Ai cũng không nghĩ tới vị lão nhân cổ quái này cư nhiên đề xuất điều kiện như vậy, người trong sảnh chính đều hai mặt nhìn nhau, mà ngay cả Tần Minh hiện giờ tâm tính hài tử cũng giảm tiếng hít thở.

Cuối cùng Ninh Kính Hiền phản ứng nhanh, mày hắn dựng lên hét lớn một tiếng nói, “To gan. Điều kiện như thế thật sự quá phận.”

“Gan của lão phu ta quả thật không tốt lắm.” Lão nhân lắc lắc đầu, vuốt chòm râu nói, “Cho nên nói các ngươi không cần tìm ta chữa bệnh là được rồi, phiền nhất chính là mấy đám ỷ thế hiếp người các ngươi.”

Văn Chân hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng không sợ rớt đầu.”

“Dù sao tiểu lão nhân ta cũng chỉ có một cái mạng rách, không sợ không sợ.” Trương Nhược Thuật ha ha mỉm cười, nói với hắn, “Các ngươi có đi hay không, không đi nhưng ta muốn đi. Tối ngươi cũng không cần tới, ta tiện đường đến Tổng đốc phủ nghe đáp án của ngươi là được!”

Nói xong hắn cũng không quay đầu kéo đệ tử ra cửa.

Chủ nhân đã chạy, bọn họ cũng đành rời đi theo. Trên đường trở về, trên xe ngựa cực kỳ yên tĩnh, Văn Chân mắt nhìn vách xe ngựa, một câu cũng không nói, từ biểu tình bình thản của hắn nhìn đoán không ra suy nghĩ gì.

Văn Chân không nói lời nào, người khác cũng đều trầm mặc không nói. Chờ đến bọn họ trở lại Tổng đốc phủ, trước cửa đã nổi lên náo nhiệt, dựa theo thường lệ, người trên thân có một ít uy tín danh dự vội đến chỗ Hoàng đế hội báo công tác.

Vượt qua cửa hậu, vừa mới vào viện đã thấy Lý Đức Minh đang lo lắng xoay vòng. Thấy bọn họ trở về, nhất thời nhẹ thở ra, vội vàng thỉnh an, sau đó nói như bắn pháo, “Hoàng thượng, tổng binh Trực Lệ, tri phủ Bảo Định…đều đến, hiện tại đều còn đang ở sau cửa, ngài xem cần tiếp kiến?”

Tiếp kiến nhất định là phải tiếp kiến, Văn Chân có chút suy nghĩ rời rạc nhất thời rõ ràng lên, gật đầu nói, “Dẫn đường đi thay y phục.” Cùng Lý Đức Minh nói xong, hắn lại quay đầu nói với Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành cũng đi theo lên đón đi!”

Làm xong phân phó này, hắn mới nhìn về Ninh Vân Tấn. Ninh Vân Tấn tò mò mà ngẩng đầu, không chút nhát gan nào cùng đối diện. Đối diện cặp con ngươi sáng ngời kia, Văn Chân rõ ràng ngây người.

Ninh Vân Tấn đúng là hiếu kỳ, dù sao hắn thật sự đối với do dự và phức tạp trong mắt dượng Hoàng đế cảm thấy kỳ quái, vô luận như thế nào đây đều là một lựa chọn rất đơn giản, bên lợi bên hại càng là vừa nhìn hiểu ngay —— mất trí nhớ không ảnh hưởng sự cố toàn cục cùng nội thương căn bản không thể so nha!

Văn Chân rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, đối với hắn nhu hòa mà cười cười, “Ngươi cùng Tần Minh về nghỉ ngơi trước đi!”

Cùng Văn Chân mỗi người đi một ngả, ba người trở lại viện bọn họ ở, Ninh Kính Hiền tiến vào phòng trước, nắm tay Ninh Vân Tấn nói, “Tiểu nhị, con đừng nghĩ gì nhiều, việc này không phải chúng ta có thể xen vào.”

Ninh Vân Tấn ngoan ngoãn mà gật đầu, “Nhi tử biết, phụ thân người yên tâm đi!”

Chờ Ninh Kính Hiền rời đi, Ninh Vân Tấn kéo Tần Minh cùng trở về phòng, hắn quay đầu hỏi, “Đám người lớn đều đi làm công chuyện, ngươi nói chúng ta làm gì vui đây?”

Mỗi lần có thể ở riêng cùng công tử chính là thời điểm Tần Minh vui nhất, hắn vui tươi hớn hở mà nói, “Nếu công tử không chê phiền, có thể tiếp tục giảng công khóa cho ta không?”

Ninh Vân Tấn gật đầu đồng ý, “Không thành vấn đề. Ta nếu đáp ứng phải dạy ngươi thì sẽ không nuốt lời, lần sau không hiểu, ngươi cũng có thể trực tiếp hỏi ta.”

Tần Minh như con nít cao hứng mãnh liệt gật đầu, một bên tìm kiếm sách vở trong hành lý, một bên lầm bầm nói, “Công tử, Thần y gia gia kia thật đáng sợ nha!”

Ninh Vân Tấn nghĩ đến lão quái nhân kia thì không nhịn được cười, hắn cười tủm tỉm mà nói, “Nhưng ngươi không thấy hắn rất có ý tứ sao!”

Hai người nói đùa vài câu, chờ khi Ninh Vân Tấn bắt đầu gọi Tần Minh đọc sách, thì đều không hẹn mà cùng nghiêm túc lại. Bọn họ một người dạy một người học, rất nhanh đã tới trưa, có người của Tổng đốc phủ đưa hộp cơm, lúc này mới nghỉ ngơi. Sau khi dùng cơm xong, Ninh Vân Tấn liền để Tần Minh nghỉ ngơi, bản thân sai người ở trong sân viện đặt một cái ghế nằm, vừa phơi nắng, vừa lười biếng ngủ trưa.

Cuối xuân đầu hạ ánh mặt trời chiếu lên người là thoải mái nhất, Ninh Vân Tấn rất nhanh đã mệt mỏi muốn ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn nghe thấy ngoài viện có tiếng bước chân ồn ào, mở to mắt nhìn thấy Ninh Kính Hiền nghiêng ngả lảo đảo được Phúc Mãn đỡ vào.

Trong không khí mang theo một làn mùi rượu nồng, Ninh Vân Tấn xoay người rời ghế, đi đến bên người Ninh Kính Hiền, đỡ cái tay còn lại, vừa đi vừa hỏi Phúc Mãn, “Phụ thân tại sao uống nhiều như vậy?”

Phúc Mãn bất đắc dĩ mà nói, “Thời điểm tiệc trưa, Hoàng thượng chẳng biết tại sao đi đầu mời rượu lão gia, những đại nhân kia cũng đều cùng mời, lão gia không tiện cự tuyệt, vậy nên cũng uống không ít.”

Ninh Vân Tấn bĩu môi, đem người nào đó mắng thầm một tiếng. Hắn hướng về cái ghế siêu lớn bĩu môi nói, “Trước đặt phụ thân nằm ở đó, ngươi đi sai người làm canh tỉnh rượu lại đây.”

Hai người bọn họ đem Ninh Kính Hiền uống đến mặt đỏ tai hồng nâng lên ghế nằm, đắp chăn mỏng lên. Ninh Kính Hiền cho dù uống nhiều một chút, tửu lượng lại rất tốt, cả người ngoan ngoãn, một cái khẩu lệnh một động tác, chờ một bát canh tỉnh rượu xuống bụng thì vù vù ngủ say.

Ninh Vân Tấn bày một ghế nhỏ, hai tay ghé vào trên tay vịn nhìn hắn ta, thường thường ở thời điểm hắn ta hô khát đút một chút nước ấm. Hắn có thể cảm giác được áp lực trong lòng phụ thân gần đây đều rất lớn, mày chung quy không tự giác nhăn lại, thậm chí cũng đã có vết nếp nhăn, ngược lại hiện tại uống rượu mới trầm tĩnh lại, chân chính ngủ ngon một giấc.

Nhìn thật lâu khuôn mặt ngủ của phụ thân, Ninh Vân Tấn cũng không biết nhàm chán, bất quá ánh nắng ấm áp khiến người thật sự là có chút mệt mỏi muốn ngủ. Sắp đến cuối giờ mùi, thị vệ trong viện bắt đầu thay ca, Ninh Vân Tấn hướng xung quanh nhìn liếc một cái, liền không để ý những tiếng bước chân đó nữa.

Ngủ một giấc đầy đủ, Ninh Kính Hiền chỉ cảm thấy cả người thoải mái, hắn mở mắt thì thấy Ninh Vân Tấn ghé vào trên tay vịn há cái miệng nhỏ ngáp dài. Hắn ngồi dậy, xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn, “Mệt như thế sao không về phòng ngủ, ngồi như vậy khó chịu bao nhiêu. Tuổi cũng không nhỏ, còn không biết chiếu cố bản thân.”

Ninh Vân Tấn một tay chống mặt, cười hì hì, “Chỉ là con muốn canh phụ thân.”

Thân thiết cùng nhớ thương trong mắt của hắn khiến Ninh Kính Hiền có một loại tư vị khó có thể nói ra, cho dù hài tử này không phải thân sinh cốt nhục của mình, hành động chung quy là tri kỷ như thế. Hắn hướng phía bên kia ghế xê dịch, vỗ vỗ vị trí trống, “Đi lên.”

“Có thể chứ!” Ninh Vân Tấn mừng rỡ khuôn mặt nhỏ nhất thời giãn ra, cởi giày liền ngồi trên ghế nằm. Ở trong trí nhớ của hắn, phụ thân chính là cực kỳ thủ lễ, để mình độc lập rất sớm đã không cho hắn ngủ cùng.

Ninh Kính Hiền cười cười, “Việc này có gì không được, hai chúng ta đã lâu không cùng nhau ngủ nữa.”

Ninh Vân Tấn mừng rỡ mà nằm xuống, toàn bộ cơ thể dán trên người Ninh Kính Hiền, đầu thì gối lên khuỷu tay Ninh Kính Hiền. Ninh Kính Hiền không nhẹ không nặng mà dùng tay vuốt tóc hắn, không khí có một loại yên tĩnh nói không nên lời.

Nghĩ đến rất nhanh đã tùy theo lựa chọn kia, Ninh Kính Hiền không thể không dẫn đầu mở miệng đánh vỡ một khắc thân mật này. Hắn vỗ nhẹ đầu Ninh Vân Tấn, nhỏ giọng nói, “Cho dù Hoàng thượng không chọn con, con cũng không cần cảm thấy không thoải mái trong lòng. Bất luận thế nào, Hoàng thượng có thể vì con hưng sư động chúng tiến vào Bảo Định, chung quy là có tâm.”

Ninh Vân Tấn ừm một tiếng, xoay người tựa đầu chôn ở trước ngực Ninh Kính Hiền cọ hai cái, hai chân bắt chéo, một trước một sau đong đưa, “Phụ thân cũng hiểu được Hoàng thượng sẽ chọn cái kia! Bất quá vốn cũng nên như thế. Từ lần đầu tỉnh lại, con đã cảm thấy Hoàng đế đối xử tốt với con, chung quy cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi nha!”

Thanh âm của hắn xuyên qua quần áo và chăn truyền tới, có chút biến thanh, nghe không ra cảm xúc. Ninh Kính Hiền thở dài, giờ phút này ngược lại lần thứ hai may mắn Tiểu nhị không có ký ức, nếu không một hài tử ưu tú như thế, nếu biết mình bị cùng một người vì nguyên nhân như nhau vứt bỏ hai lần, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Hắn nghĩ nghĩ, vừa xoa đầu Ninh Vân Tấn, vừa nói, “Vô luận như thế nào, Hoàng thượng đối xử với con chung quy là không tệ, trong lòng con không thể lòng mang oán trách, chẳng qua là ký ức mười năm thôi, con thiên tư thông tuệ, chờ về kinh thì vào phủ ở, phụ thân lại dạy con một hồi, chậm vài năm đưa vào quan trường, cũng không phải chuyện không tốt.”

Ninh Vân Tấn đầu nghiêng qua, nghe tim đập vững vàng của phụ thân, cảm xúc giống như không bị ảnh hưởng cong khóe miệng, “Phụ thân, người yên tâm, nhi tử sẽ dụng công thật kỹ.”

Sau một hồi nói chuyện ngắn ngủi, thấy Ninh Vân Tấn tựa hồ cũng sớm nghĩ thông, suy nghĩ cẩn thận, Ninh Kính Hiền trong lòng thở phào, Tiểu nhị vào bốn năm tuổi chính là thời điểm dính mình nhất, hẳn là cũng sẽ không để ý thái độ của Hoàng thượng.

Ngay tại lúc Ninh Kính Hiền rối rắm, Ninh Vân Tấn đã lắc chân hừ ca, giai điệu không tồi, làn điệu lại có chút kỳ quái, Ninh Kính Hiền tò mò hỏi han, “Con hừ gì đó, cứ đem lời hát ra nghe chút đi!”

“Chỉ là hát lung tung mà thôi…” Ninh Vân Tấn hì hì cười một tiếng, bất quá cũng tiếp tục hát lên, “Ngươi đứng ở trung tâm vạn người, cảm thụ vinh quang vạn trượng, không thấy được ánh mắt của ngươi, có hay không cất giấu lệ quang, ta không có loại năng lực kia, muốn quên vậy mà cũng không thể quên, chờ đợi đến đêm đen tối, một hồi mộng đã từng tâm ái…”

Cuối cùng rõ ràng còn có hai chữ, Ninh Vân Tấn lại tắt ngừng, chớp chớp mắt không nói, dường như đột nhiên trầm tư.

Ca từ của hắn thật sự rất giống đang miêu tả người cao cao tại thượng kia, Ninh Kính Hiền trong lòng lộp bộp một tiếng, khẩn trương hỏi, “Con tại sao đột nhiên hát như thế? Ca điệu kỳ quái như vậy.”

Ninh Vân Tấn thần tình hoang mang lắc đầu, ngồi thẳng người gãi gãi đầu, “Nhi tử cũng không biết. Nhưng mà khi Hoàng thượng mỗi lần nhìn ta, phảng phất như đang xuyên qua con nhìn người nào đó, khi đó liền nhịn không được nhớ tới ca khúc này.”

Ninh Kính Hiền nhìn vẻ mặt của hắn thật sự không giống như là giả vờ, chỉ có thể phỏng đoán Tiểu nhị đối với Hoàng thượng rốt cuộc vẫn là có chút ký ức.

Ngay tại thời điểm hai người bọn họ một hỏi một đáp, ở cửa viện một người giả dạng thị vệ đột nhiên xoay người rời đi. Nếu hai người lúc này quay đầu lại liếc mắt một cái, thì có thể nhìn ra, tướng mạo quen thuộc của người nọ, chính là Hoàng đế vừa rồi vẫn luôn nhắc bên miệng.

Hai người kề sát nói một hồi, Ninh Kính Hiền lúc này mới đứng dậy trở về phòng thay y phục. Cuối giờ Thân liền có người đến mời bọn họ, hai người đi theo người tới thiên sảnh thì thấy Trương Nhược Thuật đang ngồi trên ghế tề mi lộng nhãn với bọn họ, đồ đệ của hắn ta Thẩm Tiểu Thành thì bê cái hòm thuốc, đang mặt mày ủ ê đứng phía sau hắn ta.

Rất nhanh Văn Chân cũng vào trong sảnh, Lý Đức Minh sai khiến tiểu thái giám dâng trà cho năm người, rồi thức thời rời phòng, canh ở cửa.

Trương Nhược Thuật vuốt râu mép, chớp chớp mắt nhìn phía Văn Chân, “Không biết Hoàng thượng suy xét thế nào rồi?”

Văn Chân ánh mắt sắc bén mà nhìn hắn, gằn từng chữ, “Thiên hạ này là tổ tông tiền bối vất vả đánh được, trẫm không có khả năng chỉ bằng một câu của ngươi liền buông tha.”

Bốn người trong sảnh lộ ra biểu tình quả thế, sắc mặt Ninh Vân Tấn thậm chí không có chút dao động nào, chỉ là thời điểm cúi đầu hơi hơi tự giễu cong khóe môi.

Đúng lúc này, Văn Chân lại đem tầm mắt nhìn phía Ninh Vân Tấn, biểu tình liền nhu hòa lại. Khi hắn lần thứ hai nhìn về Trương Nhược Thuật, hỏi, “Nhưng mà trẫm cũng có một nghi vấn, không biết Trương lão có thể giải thích nghi hoặc?!”