Với lời của Văn Chân, Ninh Vân Tấn cũng không đáp lại, chỉ là mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn biểu tình quá mức bình tĩnh ngược lại khiến Văn Chân trong lòng hốt hoảng, một tay nâng mặt Ninh Vân Tấn lên, thả nhẹ âm thanh, “Trẫm biết ngươi chỉ là muốn chọc giận ta mà thôi, chỉ cần ngươi nói một câu, chuyện đêm qua cái gì cũng không phát sinh, thì trẫm sẽ tha thứ cho ngươi.”

Ninh Vân Tấn lạnh lùng mà nói, “Vi thần ngược lại không biết gặp dịp thì chơi, uống hoa tửu còn cần Hoàng thượng ngài tha thứ.”

“Ngươi…Ngươi biết rõ trẫm vẫn luôn phái người bảo hộ ngươi, còn đem hai người kia dẫn vào phòng…” Văn Chân buồn bực mà nói.

Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, “Vậy thì thế nào, hay là Hoàng thượng chỉ cho quan huyện phóng hỏa, còn không cho dân chúng đốt đèn.”

“Chẳng lẽ vì chuyện trẫm chọn bài tử…” Văn Chân trong lòng vừa động, đột nhiên phản ứng lại. Chỉ cần Ninh Vân Tấn vẫn để ý mình, vậy hắn cảm thấy không có gì không bù được.

Văn Chân cúi đầu hôn hôn chóp mũi Ninh Vân Tấn, giải thích, “Năm nay là năm tuyển tú, lại nói với tuổi tác của Hồng Minh và Hồng Tích trong phòng cũng nên có người. Cho dù bản thân trẫm không chọn người, cũng không thể chậm trễ thanh xuân của những tú nữ đó. Trẫm đến chỗ Tuệ phi, chính là cùng nàng thương lượng chuyện sắp xếp tuyển tú.”

Thông qua động tĩnh mấy ngày nay trong cung, Ninh Vân Tấn cũng đoán được một chút. Bất quá hắn lại nhắm mắt lại, không nhìn vào ánh mắt Văn Chân.

Ninh Vân Tấn không nói một lời như vậy ngược lại khiến Văn Chân càng thêm khó xử, lúc này hắn lại phát hiện hình dáng lửa nóng trên tay đột nhiên mềm nhũn xuống.

Nam nhân căn bản không phải tại thời điểm có người kích thích có thể dễ dàng bình phục, nghĩ đến nội lực Ninh Vân Tấn thiên hàn, hắn đem tay chuyển lên vùng đan điền của Ninh Vân Tấn, cho dù cách y phục cũng thấy băng hàn đến xương.

Hắn nắm bả vai Ninh Vân Tấn, áp lực tức giận nói, “Ngươi điên rồi! Ngươi có biết hay không dùng nội lực mang hàn ý cưỡng chế đè nén, khả năng sẽ làm bị thương đến thận thủy.”

“Hoàng thượng cần gì phải để ý.” Ninh Vân Tấn lạnh lùng mà nói, hắn cũng không phải tiểu hài tử chân chính, động không động lấy tổn thương thân thể của mình để chọc giận người khác, tất nhiên là có đúng mực. Bất quá điểm ấy thì không cần cùng Văn Chân giải thích, hắn chính là lấy lửa đổ thêm dầu mà nói, “Ta nếu phía trước không thể dùng, Hoàng thượng không phải có thể càng yên tâm sao?”

“Ngươi…” Văn Chân buồn bực hắn không thương tiếc thân thể của bản thân, cả giận nói, “Thân thể tóc da nhận của cha mệ, ngươi như vậy xứng đáng….Dịch Thành sao?”

“Hừ!” Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, “Nếu phụ thân biết ta vì không để ngươi vũ nhục, chỉ có đau lòng, nào trách cứ ta.”

Văn Chân chỉ cảm thấy trong lòng như là bị dao đâm một chút, hắn rút tay ra, yên lặng vì Ninh Vân Tấn đem y phục bị biến thành lộn xộn từng cái chỉnh lý tốt. Trong toàn bộ quá trình, Ninh Vân Tấn chỉ là nhắm nửa con mắt, cũng không nhìn hắn cái nào.

Sau khi giúp Ninh Vân Tấn chỉnh lý xong, Văn Chân mới nói, “Xin lỗi. Ta chỉ là giận nóng nảy mà thôi. Trẫm tin ngươi, chính là cho dù biết ngươi hơn phân nửa là vì giận trẫm, chỉ cần nghĩ đến trên người có lưu khí vị của mấy dong chi tục phấn đó ta đã ghen tỵ đến phát cuồng.”

Thấy Ninh Vân Tấn vẫn là không nói lời nào, hắn bất đắc dĩ mà tiếp tục giải thích, “Ngươi cho là trẫm tức giận chuyện lần này là vì cái gì?! Còn không phải vì ngươi. Chuyện của Hồng Minh và Hồng Tích ngươi chen vào trong đó làm gì?! Đắc tội bọn họ đối với ngươi có thể có chỗ tốt gì?”

Ninh Vân Tấn đối với lần giải thích này của hắn chỉ là hừ lạnh một tiếng, Văn Chân vuốt ve gò má của hắn, giận dữ nói, “Trẫm không có khả năng che chở ngươi cả đời, chung quy là phải đi trước ngươi…Lại nói ngươi đừng quên, ngươi chính là đã đáp ứng lão sư, chung quy phải chú ý đừng để cho lời thề ứng nghiệm.”

Tuy rằng biết Văn Chân đúng là vì quan tâm mình, Ninh Vân Tấn tâm địa cứng rắn đem cái gọi là lo lắng của hắn đặt ở một bên, “Hoàng thượng không cần phả nói đến dễ nghe như vậy, xét đến cùng, ngài vẫn là đau lòng nhi tử. Ta tự nhận mình không làm sai bất cứ chuyện gì, đường đường lối lối trên quan trường ai cũng biết, nếu tùy ý những người đó ở trên chuyện này trốn ra, lần sau muốn định tội liền khó khăn! Chẳng lẽ muốn để cho mấy sâu mọt này cứ luôn tiêu dao tiếp?”

Đối với Ninh Vân Tấn quật cường như thế, Văn Chân thật sự là không có nửa phần biện pháp. Hắn luôn đều biết Ninh Vân Tấn ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa còn là người mang thù.

Ngươi đối với hắn tốt một phần, hắn liền sẽ đáp ngươi hai phần, nhưng nếu ngươi đối với hắn ác một phần, hắn chẳng những trả lại ngươi hai phần, còn ghi hận, sau thấy ngươi chính là hất mũi ánh dựng thẳng, tuyệt đối là yêu ghét phân minh đến mức tận cùng.

Hắn không muốn đem quan hệ cùng Ninh Vân Tấn làm đến không thể vãn hồi, đây là báu vật mình thật vất vả mới chờ được. Văn Chân đành phải lần thứ hai cúi đầu chịu thua nói, “Chúng ta không cần vì chuyện này ầm ĩ nữa được không? Không cho phụ thân ngươi nhập Các, ngoại trừ ảnh hưởng của lời đồn kia, cũng vì gắn liền với thời cơ chưa tới. Dịch Thành còn trẻ như vậy, thật để cho hắn hiện tại vào nội các, nếu trẫm ngày sau nghĩ muốn đón ngươi vào cung, thì nên an trí hắn như thế nào.”

Nếu trước kia nghe được lời như vậy, Ninh Vân Tấn khẳng định chính là hướng hắn đảo cái xem thường, đối với Văn Chân chưa chết tâm không thay đổi cảm thấy bất đắc dĩ. Dù sao chỉ có hậu phi vào cung, mới có thể đem quốc trượng thăng quan tiến tước. Nhưng hiện tại sau khi nghe thấy, lại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Bình tĩnh mà xem xét, nếu như không có thế thứ hai thuộc về Dương Trừng, hắn cũng không biết nam nhân dưới tình huống có thiếp có tử, lại tìm kiếm chân ái có vấn đề gì, dù sao niên đại này chính là như vậy. Cho dù ở cùng một chỗ với những khế huynh khế đệ kia, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động cơ bản của hậu thế.

Trên thực tế, với Văn Chân đang cùng mình một chỗ, cư nhiên tự phát tự giác thủ thân, hắn cảm thấy quả thật là một loại kỳ tích.

Nhưng mà sau khi chuyện chân chính phát sinh —— cho dù sau đó đã nhận thấy có thể là hiểu lầm, hắn mới phát giác mình cư nhiên để ý. Khi trải qua thời đại có thể là ‘Nhất sinh nhất thế nhất song nhân’, bất luận nam nữ phải nhìn thấy người yêu trừ mình ra còn có thị thiếp, với mình làm nùng tình ý mật còn sẽ đối với người khác làm, thật tình là chán ghét cùng với hoảng sợ.

Nhưng đây là thời đại mang tính giới hạn, cho dù Văn Chân thật dám mạo hiểm thiên hạ to lớn không lầm lỗi đem mình đón vào hậu cung, lại không dám vì mình phân tán hậu cung, nếu không đến lúc đó triều thần nháo lên, căn bản không phải hai người bọn họ có thể áp chế được.

Hắn gục đầu xuống, lảng tránh tầm mắt của Văn Chân, vươn tay đem người đẩy ra cách một cánh tay, “Hoàng thượng có thể để cho vi thần lãnh tĩnh một chút không? Có lẽ thần thật sự sai, khi đó đã không nên nhất thời xúc động đáp ứng bên ngươi. Lúc đó đầu choáng, cho dù là người đủ tiêu sái, cái gì cũng có thể không quan tâm, hiện tại mới biết được sai đến quá mức.”

Văn Chân nâng mặt của hắn, dùng ngón tay vuốt ve gò má của hắn, vì sắt mặt có chút tái nhợt của hắn làm chút hồng nhuận. Hắn dùng đầu chống trán Ninh Vân Tấn, hơi thở hai người đan xen, nỉ non, “Không nên lộ ra biểu tình khổ sở như thế, ta thấy đến tâm rất đau. Trẫm cho tới bây giờ không dùng thân phận bức bách qua ngươi, trước kia sẽ không, vì sau cũng sẽ không. Trước nói tìm Dịch Thành phân xử, cũng chẳng qua là nhằm vào chuyện này mà thôi.”

Ánh mắt Ninh Vân Tấn dần dần khôi phục thành kiên định, không chút nào nhát gan mà đối diện Văn Chân nói, “Nhưng đó cũng không thay đổi được sự thật ngươi chung quy là Hoàng đế. Lúc trước ngươi ôn nhu khiến ta quên, càng là câm tâm tình nguyện bị mê hoặc. Nhưng mà trên thực tế ngươi chung quy là Hoàng đế thân phận tôn quý, ngươi từng có thê tử, càng còn có thiếp có tử, nhưng mà ta đã định trước sẽ chính là một người lấy sắc dụ người, cuối cùng chỉ có thể là nịnh thần cô độc.”

Thấy Văn Chân vội vã muốn nói nói, Ninh Vân Tấn dùng ngón tay che ở trên môi hắn, tiếp tục nói, “Những người đó thì thôi, dù sao vô luận người khác thấy thế nào, ta cũng là tế thiên giả, những lời đồn đó không ai dám làm trò nói ta là được, đâu thèm sau khi chết hồng thủy ngập trời. Nhưng mà ở trong lòng ngươi quan trọng nhất chung quy chỉ có thiên hạ của ngươi, một khi đề cập đến thiên hạ của ngươi, các con của ngươi, ta đây thì cái gì cũng không phải…”

“Không, ta thật sự chính là lo lắng ngươi như thế gây thù hắn xung quanh chung quy không phải chuyện tốt, cho dù lần này ngươi làm rất bí mật, nhưng dù sao thiên hạ không có tướng không lọt gió.” Văn Chân nào còn có thể lại tùy ý để hắn tiếp tục nói, vội vàng nói.

“Nhưng ngươi vẫn là vô pháp phủ nhận, cho dù ta làm chuyện là có lợi, chỉ cần đề cập đến hai điểm kia, ngươi đều sẽ có điều bất công. Nếu ta còn ở triều đình, chuyện như vậy chung quy còn sẽ tiếp tục phát sinh. Chẳng lẽ mỗi lần đều phải tranh chấp một phen?”

Ninh Vân Tấn mắt sáng như đuốc, đem Văn Chân chặn đến á khẩu không trả lời được.

Văn Chân đóng mở miệng, muốn nói ra lời tận đáy lòng, nhưng mà hắn muốn nói lại thôi, chỉ là khiến Ninh Vân Tấn càng khẳng định điểm này, không khỏi có chút nản lòng thoái chí.

So với những chuyện tình vụn vặt, Ninh Vân Tấn phát hiện mình chân chính khó có thể tiếp thu chính là ở trong lòng Văn Chân thiên hạ chung quy là đặt ở trước mình, nếu muốn mình một lần lại một lần đối mặt với cục diện như vậy, hắn không biết là mình còn có thể vui vẻ sống qua ngày không.

Đời này Ninh Vân Tấn chỉ muốn sống đến tiêu diêu tự tại, vì dân chúng Đại Hạ làm chút chuyện, nếu phải khổ bức sống qua ngày, còn không bằng sớm một chút đầu thai.

Vẻ mặt tâm đạm như nước của Ninh Vân Tấn khiến Văn Chân một trận hoảng hốt, thậm chí có loại cảm giác sắp sửa mất đi hắn. Hắn đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài Dương Nhượng Công không khách khí mà mắng nói, “Ninh Vân Tấn còn chưa tới sao? Hồ Duệ ngươi đi nhìn xem, đang chờ chiết tử của hắn đó!”

Hồ Duệ tận lực phục vụ lên tiếng trả lời đáp ứng, Ninh Vân Tấn liếc mắt Văn Chân, một phen kéo rèm đi ra ngoài, lớn tiếng nói, “Dương các lão không cần làm phiền Hồ đại nhân, tại hạ đã đến rồi.”

Hồ Duệ đã đi ra, có chút kinh ngạc nhìn Ninh Vân Tần từ sau bình phong vượt qua. Hắn sửng sốt này liền chậm nửa nhịp không cùng Ninh Vân Tấn bước vào, ngược lại là hồ nghi mà hướng phía bình phong thăm liếc một cái xuyên qua rèm hắn cư nhiên thấy một tia vàng sáng.

Ở trong cung người mặc loại màu sắc này, chỉ vẻn vẹn có một người thôi. Trong lòng Hồ Duệ cả kinh, thật vất vả mới để cho mình khôi phục bình thường, vội vàng đi về phòng.

Giao chiết tử, Ninh Vân Tấn liền rời khỏi nam thư phòng, trực tiếp trở lại nơi ở của mình. Bất quá hắn cũng thấy rõ có chút kỳ quái, trước đó Hồ Duệ thế nào cũng vẫn luôn trộm mà đánh giá mình.

Hắn lại không biết Hồ Duệ về trong nhà trằn trọc một buổi tối, trong đầu không ngừng mà nhớ lại chuyện năm đó, vạt vàng sáng chói mắt kia càng là đẩy đi không được. Rốt cục ngày hôm sau hắn không nhịn được, đem chuyện này đối với trưởng bối mình tin tưởng nói ra.

Nghe xong trưởng bối phân tích, hắn lại nghĩ cảm thấy đây là một đại sự, vội vội vàng vàng dâng chiết tử nghĩ muốn diện thánh.

Hồ Duệ là một tân tiến Thám hoa mới vừa được đề bạt đến nam thư phòng làm việc, Văn Chân nguyên bản cũng không muốn gặp, nhưng hắn nhớ rõ ngày hôm qua người này bước chân dừng một chút, làm không tốt thì đã thấy gì đó, nên ôm lòng hiếu kỳ chọn bài tử của hắn, nghĩ muốn xem hắn muốn nói gì.

Văn Chân chờ mong quả nhiên không uổng phí, chỉ thấy sau khi Hồ Duệ tiến điện, đầu tiên là bái lễ, chờ sau khi mình nói xong bình thân cũng không đứng dậy, hô to nói, “Vi thần có chuyện qua trọng muốn bẩm, Ninh Vân Tấn Ninh đại nhân, hắn đối với ngài ý đồ bất chính, Hoàng thượng, ngài phải rời xa nịnh hạnh a!”