*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vãn yến (tiệc tối) lần này của Ninh Vân Đình có thể nói là xem như ở nhà, trên tất cả bàn đều đủ đầy, bận đến bọn tiểu nhị hầu hạ mang thức ăn lên trong nhã gian bọn hắn cả người là mồ hôi.

Khai vị có hoa quả khô mứt quả loại bánh trái thì có bánh nhân hạt đào1, hạt điều rang muối, hạnh nhân hổ phácstrong, mật đường tơ vàng, nhựa hạt dẻ, Bánh đường mật3, Nước hạt dẻ, Bánh bơ giòn, Bánh nướng Hoàng Kiều4, Bánh đào mừng thọ. Món đầu có năm vị, San hô cải trắng5, Dưa leo năm dây6, Tôm miếng cánh bướm7, Thị thỏ Trần Bì8, Thịt nguội kho9.

Trong đó món chính đều là món chiêu bài của Nghênh Tân lâu, có Bào ngư Côn Luân, Bắp hươu nhất phẩm, Tổ yến nấm Khẩu Bắc lát vịt, Phì kê mổ chân giò, Vây cá Phật thủ10; cũng như có Sò tú cầu11, Hoẵng núi nguội, Heo tứ hỉ12, Râu rồng xào13 mấy món rau.

Hiển nhiên người Ninh phủ gọi món đều là một đám tiểu tử choai choai, chẳng những sức chiến đấu mạnh, cũng đều là thích ăn thịt, chọn món cực kỳ hợp ý, ăn đến miệng bóng trơn, đợi lúc hại vị điểm tâm tuối cùng cho Bánh ngô nhỏ14 cùng Đậu phụ hoàng15 đi lên, cũng đã một đám ôm bụng dứt khoát kêu gào ăn không vô.

Trên tửu yến mỗi người đều được phân một chén rượu nhỏ – ngay cả Ninh Vân Tấn cũng không ngoại lệ.

Rượu này cũng không phải rượu tầm thường, là rượu Bích Đào nổi danh nhất Nghênh Tân lâu. Rượu này nồng độ không lớn, thích hợp cho người thiếu niên cùng nữ tử uống nhất, muốn Ninh Vân Tấn nói chính là rượu gạo tương đối đậm, nhưng mà không ngăn được tiếng tăm lớn của nó.

Dù sao năm đó rượu này chính là được Đường Thái Tông ban tưởng một câu thơ: Nhu lục thắng lan sinh, thúy đào qua ngọc giới. Thiên nhật túy bất tỉnh, thập niên vị bất bại.*

*Đại ý: Câu đầu miêu ta quá trình ngâm rượu. Câu sau là tác dụng của nó.

Một đám tiểu tử uống chút rượu cũng đã đem quy củ ngày thường tạm thời gác một bên, rất có tinh thần mà ầm ĩ, thậm chí còn học đòi văn vẻ chơi phạt rượu.

Đợi cho bọn họ ăn xong bữa cơm này ước chừng dùng gần hai canh giờ, ngoại trừ Ninh Vân Tấn ra, mỗi người đều có chút say rượu, là bị tùy tùng của mỗi người nâng ra Nghênh Tân lâu.

Lần tửu yến này xem như Ninh Vân Đình lần đầu tiên lấy danh nghĩa của mình tiến hành xã giao, nhìn ra được Ninh Kính Hiền là cho hắn mặt mũi, trên đường trở về hắn còn trên đường hè hè người ngây ngô, bắt lấy Ninh Vân Tấn nói tâm tình hưng phấn của mình.

Hai huynh đệ mới vào đại môn, Phúc An canh giữ môn khẩu đợi liền tiến lên đón.

Vừa nghe Phúc An nói Ninh Kính Hiền muốn bọn họ hồi phủ trực tiếp đến thư phòng gặp hắn, Ninh Vân Đình cũng có chút đầu óc phát mộng, hắn là dạng nhi tử truyền thống của Trung Quốc, đối với gặp phụ thân luôn giống như chuột thấy mèo.

Đi qua hành lang trong phủ, gió đêm nhẹ phất, Ninh Vân Đình rượu cũng tỉnh không ít, hắn có chút bất an mà níu lấy đệ đệ nói, “Ngươi nói phụ thân vội vàng như vậy gặp chúng ta là vì sao? Nếu không chúng ta trước đổi thân quần áo đi, tràn đầy mùi rượu gặp phụ thân tóm lại là thất lễ.”

Ninh Vân Tấn chỉ uống vài chén rượu mà thôi, so với thọ tinh bị rót thanh tỉnh hơn. Hắn sớm biết mục đích của Ninh Kính Hiền, lại ý xấu mà cố ý không nói, một phen níu lấy Ninh Vân Đình nói, “Phụ thân kêu chúng ta đi thì đi thôi, ngươi lo lắng cái gì.”

Hai người bọn họ lúc đến thư phòng, Ninh Kính Hiền đang luyện chữ, nhìn thấy nhi tử đã đến, hắn dường như chưa phát giác. Thẳng đến hai người thỉnh an xong, hành lễ qua, chữ dưới ngòi bút hắn vừa vặn viết xong, mới đặt bút xuống.

“Thế nào, an bài hôm nay có vừa lòng không?” Ninh Kính Hiền trước nhìn phía đại nhi tử, “Đây là uống không ít rượu?”

“Đa tạ phụ thân an bài, khiến ngài lo lắng!” Ninh Vân Đình hưng phấn mặt càng đỏ hơn, có chút ngượng ngùng nói, “Bọn hắn nói hôm nay là sinh nhật con mỗi người đều rót cho con, bất quá hài nhi ghi nhớ phụ thân nói qua, quân tử uống rượu cần thẳng thắn suy tính rõ ràng, không thể say mèm mất đức hạnh. Hài nhi thấy bữa tiệc có người đã uống quá chén, liền kêu ngừng.”

“Thấy con mồm miệng, cũng xem như rõ ràng, xác nhận còn nhớ rõ vi phụ dạy bảo.” Ninh Kính Hiền gật đầu nói, trên thực tế hắn cũng không lo đại nhi tử không nghe lời, có lẽ Ninh Vân Đình không đủ khéo đưa đẩy, nhưng lời mình nói qua cũng là không dám ngỗ nghịch.

Hắn lại nhìn phía tiểu nhi tử ngoan ngoãn đứng một bên, cười hỏi, “Con nói phải giúp vi phụ đi xem xét bằng hữu Ninh Vân Đình, cũng nói nói xem cảm tưởng hôm nay đi?”

Ninh Vân Đình vừa nghe ánh mắt đều trợn tròn, thất bại nhìn đệ đệ miệng nói không ra lời, nguyên lai nhiệm vụ tiểu tử này nói cư nhiên là đây!

“Phụ thân, trước khi đáp lời hài nhi còn muốn hỏi đại ca mấy vấn đề.” Ninh Vân Tấn đối với Ninh Kính Hiền ngọt ngào cười, thấy hắn còn gật đầu đã biết mình chiếm được cho phép.

Ninh Vân Tấn nhìn phía Ninh Vân Đình, nghiêm trang hỏi, “Đại ca, xin hỏi hôm nay Vân Bằng giúp ngươi tiếp khách, là chính ngươi muốn hắn hỗ trợ, hay là hắn chủ động đề cập?”

Ninh Vân Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bất quá với uy áp bức bách của phụ thân, nghĩ nghĩ thành thật trả lời, “Hình như là tự mình nói muốn hắn hỗ trợ.”

Ninh Vân Tấn híp mắt, “Lúc ấy ngươi nói như thế nào?”

Ninh Vân Đình nhớ lại một chút thuận tiện nói, “Ngày ấy sau khi tan học ta đang viết thiệp mời, Vân Bằng thấy ta gấp chẳng qua đến liền tới hỗ trợ, còn hỏi ta tìm người hỗ trợ tiếp khách không, ta liền chủ động mời hắn giúp ta…”

Cảm giác được phụ thân cùng đệ đệ ném ánh mắt tới, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ.

Ninh Vân Tấn lại hỏi, “Vậy chuyện đại biểu ca muốn tới, Vân Bằng biết không?”

“Hắn đương nhiên biết.” Ninh Vân Đình khẳng định nói, “Cho Hồng Huy thiệp mời vẫn là hắn giúp ta viết mà!”

Thấy đệ đệ thần tình không tán thành mà nhìn mình, hắn nhỏ tiếng mà nói úp mở, “Dù sao cũng là phải đưa thân vương phủ thiếp mời, Vân Bằng chữ viết đẹp hơn ta…”

Ninh Vân Tấn thở dài, nhìn phía Ninh Kính Hiền, “Phụ thân, hài nhi hỏi xong.”

Ninh Kính Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Ninh Vân Đình một cái, rồi mới hướng hắn nói, “Vậy thì nói xem cái nhìn của con đối với đêm nay đi!”

“Bằng hữu ca ca này trừ bỏ Sở Linh kia, Mục Đan Thư, những thứ khác đều là có thể lui tới nhưng không quá thâm giao, nhất là Hoắc Cẩm Mẫn kia, đại ca tốt nhất là có thể xa hắn một chút…”

“Dựa vào cái gì!” Ninh Vân Đình vừa nghe tiểu đệ nói xấu hảo hữu, cũng không để ý Ninh Kính Hiền ở đây, nổi giận đùng đùng mà đánh gảy.

Ninh Kính Hiền đối với hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Tiểu nhị, lời với đại ca con thận trọng một chút đi!”

Thấy Ninh Vân Đình trợn tròn mà trong mắt hơi nước mù mịt, Ninh Vân Tấn thật đúng là không muốn đem mình làm người xấu, nhưng chính là cần phải nói, “Sở Linh kia mặc dù nhìn như tự cho mình siêu phàm, như là người lỗ mãng, nhưng mà hắn cho dù bị lúng túng, bị người đùa giỡn cũng không ghi hận, nói lên hắn lòng dạ vô cùng rộng rãi, đối với bằng hữu cũng chân thành, là một người ngay thẳng.”

Thấy Ninh Vân Đình cảm xúc chậm giãn một chút, Ninh Vân Tấn lại nói, “Mục Đan Thư kia mặc dù là thích ồn ào, nhưng không có nhằm vào ai, trong lời nói cũng không nói gì có tính vũ nhục, nói lên người này xem như trước sau như một, chẳng qua là thiên tính như thế. Hơn nữa bàn hắn ngồi trừ bỏ biểu ca Hồng Huy thân phận cao nhất, bị Vân Bằng an bài đến chỗ ngồi thấp cũng không nổi giận, xem ra cũng là đem ca ca ngươi trở thành bằng hữu.”

“Con để cho hắn ngồi chỗ cuối!” Ninh Kính Hiền hít vào một hơi, như là đau răng mà nhe răng.

Mục Đan Thư này trong nhà cũng không phải người bình thường, gia gia của Mục Cáp Thác ban đầu mặc dù chỉ là bắt đầu từ nhất phẩm, nhưng là Cửu Môn Đề Đốc được Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Lão gia tử sau khi qua đời, phụ thân Mục Đan Thư thành lĩnh thị vệ nội đại thần, chính nhất phẩm, đồng dạng là cận thần thiên tử, lại nói tiếp Mục gia so với Ninh gia còn muốn hiển hách hơn một chút.

Ninh Vân Đình bị hắn trừng đến có chút chột dạ, rụt lui cổ, nói quanh co rồi lại nói không nên lời một nguyên nhân. Cuối cùng nhỏ tiếng nói, “Đều là bằng hữu, ngồi ở chỗ cuối cũng không sao mà!”

“Đại ca nếu là muốn cùng ta ngồi cùng bàn, chỗ cuối hẳn là ta ngồi.” Ninh Vân Tấn lắc đầu nói, hắn biết Mục Đan Thư tiểu béo tròn kia chỉ sợ là bị hình thể liên lụy, trước kia hắn cũng không thiếu bị loại kỳ thị này, đào tâm đào phế đối với người tốt, người khác vẫn là xa mình, nghĩ như vậy không khỏi dâng lên một cỗ đối với huynh đệ béo này cảm giác đồng mệnh tương liên.

Ninh Kính Hiền vừa nghe đối với Ninh Vân Đình lại hung ác liếc mắt một cái, tức giận nói, “Hắn còn làm gì!”

Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ thở dài nói, “Đại ca đem vị trí chủ khách lưu cho con, biểu ca Hồng Huy thiếu chút nữa bị Vân Bằng dẫn tới bàn bên đó.”

Lời hắn mới vừa nói xong, Ninh Kính Hiền ở trên bàn hung hăng mà vỗ một cái. Hắn cả giận nói, “Trong ngày thường không dạy con việc này sao?”

Rầm một tiếng thật lớn, sợ tới mức Ninh Vân Đình không tự giác mà hướng tới Ninh Vân Tấn đến gần vài bước, ủy khuất nói, “Con cũng biết chủ khách thứ khách này đó, cũng biết Hồng Huy thân phận tôn quý, chỉ là hôm nay là thật nhất thời không nghĩ ra mà thôi. Con chỉ là nghĩ, hôm nay đến đều là huynh đệ bằng hữu chơi được, bọn hắn sẽ không để ý điều này.”

“Đợi lát nữa lại thu thập con!” Ninh Kính Hiền hừ một tiếng, nhìn Ninh Vân Tấn nói, “Con tiếp tục nói.”

“Những hảo bằng hữu khác bàn của ca ca…” Ninh Vân Tấn cường điệu một chữ “Hảo”, mới nói tiếp, “Bọn hắn nhìn đều vô cùng sáng sủa hoạt bát, người như thế quả thật dễ giao hảo, đều dễ trôi xuôi ra bên ngoài. Toàn bộ buổi tối vài người bọn hắn đều tụ bên nhau, cho dù có người bàn khác đến mời rượu, cũng đều mang vẻ kiêu ngạo, đối với người trong gia học lại hờ hững, đặc biệt là Hoắc Cẩm Mẫn kia, hắn chẳng những đối với người mình nói hà khắc, đối với những người khác lại quá phận.”

“Hắn đó là khôi hài…” Ninh Vân Đình không cam lòng mà nhỏ tiếng phản bác nói, nhưng ở dưới tầm mắt bình tĩnh của Ninh Vân Tấn mà dần dần lại chột dạ. Hắn nhịn không được cắn cắn môi dưới nói, “Ngươi chỉ là cùng bọn hắn ở chung thời gian ngắn mà thôi, lại hiểu gì chứ!”

Ninh Vân Tấn ngửa đâu nói, “Ca ca rõ ràng dã dạy ta, Tử viết, Quân tử chu nhi bất tỉ, tiểu nhân tỉ nhi bất chu*. Bọn hắn nhìn thân phận dưới dĩa, kết nhóm gặp gỡ quan hệ, chính là tiểu nhân tỉ nhi bất chu.”

*Đại ý: Quân tử cùng người kết giao tuy rằng rộng khắp, nhưng đều lấy công nghĩa đối xử với mọi người, không hề có tâm tư lợi; tiểu nhân cùng người kết giao tuy rằng thân mật, nhưng đều lất tư lợi đối với người ngoài, không hề có tâm công nghĩa.

Ninh Vân Đình bị hắn chặn đến nghẹn lời, đành phải ủ rũ nhìn hắn.

Ninh Kính Hiền hai tay khép lại trầm tư một lát, lúc này mới nhìn Ninh Vân Tấn hỏi, “Vậy con cảm thấy Vân Bằng thế nào!?”

“Người này có chút ý tứ!”

Ninh Vân Tấn nhịn không được cười híp mắt, biết phụ thân từ lời nói lúc trước của mình đã nghe ra vấn đề. Hắn thận trọng nói, “Người này đối với Ninh gia hẳn chính là cái gọi là dao hai mặt, Ninh gia dùng được có thể bởi vì hắn lại có một chi đạt được huy hoàng, dùng không tốt chỉ sợ Ninh gia sẽ vì hắn sinh họa.”

“Nói cụ thể xem.” Ninh Kính Hiền nói.

Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ nói, “Người này tương đối có phần vị đạo vinh nhục không kinh sợ, làm việc cũng coi như ổn trọng, chỉ là nhìn hắn làm việc đã có một chút ý tứ. Hắn đối với ca ca chỉ sợ là tâm tình có chút mâu thuẫn, một bên tận tâm tận lực hỗ trợ, một bên lại khống chế không được chính mình dùng ngáng chân.”

“Tiểu đệ ngươi đừng nói bậy!” Ninh Vân Đình cái này rất nổi giận, “Vân Bằng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giúp ta, lần đến đến thư viện Bạch Lộc cũng là hắn dẫn ta quen thuộc hoàn cảnh. Ngươi còn như vậy, đại ca cũng thật nổi giận!”

Ninh Vân Tấn bĩu môi nói, “Vậy ngươi nói hắn vì sao biết rõ biểu ca Hồng Huy cùng Mục Đan Thư thân phận tôn quý còn muốn an bài như vậy?! Ngươi cũng biết, hôm nay nếu thật để cho biểu ca ngồi vào bàn bên, trở về Cẩn vương phủ còn không biết nhìn chúng ta ra sao, cửa thân thích này còn muốn hay không?”

Hắn nhăn mặt mũi nói, “May mắn lúc ấy ngươi giữ cho ta chính là vị trí bên trái, để ta đem đại biểu ca kéo đến chỗ ngồi chủ khách kia, nếu không có thể phiền toái lớn!”

Ninh Vân Đình khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Có lẽ là Vân Bằng nhất thời không chú ý mà thôi!”

“Lừa tiểu hài tử sao!” Ninh Vân Tấn hướng hắn le lưỡi, “Trước kia lúc tỷ tỷ học quản gia ta cũng đi theo nghe hết, Phùng Tùng Bách đã nói qua, đem vị trí tiếp khách nhân học thuộc lòng, nhà chủ nhân cũng phải trong lòng hiểu rõ. Ngươi xem hắn hôm lúc giúp ngươi tiếp khách, những người khác đều là quy củ không ra nửa điểm sai lầm, nói lên hắn là biết nên làm như thế nào, làm sao cố tình đến chỗ đại biểu ca thì nổi lên vấn đề?!”

Ninh Vân Đình bị chèn ép đến trợn mắt há mồm, á khẩu không trả lời được, về điểm này cảm giác say đã hoàn toàn biến mất không thấy. Hắn mặc dù là người thành thật, nhưng cũng không ngốc, chỉ là có đôi khi sẽ không nghĩ chuyển biến sâu xa như vậy, lại quá mức một chút tin tưởng Vân Bằng, hiện giờ bị Ninh Vân Tấn một chút đi ra như thế, hắn cũng đã nhận ra một ít cong cong nhiễu nhiễu trong đó, nhất thời toàn bộ vui vẻ hôm nay cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại tràn đầy mất mác.

Thấy đại nhi tử bộ dáng chán chường. Ninh Kính Hiền cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, hắn đối với hai người nói, “Hai người các con đi xuống nghỉ ngơi đi! Vân Đình, con trước hảo hảo ngẫm lại hôm nay có chỗ nào không đúng, ba ngày sau ta hỏi lại suy nghĩ của con!”

Nghe được hắn đuổi người, hai bé tự nhiên ngoan ngoãn hành lễ rời đi, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, Ninh Kính Hiền nhịn không được thở dài, hai nhi tử một đứa rất thành thật, một đứa rất tinh quái, cũng không biết nên dạy như thế nào, thật sự là phụ thân khó làm, làm phụ thân tốt càng khó mà!

________

1. Bánh nhân hạt đào

2. Hạnh nhân hổ phách

3. Bánh đường mật

4. Bánh nướng Hoàng Kiều

5. San hô cải trắng

6. Dưa leo năm dây

7. Tôm miếng cánh bướm

8. Thị thỏ Trần Bì

9. Thịt nguội kho

10. Vây cá Phật thủ: Loại quả hình dạng như bàn tay Phật

11. Sò tú cầu

12. Heo tứ hỉ

13. Râu rồng xào

14. Bánh ngô nhỏ

15. Đậu phụ hoàng