Ninh Vân Đình sau khi về nhà càng nghĩ càng không thích hợp, những lời kia của Vân Bằng tuy rằng nói rất hàm súc, nhưng mà nhiều lần nhấm nuốt chung quy cảm thấy có chút mùi vị châm ngòi ly gián. Hắn cuối cùng cũng là được trưởng bối trong nhà dốc lòng giáo dục nhiều năm như thế, tuy rằng bản tính thuần phác như trước, nhưng mà thiện ác thị phi lại vẫn là phân rất rõ ràng.

Phụ thân chính là để cho mình đọc tròn hai năm Nịnh thần truyện với Gian thần truyện, không riêng gì phải đọc, mỗi ngày còn phải viết phân tích lý giải của mình, lại nghe phụ thân tiến hành lý giải và phân tích, đã như thế lại không có tiến bộ hắn cũng ngại gặp người!

Một hai năm này tuổi mình lớn dần, phụ thân càng sẽ đem công báo cùng mình xem, sau đó dựa vào thế cục trước mắt tiến hành phân tích, hiện tại muốn để cho hắn đi hại người khả năng làm không được, nhưng mà chỉ là phòng bị chính là vẫn làm được!

Lại thêm Ninh Vân Tấn còn ủng hộ chỉ qua từng chiêu cho hắn, gặp người khác có dụng tâm hoặc là phản ứng, nhất thời phán đoán không rõ quan hệ, sau khi về nhà ở trong đầu lăn lộn nếm mùi nhiều lần, hoặc là tìm người tín nhiệm thương lượng một chút, chung quy có thể làm rõ đối phương đang bán dược gì.

Hắn đem hành động của Ninh Vân Bằng ở trong đầu nghĩ thêm, vẫn là có chút làm không rõ, trước Vân Bằng rõ ràng là muốn châm ngòi quan hệ của mình với đệ đệ, nhưng mà đảo mắt lại thay đổi lời khen đệ đệ tốt, còn lại trấn an mình, cử chỉ làm việc thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm, thật không rõ đây là loại tâm lý gì.

Ninh vân Đình trong lòng hoang mang không hiểu, vì thế ngày hôm sau dứt khoát đi tìm Ninh Vân Tấn.

“Ngươi nói Vân Bằng đây rốt cuộc là suy nghĩ gì? Hắn luôn làm những chuyện thật sự khiến cho người ta cảm thấy không đàng hoàng được ngay.”

Ninh Vân Tấn nhìn hắn có chút không lời gì để nói, hắn ngược lại có thể hiểu được Ninh Vân Bằng, còn có thể là cái gì, ghen tị thôi! Bất quá ghen tị thì ghen tị, cố tình thời gian này Ninh Vân Bằng tuổi còn nhỏ, tâm chưa đủ đen, lại còn coi trọng hữu tình với ca ca, cho nên mâu thuẫn vô cùng.

Ninh Vân Tấn cũng qua tuổi tâm lý hắc ám, như đại ca nhà mình loại năng lực này bình thường sinh ra đã hơn hẳn so với những người khác, cố tình gia hỏa này lại còn cả đời thuận lợi, đúng là dễ khiến người ghen ghét!

“Ngươi không cần quản hắn, hắn cũng còn chưa có cập quan đâu, chờ trưởng thành hiểu chuyện thì tốt rồi!” Ninh Vân Tấn khuyên nhủ.

Ninh Vân Đình nhịn không được lại nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn một cái, “Ngươi một đại oa nhi đậu đinh còn nói người khác tuổi còn nhỏ.”

Ninh Vân Tấn ngôn từ chính nghĩa mà nói, “Tuổi tâm lý của ta so với các ngươi đều lớn hơn! Các ngươi một đám gia hỏa ấu trĩ.”

Hắn một tiểu bộ dáng đắc chí, khiến Ninh Vân Đình nhịn không được lại nhéo hắn một hồi, thấy Ninh Vân Tấn kêu la muốn trả thù lúc này mới dừng tay.

Ninh Vân Đình nâng chén trà lên uống một ngụm, than thở nói, “Ngươi nói phụ thân có phải quên an bài chuyện công vụ cho ta hay không? Cũng vài tháng còn chưa có động tĩnh, rảnh rỗi như vậy nữa ta cũng cảm thấy muốn mốc meo.”

Ninh Vân Tấn ngược lại không nghĩ qua vấn đề này, đại ca là Trưởng tử Ninh gia theo tính của phụ thân bận rộn nữa cũng không có khả năng quên chuyện của hắn đâu! Hắn nghĩ nghĩ thế cục gần đây, lắc đầu nói, “Khẳng định sẽ không, ta đoán phụ thân là không muốn ở tại thời điểm này để ngươi đi tiền phương đó!

“Vì sao?” Ninh Vân Đình cả kinh nói, “Ta nếu thời gian này có thể đến tiền phương, chẳng những có thể đánh giặc lập công, còn có thể bảo vệ Đại Hạ của chúng ta, đó là chuyện bao nhiêu khí phách hưng phấn chứ, nghe nói Mục Đan Thư hắn đã trải qua ở bên kia tự tay đâm man tử, thật sự là hâm mộ mà!”

Trong lời nói của hắn chưa nói ra ý tứ hàm xúc Ninh Vân Tấn cũng phân ra, cho dù Mục Đan Thư nhóc tròn trĩnh kia cũng có thể lập quân công, đại ca khẳng định cảm thấy mình cũng sẽ không kém.

“Ngươi hãy cắt tâm tư kia đi, phụ thân tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi. Ta phỏng chừng chuyện công vụ của ngươi phải đợi sau khi trận chiến sự này chấm dứt phụ thân mới có thể quyết định.” Ninh Vân Tấn phun tào nói, nhưng trong lòng hơi hơi vừa động mơ hồ đoán được nguyên nhân phụ thân áp chế ca ca không cho hắn hiện tại làm quan viên nhỏ.

“Ai biết trận chiến này thời điểm này có thể đánh xong a!” Ninh Vân Đình bị hắn một phen đả kích biến thành cả người đều mệt mỏi, “Bất quá thời gian này ngươi không phải là nên đến chùa Bạch Vân học tập sao, làm sao còn ở trong phủ?”

Ninh Vân Tấn đảo cái xem thường, cự tuyết tiến hành trả lời với vấn đề này, cũng không thể nói lão sư của mình chạy mất! Cũng không biết hai lão nhân kia lòi ra cái điên gì, một phen tuổi cư nhiên còn cùng mời đi xem phương nam, một câu mình đã có thể xuất sư, đã bỏ gánh không quản, thật sự là khiến hắn vô năng phun tào.

Đuổi Ninh Vân Đình đi, hắn hơi chút nghỉ ngơi một hồi, lại ngồi xe ngựa đến tiểu viện tử của Âu Hầu lão sư. Hiện giờ tri thức lý luận của năng lực huyết mạch nên nắm giữ hắn đã thuộc không sai biệt lắm, bắt đầu từ lần trước lão gia tử đã nói muốn bắt đầu truyền thụ cho hắn các loại động tác hiến tế bất đồng và các loại kiếm vũ.

Một lần kia lão gia tử ném một quyển sách vẽ đầy các loại động tác, sau đó nhặt một nhánh cây vì hắn làm một lần, tiếp đó đã phủi tay chẳng quan tâm, muốn hắn luyện xong lần sau lại ở đây nghiệm thu.

Mặc cho Ninh Vân Tấn tự nhận mình nhìn qua là nhớ, gân cốt mềm mại, còn có năng lực lý giải của người trưởng thành, phải dựa vào tình huống qua loa thậm chí không có chỉ giải như thế, nắm giữ múa kiếm phức tạp như thế cũng là rất khó khăn.

Hắn quả thật đem động tác của lão gia tử nhớ rõ nhất thanh nhị sở, thậm chí có thể tùy thời ở trong đầu thu thả, nhưng người dựa theo video học bài thể dục phức tạp hoặc là Thái Cực quyền vân vân cũng biết, thời điểm luyện tập như thế nếu không người chỉ giải điểm yếu, là rất khó khiến cho động tác chân chính làm thành.

Ninh Vân Tấn luyện tập tròn mười ngày cũng chỉ bất quá đem động tác nguyên vẹn bắt chước lại, bất quá loại bắt chước này có thể thông qua kiểm tra của lão gia tử hay không trong lòng hắn thật sự là không chắc. Quả nhiên, buổi chiều hắn bị lão gia tử trực tiếp răn dạy một trận, cũng có lẽ là xem phân thượng hắn bình thường thái độ nghiêm túc, lão gia tử còn cho hắn một lần cơ hội, lại biểu thị một lần cho hắn quan sát.

Bình thường vị đại tông sư này đối với mình đều là xa cách, Ninh Vân Tấn căn bản không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng, thấy hắn hôm nay tâm tình tựa hồ không tồi, vì thế hắn tăng thêm lá gan nói, “Lão sư, có thể hay không giúp ta giảng giải một chút chỗ phải chú ý của bộ động tác này đến tột cùng là chỗ nào?”

Âu Hầu đại tông sư mở trừng hai mắt, “Động tác múa kiếm toàn dựa vào bản thân lĩnh ngộ, động tác tiêu chuẩn tuy rằng quan trọng, nhưng mà lý giải của bản thân quan trọng hơn.”

Ninh Vân Tấn khó được thấy hắn nói nhiều lời như thế, lần thứ hai khẳng định lão đầu tâm tình không tồi, lại truy hỏi nói, “Vậy chung quy phải có tâm đắc học tập chứ?!”

“Không có!” Đại tông sư mày dựng lên, không kiên nhẫn mà nói, “Trăm ngàn năm qua tất cả mọi người là học như vậy.” Nói xong hắn cũng không nghe Ninh Vân Tấn nói nhiều, trực tiếp đem hắn đuổi ra ngoài.

Loại lão sư không hợp cách tuyệt bích này, nào có hiền lành!!

Ninh Vân Tấn tuy rằng đầy người oán niệm, nhưng mà cũng không dám đối với vị lão sư kiêu ngạo này la hét phát hỏa, càng không có bộ giáo dục có thể trách cứ. Hắn tức giận đến ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, căng khuôn mặt nhỏ giẫm bước chân nhỏ đi về phủ.

Còn chưa vào phủ hắn đã nhìn thấy một tiểu tư của đại trù phòng mang theo hộp thức ăn đi ra, Ninh Vân Tấn đem hắn gọi lại, “Đây là đưa đi đâu?”

Tiểu tư nói, “Lão gia đêm nay còn phải bận việc ở nha môn, Phúc Mãn ca sai người trở về đưa thức ăn qua.”

Ninh Vân Tấn mắt nhìn trời, cũng sắp gần giờ cơm, chờ đến tiểu tư này đi đến Bộ binh chỉ sợ cũng phải bỏ qua thời gian. Hắn nhíu mày nói, “Hộp cơm đưa ta, một hồi ta ngồi xe đưa đi!”

“Thiếu gia thật sự là hiếu thuận.” Tiểu tư vội vàng vỗ mông ngựa, đem hộp cơm đưa cho tiểu tử hơn mười tuổi đi theo phía sau Ninh Vân Tấn, trong mắt là hâm mộ nói không nên lời, “Tần Minh ca, ngươi cầm chắc.”

Người gọi Tần Minh kia lên tiếng, vững vàng mà đem hộp cơm cầm trên tay.

Cũng không lạ khi tiểu tử nhìn thấy hắn sẽ hâm mộ, tiểu tử này lớn lên mi thanh mục tú, trắng trắng sạch sạch, một bộ tác phong nhã nhặn, mặc y phục đều là vải tám phấn mới, nếu là không người biết thấy được còn cho là thiếu gia nhà ai, trên dưới cả nhà chỉ có hai người hầu của Nhị thiếu gia mới có thể mặc đẹp như thế.

Nghe nói tiền thưởng mỗi tháng của bọn họ so với tiền tiêu hàng tháng còn nhiều hơn, cố tình đây đều là vốn riêng của Nhị thiếu gia thêm vào, ngay cả thái thái cũng không có nói! Nếu không phải Nhị thiếu gia chọn người hầu là lão gia tự mình tuyển, yêu cầu lại cao, chỉ sợ không ít người chen đến bể đầu cũng muốn đi.

Ninh Vân Tấn đem hộp cơm kia mở ra nhìn thoáng qua, ba món một canh cũng xem như phong phú, liền xoay người lên xe ngựa.

Nha môn Lục bộ đều ở bên tường Đông cung, Lễ bộ, Công bộ nha môn thanh nhàn như thế đã người đi nhà trống, chỉ có trước nha môn Hộ bộ và Binh bộ có không ít hạ nhân đưa hộp cơm. Bọn họ không vào được đại môn, chỉ có thể sau khi thông báo, chờ người ở bên trong đi ra lấy.

Ninh Vân Tấn tự nhiên không cần giống bọn họ, trực tiếp được người dẫn vào, bất quá hắn tới không khéo, Ninh Kính Hiền chân trước mới vừa bị gọi đi diện thánh, hắn đành phải một bên uống trà chờ.

Cũng đã là thời điểm rời nha môn, chính là còn có lục tục vài vị đại nhân Binh bộ được truyền triệu tiến cung, vừa vặn bọn họ ở một bên chờ Ninh Kính Hiền, liền có người nhiều chuyện chua chua mà nói, “Ninh đại nhân thật sự là hảo phúc khí.”

Ninh Kính Hiền bị đâm vào không hiểu ra sao, thẳng đến có người khác cảm thán, “Ninh đại nhân dạy con có cách a, nhị tử kia của ngài vừa sớm tuệ lại hiếu thuận, so với mấy tiểu tử của chúng ta thật sự là…”

Chờ hắn làm rõ là nhị nhi tử đem cơm mình, hắn không khỏi dở khóc dở cười, việc nhỏ như vậy có cái gì thật hâm mộ!

Ở trong mắt Ninh Kính Hiền Tiểu nhị nhà mình làm đều bất quá là việc nhỏ, nhưng mà hắn cũng không ngẫm lại, trong nhà mấy quan to hiển quý con cháu không đến chỗ nháo sự để cho bọn họ ở sau lưng chùi đít cũng đã xem như hiểu chuyện, người so nhân khí với người, lại nhìn thấy tiểu hài tử nhà người khác mới lớn chút đã khó lường như vậy, ai làm gia trưởng sẽ không ăn chua.

Mấy người đợi một hồi, lại không nghĩ rằng lại có tiểu thái giám đến truyền, Hoàng thượng và vài vị đại học sĩ còn đang thương thảo sự ình, thời điểm chưa định, làm cho bọn họ trước tản đi, Ninh Kính Hiến bọn họ lại đành phải trở về lại trong nha môn.

Hiện tại chính là thời điểm tình hình chiến đấu khẩn cấp, lại theo hiện tại đang gặp trời đông giá rét, không nói trước vấn đề thiếu y thiếu dược, chỉ là phương bắc rét lạnh đã yếu bớt sức chiến đấu, Văn Chân đang để người gia tăng dò xét vị trí bộ đội chủ lực của đối phương, chuẩn bị một kích tất trúng, nếu không được cũng chỉ có thể trước lùi về quan nội phòng thủ hết mùa đông này, bởi vậy người thuộc bộ cùng trận chiến này liên quan đều vội gấp đôi.

Tại thời điểm Ninh Kính Hiền đang lùa cơm, Văn Chân bên kia thương thảo lại kết thúc sớm trước. Hắn hiện tại công lực càng ngày càng thâm hậu, cho dù người phía ngoài nói chuyện âm thanh rất nhỏ, cũng mơ hồ nghe được từ ngữ hiếu thuận, nhị tử linh tinh. Vài từ này tách ra nghe được hắn không biết là có gì, nhưng một khi liên quan đến Ninh gia, trong đầu hắn chung quy là nhịn không được nghĩ đến tiểu hài nhi đáng yêu bưng bát bể ăn cơm kia.

Đang chờ ngự thiện trong nhàn rỗi, hắn liền tìm Lý Đức Minh hỏi một vài câu, nghe nói Nhị thiếu gia Ninh gia đưa cơm sau công vụ. Tuy rằng trong cung không có khả năng xuất hiện đưa cơm gì đó, Văn Chân trong lòng vẫn là không biết vì sao có chút buồn bực, ăn ngự thiện tinh xảo đã có chút ăn không biết vị, nghĩ đến nhi tử lão thành quy củ kia của mình một đứa so với một đứa, nhịn không được có chút chênh lệch.

Hắn không có tư vị mà nói, “Hừ, tiểu tử kia không bận bịu học tập với kiếm tiền sao, làm sao hiện tại nhàn rỗi như thế.”