể đi vào Hàn Lâm Viện, ta nhưng còn phải chuẩn bị ba ngày sau hướng khảo đó!”

Nghe hắn vẻ mặt đau khổ nói ra, Ninh Vân Tấn và Từ Bất Dụng đều nở nụ cười.

Tên đề bảng vàng nhìn như vinh quang, nhưng mà không phải một bước lên trời, trừ bỏ tam đầu danh xác định sẽ tiến vào Hàn Lâm Viện, những người khác đều còn phải thi. Hướng khảo này tương đương với tốt nghiệp khảo hạch bố trí, mặc dù ở trong thành tích chung chỉ chiếm hai phần, nhưng mà cũng không cho phép xem nhẹ.

“Đúng.” Đến lối rẽ ba người từ biệt lẫn nhau, Tôn Bất Thiện đột nhiên nói, “Vẽ lần trước ngày mai là có thể căng khung xong, chờ ta hướng khảo chấm dứt, ba người chúng ta cần phải hảo hảo uống một chén, đánh đàn thưởng hoa.”

Ninh Vân Tấn với hai bức tranh kia vô cùng tò mò, tất nhiên là đáp ứng.

Được ba ngày nghỉ, hắn lại không thể hảo hảo nghỉ ngơi, thứ nhất còn phải xã giao thân bằng bạn hữu, thứ hai hắn đang chuẩn bị cửa hàng mới trước chuẩn bị khai trương.

Lần này cửa hàng hắn chuẩn bị mở là bán nước sốt, nguyên bản chỉ là vì thỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân làm ra nước sốt, kết quả mọi người nói ăn ngon, Ninh Vân Tấn đã nghĩ đến các loại cổ vịt XX đời sau thịnh hành toàn quốc, chuẩn bị ở trong kinh cũng mở một cửa hàng như vậy.

Bất quá xét thấy cổ đại chi tiêu khác nhau, đại bộ phận đều là bán chẵn, tuy rằng không trông cậy vào buôn bán này có thể như Văn Hương cư có thể ngày vào đấu vàng, bất quá phỏng chừng kiếm được cũng không ít.

Những năm gần đây hắn tuy rằng kiếm được không ít, lại kiếm đến lợi hại, trong tiền lãi của Văn Hương cư phần phân cho đại ca, hắn không tiện lại động vào, làm ra cửa hàng này cũng là chuẩn bị phân ba phần tiền lãi cho Xảo Bình đồ cưới, nha đầu kia là Thứ nữ so không được với tỷ tỷ tôn quý, gả đi khẳng định kém một chút, càng cần tiền bạc bên người.

Thời điểm bận rộn thời qua trôi qua đến phá lệ nhanh, rất nhanh ba ngày nghỉ đã đi qua, ngày hôm đó hắn mặc vào chế phục mới tinh đến trước Lại bộ Văn tuyển ti đi đăng kí.

Nói chung Trạng Nguyên đều là từ lục phẩm tu soạn Hàn Lâm Viện, nhưng mà bản thân hắn có tước vị cực cao, lại là người đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại, càng là Đế tâm lựa chọn, người sáng suốt đều nhìn ra bia đề danh lần này là Hoàng thượng tự mình viết, trong đó tất nhiên là dính quang của hắn, cho nên tất cả mọi người đối với sắp xếp cho Ninh Vân Tấn hết sức cảm thấy hứng thú.

Xuất hồ ý liêu chính ra, ở trên chuyện này Văn Chân cũng không làm ra động tác dư thừa, cứ để cho hắn làm từng bước trưởng thành từ lục phẩm tu soạn Hàn Lâm Viện. Ở dưới chỉ dẫn của quan viên Lại bộ, Ninh Vân Tấn tiến đến báo tin Hàn Lâm Viện.

Hàn Lâm Viện là một kết cấu khá đơn thuần, nhưng mà chức năng cơ cấu tương đối phức tạp, tương đương với việc thư ký của Hoàng đế, trường đảng trung ương, tư liệu hồ sơ lịch sử và cơ cấu nghiên cứu học thuật, chẳng những phụ trách bồi dưỡng dự trữ quan viên hậu bị, còn có chức năng đốc tra quan viên học tập.

Đến Hàn Lâm Viện Ninh Vân Tấn đầu tiên phải bái phỏng tất nhiên là người lãnh đạo trực tiếp. Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện tổng cộng có hai người, đều là quan viên từ nhị phẩm, nếu luận ở trên tước vị Ninh Vân Tấn so với bọn hắn chỉ kém một phẩm mà thôi, bởi vậy đối đãi hắn tương đối khách khí.

Trong đó chưởng chính ấn Chưởng viện học sĩ là Chu Trác, là một trong quan chủ khảo khoa này, hắn vừa rồi là tòa sư của Ninh Vân Tấn. Chỉ thấy hắn mặt mũi hiền từ mà đánh giá Ninh Vân Tấn, cười tủm tỉm mà nói, “Nghỉ ngơi ba ngày, xem ra khí sắc tốt hơn nhiều!”

Ninh Vân Tấn hiện giờ đã là diễn xuất cấp bậc ảnh đế, ánh mắt cũng không cần chớp một chút đã cắt thành biểu tình ngượng ngùng, ngại ngùng mà nói, “Đệ tử lỗ mãng!”

“Khi tên đề bảng vàng chính là một trong tứ hỉ của nhân sinh, cao hứng là bình thường!” Chu Trác hòa nhã nói, “Bất quá nếu đã vào triều làm quan, ngày sau phải đem tâm tư thu thập thu thập!”

Ninh Vân Tấn vội vàng chắp tay nói, “Đa tạ lão sư khuyên bảo.”

Chu Trác thấy hắn với mình cung kính, tuy rằng hai mắt tự tin mà hữu thần rồi lại không mang nửa phần kiêu ngạo, không khỏi ở trong lòng cảm thán Ninh gia có cách giáo tử.

Mười ba tuổi Trạng Nguyên lang đúng là thời thiếu niên xuân phong đắc ý, cho dù người khinh cuồng người bình thường cũng có thể lý giải. Nếu là đổi người khác chỉ sợ cái đuôi cũng phải đắc ý đến vểnh lên trời, hài tử này lại vẫn đôn hậu khiêm tốn như vậy, khó trách ngay cả Hoàng thượng cũng thích hắn, xem ra lời đồn trong cung truyền ra chỉ sợ không phải giả.

Ninh Vân Tấn thấy cáo già trước mặt làm bộ làm tịch lật tư liệu của mình trên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc muốn phân cho mình công tác gì, ngài ngược lại nói câu gì đó, trắng trợn như thế hao phí thời gian một buổi chiều của mình là rất lãng phí rồi!

Hắn nào biết được Chu Trác cũng là đang cân nhắc sắp xếp thế nào mới tốt!

Dựa theo lệ thường Trạng Nguyên tân khoa đều là quăng đi theo người khoa trước đi luận soạn văn sử, cũng chính là soạn toàn bộ Chúc văn liên quan đến Hoàng đế, sách Bảo văn vân vân, hoặc là soạn sửa Thực lục, Thánh huấn vân vân.

Nhưng mà Chu Trác hai ngày trước cùng Lý Đức Minh nói chuyện phiếm đề tài về Ninh Vân Tấn, nghe nói Hoàng thượng với Trạng Nguyên tân khoa này chính là rất thích, thích nhất là triệu hắn nói chuyện phiếm.

Hắn cũng không phải quan viên ở bên người Hoàng Thượng lần đầu, gặp qua không ít lần Hoàng thượng đang cùng Ninh Vân Tấn nói chuyện kéo dài tình huống triệu kiến khác. Trong cung sớm đã có lời đồn nói, từ mấy năm trước Ninh Vân Tấn này mặc dù không phải Hoàng tử, nhưng cũng không sai biệt lắm có đãi ngộ vượt xa con cháu tôn thất, tất nhiên không thể an bài tùy ý.

Vào thời điểm Ninh Vân Tấn chờ đến có chút không kiên nhẫn, Chu Trác rốt cuộc cân nhắc ra vị trí, trực tiếp gõ nhịp nói, “Với tài ba của ngươi nếu mà đi tu soạn thật sự quá lãng phí, vậy bổ nhiệm hầu đọc đi!”

Ninh Vân Tấn vừa nghe đã sửng sốt, hầu đọc Hoàng đế này cũng không phải dễ làm, ban ngày phải ở sau thượng thư phòng, buổi tối còn phải phân ban ở trong cung trực đêm, gặp phải Hoàng đế xuất hành còn phải hỗ trợ, tuy rằng chức quan không cao, lại có thể nói là cùng Hoàng đế ngày đêm không rời.

Đều nói gần vua như gần cọp, vừa nghĩ tới về sau phải ‘Mỗi ngày gặp Văn Chân’, hắn nhịn không được da đầu run lên!