Thấy Văn Chân đang nhìn mình không nói lời nào, Ninh Vân Tấn liền nhẹ giọng kêu, “Hoàng thượng…Ngài không phải thật đang hối hận chứ?”

Ninh Vân Tấn còn chưa bắt đầu tiến vào thời kỳ đổi giọng, lại bởi vì sau khi học tập thuật huyết mạch càng biết làm sao vận dụng tốt âm điệu thanh vận, khi Ninh Vân Tấn nhả từ từ âm thanh nói chuyện, giọng nói trong sáng của hài tử giống như mang theo trong trẻo thấu triệt trau chuốt tao nhã.

Mà khi hắn bất chợt không tự giác mà ở âm cuối mang chút ‘Uốn lưỡi cuối âm vần’ rồi lại lộ ra một chút mềm dẻo và đáng yêu, khiến người nhịn không được đắm chìm ở trong tiếng nói động nhân đó của hắn, bên tai tựa hồ có dư âm lượn lờ.

Tiểu tử này không đợi về sau cũng đã là một yêu nghiệt!

Văn Chân không khỏi cảm thán, một hài tử tài tình như vậy, tướng mạo như thế, xuất sắc chừng này không biết ngày sau nữ tử nhà ai có thể xứng đôi với hắn!

Vừa nghĩ tới ngày sau mình chỉ hôn cho hắn, tâm tình Văn Chân đột nhiên có chút suy sụp. Hai tay của hắn khoa tay múa chân, giận dữ nói, “Trẫm vừa rồi chỉ là nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi chỉ mới dài chút này thôi! Khi đó còn chưa đầy trăm ngày, nhoáng một cái cư nhiên đã lớn như thế, trẫm già rồi!”

Đây là đánh trống lảng sao, vừa rồi không phải còn đang nói khoa cử, thế nào lại đột nhiên lệch sang tuổi tác?!

Bất quá Ninh Vân Tấn biết Hoàng đế Văn Chân này có sở thích tự nói một mình, tật xấu suy nghĩ lại xoay chuyển nhanh, lập tức nói tiếp, “Hoàng thượng ngài cũng còn chưa đến nhi lập chi niên (30t) đã nói tiếng già, vậy nhóm Các lão kia chỉ sợ đều phải nối đuôi cáo lão hồi hương! Muốn vi thần nói, tiếp qua hai năm ngài và Thái tử đứng chung một chỗ thì giống như huynh đệ, còn trẻ mà!”

Văn Chân nhịn không được nở nụ cười, “Miệng này của tiểu tử ngươi đúng là càng ngày càng ngọt!”

“Không có biện pháp, ai kêu vi thần ăn rất nhiều tương hoa hồng.” Ninh Vân Tấn thần tình phiền não, nghiêm trang chững chạc mà nói, “Lần trước đại ca của ta còn nói ở trong miệng ta bốc một mùi hoa hồng đó! Cười ta quá nương vân vân, thật sự là khó ưa.”

Hai người còn nói một hồi, thời gian nghỉ ngơi của Văn Chân cũng sắp kết thúc, hắn phải tiếp tục xem chiết tử, Ninh Vân Tấn liền thức thời cáo từ!

Hắn mới vừa đi khỏi cung Càn Thanh thì nhìn thấy Ninh Kính Hiền đang chờ ở bên ngoài, vội vàng vui hớn hở mà đi tới, “Phụ thân, ngài thế nào đến đây?”

“Vốn là đến đưa bài tử, nghe nói con ở bên trong, nên đợi chốc lát, chúng ta cùng nhau về nhà.” Ninh Kính Hiền chắp tay sau mông, thản nhiên mỉm cười.

“Vậy phụ thân người chỉ sợ chờ lâu rồi! Sớm biết con đã đi ra sớm chút.” Ninh Vân Tấn ảo não mà nói, vui hớn hở mà dán lên, kéo tay hắn, cũng không để ý tới đám thị vệ xung quanh nháy mắt đùa cợt, quang minh chính đại mà ngẩng đầu trừng lại bọn họ!

Gia chính là làm nũng thì sao chứ, mười hai tuổi đặt ở đời sau chính là một đứa con nít đó!

Tuy rằng đã sớm quen hành động thân mật của nhi tử, bất quá mỗi khi bị người quen nhìn thấy Ninh Kính Hiền vẫn là có chút không được tự nhiên, kéo tay tiểu da trâu một đường hướng ngoài cung đi. Hắn bất đắc dĩ mà dặn dò, “Không nên nói lung tung, thời điểm yết kiến muốn đi hay không không phải người làm thần tử định đoạt!”

“Con cũng chỉ là thuận miệng nói thế thôi, phụ thân ngài đừng nghiêm túc thế chứ!” Ninh Vân Tấn thè lưỡi nói.

Hai gia này thân ảnh thân thân nồng nồng mà dính một chỗ rời đi, lại vừa vặn bị Văn Chân đi ra nhìn thấy. Hắn nhíu đầu mày, thầm nghĩ, người cũng bao nhiêu rồi còn cùng phụ thân dính như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Dịch Thành cũng quá chiều nhi tử.

Văn Chân khi bước vào chính điện, nhịn không được quay đầu nói với Lý Đức Minh, “Đi xem Thái tử làm xong công khóa chưa, nếu đang rỗi, thì để hắn lại đây, trẫm muốn dạy hắn xem chiết tử!”

“Dạ!” Lý Đức Minh lên tiếng lui ra, trong lòng lại âm thầm phun tào, Hoàng thượng à, mọi người đều biết ngài cũng có nhi tử, thì tính là ngài hâm mộ phụ tử Ninh gia thân mật, muốn cùng Thái tử thân cận thân cận, nhưng không thể thông qua chuyện xem chiết tử nhàm chán như vậy được!

Trong lòng nói thầm thế nào nữa, Hoàng thượng nếu hạ khẩu dụ, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi một chuyến đến chỗ Thái tử.

Thời điểm Thiên Thụ năm thứ mười sáu Văn Chân vì nâng địa vị hiện tại của Hồng Minh, đặc biệt mà vì hắn tu kiến xây thành cung Dục Khánh. Xét thấy chỗ này cùng chỗ ở của Thái tử xui xẻo nào đó tên giống nhau, Ninh Vân Tấn vì Thái tử đệ đệ của mình trộm vốc một phen lệ.

Lý Đức Minh khi chạy đến cung Dục Khánh, Hồng Minh vừa mới tan học, ngay cả y phục cũng còn không kịp đổi. Vừa nghe Văn Chân triệu kiến, cho dù là bận cũng phải nói không bận, hắn qua loa mà đi tắm rửa một thân mồ hôi, tiến đến cung Càn Thanh.

Có thể được Hoàng đế tự mình chỉ đạo, cho dù là với các Hoàng tử cũng là ân sủng lớn lao.

Thế nhưng Hồng Minh trong lúc đi vào trên khuôn mặt nhỏ có một loại đạm mạc nói không nên lời, tựa hồ cũng không bởi vậy mà hưng phấn. Hắn ở trong lòng ngẫu nhiên hồi ức công khóa hôm nay, lại thỉnh thoảng diễn luyện ứng đối sau đó với phụ hoàng, không chút nào dám lơi lỏng.

Hiện giờ hắn so với lúc nhỏ càng thêm trầm mặc lãnh tĩnh, đã từng tùy ý phóng ra ngoài tự cao tự đại tất cả đều thu liễm lại.

Hồng Minh biết mình ở trong cung mặc dù là Hoàng tử được Hoàng đế coi trọng nhất, nhưng mà trước có nhị tử Ninh gia châu ngọc xuất sắc đến khiến toàn bộ bạn cùng lứa theo không kịp, sau có Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ càng ngày càng ưu tú đuổi sát phía sau, theo tuổi tác tăng trưởng ưu thế niên kỷ của mình với bọn hắn đang dần dần thu nhỏ lại, điều này làm cho Hồng minh có một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu.

Với Hồng Minh mà nói, tin tức tốt duy nhất là năng lực huyết mạch của hắn đã thức tỉnh, lại cùng Tứ đệ giống nhau cũng chỉ là tế nhân quỷ mà thôi.

Năng lực của mình ước chừng kém nhị tử Ninh gia hai cấp, điều này làm cho hắn có một chút tâm tư cùng đối phương phân cao thấp, chỉ cần dựa vào năng lực như thế trong chúng Hoàng tử ở trong cung đã giữ nổi bậc nhất, hắn đã phải trả giá khá nhiều cố gắng, đã không còn trải qua phức tạp nữa.

Tựa như cố ngoại tổ phụ dặn dò, mình nếu muốn bảo trụ Thái tử vị chỉ có thể dựa vào sủng ái của phụ hoàng, nếu phụ hoàng một lòng muốn bồi dưỡng nhị tử Ninh gia, mình cùng hắn làm căng ngược lại dễ mất thánh tâm.

Cố ngoại tổ phụ nói đúng, Ninh Vân Tấn cho dù xuất sắc đi nữa cũng chẳng qua là một thần tử mà thôi, chờ đến lúc mình có thể thuận lợi đăng cơ…Hừ!

Nhưng mà mặc dù Hồng Minh thấy rõ tình thế, chỉ là hắn dù sao cũng là một hài tử chân chính, chỗ nào nuốt xuống khẩu khí này, ở dưới loại áp lực tâm lý thật nặng này, tính tình hắn trở nên càng ngày càng âm trầm, thủ đoạn cũng càng phát ra tàn nhẫn, khi xử phạt người khác đắc tội mình càng không lưu tình chút nào.

Một bộ dáng này của Hồng Minh khiến Ninh Vân Tấn mỗi lần thời điểm nhìn thấy hắn đều kinh hãi, trong trí nhớ đời trước Thái tử mặc dù có chút tự cao tự đại, lại có khí phách phấn chấn, phong độ thanh tao, giống như minh nguyệt mượt mà cao cao tại thượng, khinh thường cùng tinh thần tranh nhau phát sáng, làm sao giống hiện tại loại bộ dáng tối tăm này, hai thế chỗ duy nhất khiến hắn quen thuộc vừa vặn chỉ còn lại thủ đoạn của Thái tử càng ngày càng tàn nhẫn.

Tạm thời không đề cập đến hai phụ tử trong cung dùng tấu chương liên lạc tình cảm như thế nào, ra cửa cung Ninh Vân Tấn đã đi theo chui vào xe ngựa Ninh Kính Hiền.

Từ khi nghe nói qua một lần nhi tử và Hoàng đế ở chung về sau, Ninh Kính Hiền có chút chịu không nổi kích thích – Hoàng đế hiền lành như thế thật chính là người mình biết đến sao?

Từ đó hắn cũng không chủ động hỏi ý kiến của Ninh Vân Tấn với chuyện của Hoàng thượng, cho nên sau khi lên xe chỉ là hỏi một ít chuyện Thi Hương.

Ninh Vân Tấn sau khi trả lời từng cái, liền tò mò hỏi, “Nhi tử trước vào trường thấy được Lô Văn Đạo, hắn như thế nào lại cũng đi tham gia khoa cử? Cho dù hắn mất đi chức thư đồng, dựa vào gia gia của hắn là Lại bộ Thị lang, nếu muốn làm một chức bên ngoài không phải dễ dàng sao?”

“Lão gia tử sắp không được.” Ninh Kính Hiền thở dài, “Người Lô gia nếu phục hưng, chỉ sợ phải suy bại, Hoàng thượng là thật sự chán ghét mà vứt bỏ nhà hắn.”

Ninh Vân Tấn bừng tỉnh đại ngộ, phun một hơi nói, “Khó trách hắn lại phải đi tham gia cuộc thi, không ai không biến thành là muốn sau khi ở nơi cao gột rửa danh dự của mình?”

Ninh Kính Hiền ở trên đầu hắn gõ nhẹ một cái, dặn dò, “Con biết thì tốt, đừng ở bên ngoài vui vẻ khi người gặp họa, Ninh gia chúng ta không có khí lượng hẹp hòi!”

“Điều này không phải chỉ phụ thân ngài quyết định nha!” Ninh Vân Tấn cười he he, “Ngài không biết, ngày ấy ánh mắt hắn nhìn con, như là muốn ăn sống nuốt tươi nhi tử, oán độc kia…Chậc chậc!”

“Hắn dám!” Ninh Kính Hiền giận trừng mắt, rốt cuộc hắn cũng từng là võ quan, mấy năm gần đây đường quan thăng tiến, lại cùng nhiều quân nhân giao tiếp, nóng giận rất có vài phần uy nghi.

“Tiểu tử kia nếu dám gây chuyện sinh sự, Ninh gia chúng ta cũng không sợ hắn! Lần trước nếu không phải Hoàng thượng xuống tay quá sớm, lão gia tử Lô gia lại xảy ra chuyện kia, thật sự không ổn bỏ đá xuống giếng nữa. Hắn dám to gan chà thể diện Ninh gia, đừng nói gia gia con, vi phụ tạm tha cho hắn cũng không được.”

Ninh Vân Tấn làm bộ làm tịch mà chắp tay, đắc ý nháy mắt ra hiệu, “Chỉ biết phụ thân hiểu rõ nhi tử nhất.”

Nhắc tới Lô Văn Đạo kia, Ninh Vân Tấn liền trong lòng chán ngấy ngay được, thấy hắn xui xẻo, chỉ có cao hứng trong âm thầm. Cũng không phải hắn thiếu lòng đồng tình, thật sự là tiểu tử kia tự làm tự chịu.

Cọc ân oán này của hai người bọn họ còn phải ngược dòng đến năm kia Văn Hương cư xảy ra chuyện, mặc dù ở bên ngoài nói chính là Nhị hoàng tử, Ninh Vân Tấn lại biết chuyện cũng không đơn giản, bởi vây không tùy tiện động thủ mà là giao cho Văn Chân xử lý.

Hắn dù sao không có người đặc biệt điều tra, chỉ biết là những chỗ tra đến tra đi đó người này quả thật đã từng cùng người của Nhị hoàng tử tiếp xúc qua, nhưng mà thẳng đến trong tháng hai thời điểm Văn Chân đột nhiên ở thượng thư phòng khảo nghiệm công khóa làm khó dễ, Ninh Vân Tấn mới biết việc này cư nhiên còn cùng Lô Văn Đạo có liên quan.

Lần đó mọi người được khảo sát đề mục đều tại phạm vi bình thường, chỉ cần dụng công đọc sách thì có thể trả lời, duy chỉ có Nhị hoàng tử và Lô Văn Đạo hỏi đề vô cùng khó, cho dù với Ninh Vân Tấn trình độ vượt qua hai người ứng đối cũng khó khăn, chớ nói chi là hai người bọn họ.

Sau đó Văn Chân liền mượn đề tài nói chuyện của mình, phạt Nhị hoàng tử sao chép trăm lần tứ thư để tĩnh tâm, mà Lô Văn Đạo thì với ‘Tư chất nô độn, vô pháp một lòng dốc lòng cầu học’ làm thuận theo trực tiếp cách bỏ thân phận thư đồng của hắn.

Ninh Vân Tấn nghe nói Hồng Minh nguyên bản còn muốn ra mặt bảo vệ hắn, sau lại cũng không biết Thái tử từ chỗ nào nghe nói Lô Văn Đạo cùng chuyện Văn Hương cư có liên quan, liền không có hạ lời.

Không quản hắn ta là cùng Nhị hoàng tử lén lút ngầm thông xã giao, cho dù hắn ta luôn miệng nói như vậy chỉ là muốn vì mình giải ưu, khiến Nhị hoàng tử và Ninh Vân Tấn đối địch, ở trong mắt Thái tử Lô Văn Đạo đều là vi phạm mệnh lệnh của mình, người như vậy hắn không xử phạt đó là nhìn tại nhiều năm cảm tình!

Vì chuyện này Lô gia và Ninh gia có một đoạn thời gian biến rất căng, người trong kinh cũng chờ xem náo nhiệt của hai nhà.

Dù sao chỉ là hài tử hai nhà ầm ĩ ra chuyện, Văn Chân cũng không muốn thấy bề tôi cánh tay của mình đối đầu lẫn nhau, vừa vặn Quảng Châu xuất hiện giữa người nước ngoài và dân chúng xung đột, bởi vì trong đó đề cập Tổng đốc Lưỡng Quảng (chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, Trung Quốc), hắn liền dứt khoát đem Lô Tự Hữu thăng chức Lại bộ Thượng thư cử ra ngoài xử lý.

Văn Chân nguyên ý là muốn bảo toàn hai nhà, dù sao thành viên Lô gia sau khi ra ngoài ắt phải khiêm tốn, mà Ninh gia cũng không giỏi ỷ thế hiếp người, ai biết Lô lão gia tử lần này đi ra ngoài lại phát hỏng chuyện.

Chuyện Quảng Châu nháo đến rất lớn, nhưng mà bởi vì con đường xa xôi trong kinh còn chưa quá rõ ràng tình huống. Chỉ biết là người nước ngoài đột nhiên vây quanh huyện nha, đánh chết người hầu của tri huyện địa phương, sau đó dân chúng phẫn nộ vọt vào thương quán đánh chết ba bốn mươi người, đốt cháy một giáo đường nước Anh, trực tiếp khiến đám người nước ngoài đem đại pháo trên thuyền dựng thẳng lên, một bộ không giải thích bồi thường thì không bỏ qua tư thế nghĩ muốn khai chiến.

Lô Tự Hữu ngàn dặm xa xôi sau khi chạy tới Quảng Châu, đầu tiên không phân nguyên do đem tri huyện kia cách chức lưu đày, lại xử tử tám người dẫn đầu gây chuyện, sung quân lưu đầy hơn hai mươi người cùng gây chuyện, lại còn ký kết hiệp nghị bồi thường người Anh mười vạn hai bạc trắng.

Lúc đó kết quả xử trí của hắn là tự ý cho là dựa trên quan sát, năm nay tộc Phụng Vũ vẫn luôn rục rịch, đế quốc lại mới vừa kết thúc một trận chiến sự, không nên cùng người nước ngoài khai chiến.

Chờ được kết quả này và nguyên nhân chân chính xung đột sau khi truyền vào trong cung, nghe nói Văn Chân đương trường bóp nát một khối ngọc thạch chặn giấy.

Hóa ra nguyên nhân lại xảy ra việc này là người nước ngoài kiếm hai mươi vạn lượng bạc trắng hối lộ Tổng đốc Lưỡng Quảng, muốn hắn hạ lệnh hủy bỏ đường thập tam, để người nước ngoài có thể trực tiếp tiêu thụ hoặc quyền lợi nhập hàng.

Vào lúc ấy hàng thương được xưng là ‘Đường thập tam’ lũng đoạn mậu dịch hải ngoại, hơn nữa toàn bộ ngoại thương ra vào cửa mậu dịch quyền kinh thương đều nắm giữ trong tay bọn họ, tuy rằng hàng thượng tồn tại làm lợi rất nhiều cho người nước ngoài, nhưng cũng nắm giữ giá cả thương phẩm, khiến đám người nước ngoài cho là mình ăn lỗ.

Công văn của Tổng đốc Lưỡng Quảng còn chưa chính thức truyền đạt xuống, nhưng không biết tin tức linh thông như thế nào mà nhóm hàng thương biết, bọn họ liên danh trên thư đưa đến nha môn tri phủ địa phương, yêu cầu đưa chiết tử lên lên triều đình.

Tri huyện địa phương bị bức bách đành phải thụ lí thỉnh cầu của bọn họ, lúc này lại có dân chúng nghe nói nhà thờ nào đó của người nước ngoài chiếm lĩnh cô nhi viện! Nuôi dưỡng! Chuyện hài tử bị hành hạ đến chết hoặc là lừa bán, vì thế tụ tập hơn một ngàn người vây quanh thương quán người Anh yêu cầu bọn họ giao ra cầm thú.

Người Anh thứ nhất cho là bạc của mình sắp sửa như nước hắt, thứ hai cho rằng bên quan không giúp bọn hắn đàn áp những dân chúng đánh đổ thương quán, cư nhiên đang trong cùng tri huyện tranh chấp một lời không hòa hợp nổ súng, kết quả bắn chết một nô bộc của tri huyện, lúc này mới xuất hiện những chuyện sau đó.

Với tính cách của Văn Chân làm sao cam tâm tiếp thu hiệp nghị mất nước nhục nhã quyền, còn chưa chờ Lô Tự Hữu về kinh đã hạ chỉ giáng chức một bậc lưu dụng, kết quả hắn xử trí cũng bị phủ định, những dân quốc bị bắt đều được thả, Tổng đốc Lưỡng Quảng bị cách chức giam giữ, cuối cùng lại dùng thủ đoạn mạnh mẽ khiến người Anh đáp ứng tiếp nhận mười vạn bạc trắng bồi thường xong việc.

Sau khi rõ việc này, Văn Chân lại trực tiếp hạ chỉ vĩnh viễn từ chối cùng người Anh tiến hành mậu dịch hải ngoại, lúc này mới giải giận trong đầu hắn, bất quá cho dù như thế hắn nhìn thấy người Lô gia cũng phiền chán.

Kể từ đó, sau khi mất thánh quyến khiến cho Lô gia vốn đã bởi vì hiệp nghị này mất đi danh dự họa vô đơn chí, làm người xử thế càng tỏ ra lặng hơi.

Chuyện Lô gia hai năm nay ở trong kinh ầm ĩ đến ồn ào huyên náo, người cùng nhà hắn quen biết đều tiếc hận, Ninh Vân Tấn lại chỉ nghe chê cười, thậm chí cảm thấy vô cùng hết giận, với loại người cột sống lưng quá mềm hắn tuyệt đối không có cách nào thưởng thức.

Hơn nữa hắn rõ ràng chưa bao giờ đắc tội qua Lô Văn Đạo, tiểu tử kia lại xuống tay với mình, Ninh Vân Tấn vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ là bởi vì tin tức quá ít tìm không thấy nguyên nhân thật sự.

Thẳng đến nghe gia gia nói phân tích, có thể tiểu tử kia là muốn ngư ông đắc lợi hảo tâm làm chuyện xấu.

Lô Phi Hà cha hắn là lang trung trong Kỳ của Binh bộ Lại ti Võ Tuyển Thanh, nếu mình nhất thời xúc động cùng Nhị hoàng tử náo loạn lên, phụ thân ít nhất cũng phải gánh tội danh vô phương giáo tử, cứ như vậy Binh bộ Thượng thư khả năng là phải đổi người, sau toàn bộ vị trí người của Bộ binh cũng có thể dịch một chút, nếu thông qua Lô Tự Hữu hoạt động một phen, nói không chừng Lô Phi Hà có thể thăng chức làm Hữu thị lang.

Vừa nghĩ tới tiểu tử kia chẳng những muốn chỉnh mình, còn muốn hạ phụ thân, Ninh Vân Tấn đã cảm thấy Lô gia xui xẻo chính là xứng đáng!