Ninh Vân Tấn kinh hãi, cái cốc trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Hôm qua khi phụ thân nhìn thấy một thân chật vật của mình, cũng bị tức đến phun một búng máu, buổi tối lại tra ra chuyện Ninh Vân Tường…

Hắn vội vàng nói, “Tiến vào, hầu hạ thay y phục.”

Đổi xong y phục, tùy tiện rửa mặt một chút, Ninh Vân Tấn đã vội vội vàng vàng mà hướng phía Đông viện Ninh Kính Hiền ở tiến đến. Khi hắn đến môn khẩu viện, Phúc Yên và Phúc Mãn hai người làm trường tùy của phụ thân cư nhiên gác ở cạnh cổng vòm, một bộ bộ dáng không cho người vào.

Hai người bọn họ nhìn thấy Ninh Vân Tấn trực tiếp hướng bên trong, do dự một chút, lão gia và thái thái chỉ nói không cho đám người tạp vụ vào, nhưng chuyện này cùng Nhị thiếu gia có liên quan, rốt cuộc có nên xem ở trong nhóm bị ngăn không?

Chỉ là trì độn như thế, Ninh Vân Tấn đã trực tiếp bước đến trước phòng của Ninh Kính Hiền. Hắn còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe thấy tiếng khóc của Bội Hoa bên trong.

“Lão gia, ngươi không thể tâm ngoan như vậy đâu!” Chỉ nghe Bội Hoa khóc hô nói, “Ninh Vân Tấn là nhi tử của ngươi, Vân Tường thì chẳng lẽ không phải sao? Ngươi sao có thể thật sự nhẫn tâm như vậy đem hắn đưa đến tông miếu chịu phạt.”

“Ngươi biết gì chứ!” Ninh Kính Hiền tiếng nói trầm thấp, mang theo trầm trọng rõ ràng. “Chuyện Tiểu nhị bị trúng độc đã không phải gia sự đơn giản, trong phủ gánh không nổi, nếu có thể chủ động đem Vân Tường đưa qua, còn có thể linh hoạt một phen, ít nhất tử tội có thể miễn…”

“Ninh Vân Tấn chuyện gì cũng không có, dựa vào cái gì Vân Tường chính là tử tội!” An Bình Bội Hoa thét to, “Vân Tường hắn mới lớn một chút như thế, hắn cái gì cũng không hiểu, có cái gì đều hướng về phía ta đi! Là ta, đều là lỗi của ta không được sao?”

“Tiểu nhị không phải tế địa giả.” Trong lời nói của Ninh Kính Hiền mang theo mệt mỏi, chuyện cho tới bây giờ không đem năng lực thật sự của Ninh Vân Tấn nói ra, Bội Hoa căn bản không biết tính nghiêm trọng của chuyện.

Hắn thống khổ mà nói, “Tiểu nhị trong danh sách đăng ký tông miếu là tế thiên giả!”

Ninh Vân Tấn nghe thấy bịch một tiếng, suy đoán An Bình Bội Hoa hẳn là cả kinh ngã ngồi dưới đất, tiếp đó hắn thì lại nghe được tiếng dập đầu liên thanh không ngừng.

Cùng với tiếng dập đầu chính là tiếng khóc Bội Hoa, “Lão gia, lão gia, cầu ngài cứu cứu Vân Tường đi! Nếu không phải ta bị ma quỷ ám ảnh thấy nội thị Tam hoàng tử, để lại bao độc dược kia, cũng không xảy ra tai họa như vậy, Vân Tường thật là vô tội mà!”

“Cứu, ta chẳng lẽ không muốn cứu sao?!” Ninh Kính Hiền thống khổ mà nói, “Tiểu nhị gặp chuyện bị trúng độc, là Hoàng thượng tự mình cử người đốc tra. Ngươi cũng biết Hoàng thượng hắn có bao nhiêu xem trọng Tiểu nhị, việc này cuối cùng nhất định là đại án động trời…”

“Có biện pháp, thật sự có biện pháp!” Ninh Vân Tấn nghe thấy âm thanh đi bằng đầu gối, tiếp Bội Hoa khẩn trương mà nói rất nhanh rằng, “Tiểu nhị nghe lời ngươi như vậy, tôn kính ngươi như vậy, chỉ cần ngươi đi nói với hắn, để hắn đi van cầu Hoàng thượng, chuyện tình tra ra thiếp thân thì cắt đứt, Vân Tường nhất định có thể giữ được.”

Để một phụ thân không nể da mặt, đi cầu nhi tử vừa mới bị hại buông tha người hại mình, đây đúng là chủ ý quá phận, xuẩn nữ nhân này là muốn bức chết phụ thân sao?

Quả nhiên Ninh Kính Hiền tức giận đến, “Ngươi…Ngươi…” Liên tục tức giận mắng hai tiếng lại thật sự nói không nên lời, tiếp đó là liên tục ho khan.

Bội Hoa lại càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, nàng ngữ điệu nhanh chóng mà nói, “Lão gia ngài hãy đi cùng Tiểu nhị nói một chút đi! Chỉ cần ngươi ra mặt, hắn không dám không đồng ý. Vân Tường chính là mệnh của thiếp thân, cho dù là chết, ta cũng không muốn thấy hắn xảy ra chuyện. Ngài hãy thành toàn một mảnh tâm này của thiếp thân đi!”

Không đợi Ninh Kính Hiền mở miệng, nàng nói tiếp, “Từ nhỏ đến lớn ngài quản qua Vân Tường chưa? Lão đại và Lão nhị lúc nhỏ, ngài còn thường xuyên cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa, mỗi ngày hỏi qua công khóa, nhưng mà Vân Tương đâu, ngài xem hắn như hắn là mèo con chó con, nhớ tới đùa hai cái, lúc bận thì đá đến một bên, cũng không nhìn hắn cái nào. Hiện giờ Vân Tường gặp đại nạn, ngài còn thái độ như thế, lão gia ơi, ngươi tại sao có thể bên nặng bên nhẹ như thế chứ!”

Ninh Kính Hiền tiếng ho khan càng ngày càng mãnh liệt, qua một lúc lâu Ninh Vân Tấn mới nhe thấy hắn cả giận nói, “Cút, ngươi cút ra khỏi phòng cho ta!”

An Bình Bội Hoa bị sự phẫn nộ của hắn dọa đến, hoang mang rối loạn mà mở cửa phòng ra. Vừa ra phòng, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn đứng ở trước cửa, nàng lại đứng thẳng người, trên nét mặt mang theo kiên nghị mạnh mẽ của người làm mẹ, thu thập một một chút chật vật đầy người của mình, nhìn hắn một cái, lúc này mới rời đi.

Sau khi Ninh Vân Tấn thấy nàng rời khỏi, mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Ngươi còn trở về làm gì!” Ninh Kính Hiền âm thanh tuy rằng giống như bị cái gì ngăn cản lại, lại vẫn là mang theo phẫn nộ không dung tha, “Ngươi chút đi!”

Ninh Vân Tấn nhỏ giọng nói, “Phụ thân, là con.”

Trong gian phòng đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, Ninh Vân Tấn đợi nửa ngày cũng không nghe thấy phụ thân gọi mình đi vào, đơn giản tự mình đẩy cửa phòng ra.

Vào phòng hắn đã nhìn thấy Ninh Kính Hiền đang thần sắc mệt mỏi lệch qua trên kháng, tay phải dùng một chiếc khăn che miệng, trong ánh mắt mang theo tiều tụy và đau đớn.

Ninh Vân Tấn vội vàng bước nhanh di đến bên cạnh hắn, cũng chẳng chú ý có vượt mức hay không, hắn một tay đem chiếc khăn kia lấy xuống, chỉ thấy trên mặt đầy vết máu, trong lòng hắn đau xót, nửa quỳ ở cạnh kháng, “Phụ thân, ngài không thể phá hư thân thể của bản thân như vậy…”

“Tiểu nhị…” Ninh Kính Hiền cảm xúc vô cùng phức tạp, hắn nhìn hài tử trước mắt càng lớn càng trổ mã đến bất phàm này, vươn tay vuốt ve trán hắn.

Tựa như An Bình Bội Hoa nói, hắn gần như đem toàn bộ tình yêu đều dùng ở trên người ba hài từ trước. Thứ nhất bọn họ đã thuở nhỏ mất đi mẫu thân, hắn khó tránh khỏi lo lắng ba người ở trong phủ chịu ủy khuất, thứ hai Bội Hoa từ khi có con của mình, làm việc đã mất kết cấu, hắn càng lo lắng nội trạch xảy ra chuyện, không dám dung túng Vân Tường quá mức.

Không nghĩ tới mình ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng trong phủ vẫn là xảy ra đại sự như thế!

Một tiểu nhi tử mới sáu tuổi cư nhiên cũng bởi vì ghen tị nghĩ muốn độc hại ca ca của mình, nếu không phải nghe Vân Tường tự mình nói ra, hắn vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tin tưởng.

Nhưng mà Vân Tường như thế nào đi nữa cũng là nhi tử của mình, mình người làm phụ thân này nếu cũng không quan tâm hắn, thì còn ai có thể cứu hắn…Tuy rằng trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy Ninh Vân Tấn hắn lại khó có thể mở miệng.

Ninh Vân Tấn làm sao có thể thật sự để phụ thân nói ra lời cầu xin mình, hắn nắm tay Ninh Kính Hiền nói, “Phụ thân, ngài không cần phải nói. Vừa rồi lời thái thái nói, nhi tử cũng nghe được. Ngài yên tâm đi, con đi cầu Hoàng thượng, vô luận như thế nào cũng sẽ đem Vân Tường bảo đảm.”

Vừa nghĩ tới phải đến trước mặt người kia, còn phải đi vì Vân Tường cầu tình, Ninh Vân Tấn câu nói cuối cùng kia thì nói ra vô cùng gian nan.

Ninh Kính Hiền lại càng là áy náy, ngày hôm qua còn nói vô luận như thế nào cũng phải để Tiểu nhị rời xa Hoàng thượng, hiện tại thì lại…Hắn biết cho dù không có gút mắc giữa Tiểu nhị với Hoàng thượng, chỉ chính là thân phận tế thiên giả của Tiểu nhị đã không dung tha xem nhẹ, đây cũng không phải chuyện dễ dàng như trong suy nghĩ của Bội Hoa.

Hai người bọn họ đều vô cùng hiểu biết vận tác của mật thám, không ngoài gì khác là thu mua mật báo, bồi dưỡng từ nhỏ vân vân vài loại biện pháp.

Lấy Tử Uyển trong phòng Ninh Vân Tấn làm ví dụ, nàng chính là khi còn bé được huấn luyện sau đó một đám tiểu hài tử thả vào các phủ trong kinh làm nha hoàn. Một khi được chọn làm nha hoàn bên cạnh chủ tử, nàng liền thành một tuyến mật thám.

Nói như vậy, như là nghe lén vậy mật thấm ngoại trừ tình huống khẩn cấp, chỉ cần ba ngày một truyền, nhưng mà Hoàng thượng với Ninh Vân Tấn vẫn luôn hết sức đặc biệt, cho nên tin tức đều là mỗi ngày truyền lại.

Hoạt động của đám nha hoàn phạm vi giống nhau chỉ có ở trong, ngoại trừ nghe lén nội dung các chủ tử nói chuyện, thì chính là từ chỗ nha hoàn khác hỏi thăm một chút chuyện về chủ sự, tiếp theo đem tin tức vụn vặt này nghĩ biện pháp giao cho thợ, tiểu tư vân vân có thể ra vào bên trong lại không dễ bị người hoài nghi, đem tin truyền ra.

Mấy tin này không có khản năng một đầu đều hướng dâng vào cung, bình thường là sau khi gộp lại thành một hộp, lại có người chuyên môn sàng lọc xác minh, mới chọn hữu dụng rơi vào tay trong cung, cho nên ngoại trừ một số người quan trọng, tin tức Hoàng đế nhận được đều phải tối hai ba ngày sau.

Hai phụ tử biết nếu muốn giữ Ninh Vân Tân cũng chỉ có thể thừa dịp Hoàng đế vẫn chưa tra ra tin tức xác thực, đem án đóng định đổ lên trên người Bội Hoa nhanh chóng kết án, dù sao ngoài mặt chỉ có nàng có động cơ liên quan vào việc này.

Nhưng mà nếu muốn cầu ân điển này cũng không dễ, cho dù là Ninh Vân Tân đương sự cầu tình, Hoàng đế cũng không nhất định nguyện ý tại thời điểm chuyện tình rõ ràng có kỳ quái buông tha đầu sỏ gây tội.

Không phải hai phụ tử nghĩ muốn đem Văn Chân suy đoán đến ti tiện quá mức, mà là đây đúng là thói hư tật xấu của nam nhân. Nguyên bản Hoàng thượng cũng đã động tâm tư với Ninh Vân Tấn, nếu mà hắn nhân cơ hội này đề xuất yêu cầu quá phận gì đó…

Một bên là nhi tử thân sinh, một bên là dưỡng tử xem như thân tử, Ninh Kính Hiền trong lòng rối rắm đã hoàn toàn vô pháp che đậy, hắn mãnh liệt ho khan vài tiếng, đột nhiên ngược lại bắt lấy tay Ninh Vân Tấn nói, “Không, không nên đi cầu Hoàng thượng. Vân Tường chung quy còn nhỏ, cứ cho là định tội rồi, cũng có thể thoái khỏi tử tội, gia gia của con chỉ cần lại ở tông miêu hành động một chút, cuộc sống của hắn cũng sẽ không quá khổ…”

Ninh Vân Tấn nhìn khóe miệng hắn tràn ra máu, hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Hắn lấy chiếc khăn sạch, vì Ninh Kính Hiền ôn nhu mà lau, “Phụ thân, nhi tử chỉ cầu ngài có thể hảo hảo điều dưỡng, việc này ngài cứ giao cho con và gia gia làm đi! Ngài thân thể vốn đã không tốt, nếu mà…nếu mà…Thì nhi tử biết làm thế nào đây!”

Ninh Kính Hiền nhìn hài tử hiểu chuyện này, trong lòng buồn bực khí lại quá nặng, áy náy tràn ngực cơ hồ đem hắn đè sụp. Vốn là hắn đã gặp chuyện như vậy, hiện giờ rồi lại phải vì huynh đệ độc hại mình đi tìm người muốn trốn tránh cầu tình, nếu không phải vì mình, hắn căn bản không cần bị ủy khuất như thế.

Một hơi nghẹn tại cổ họng, lời khuyên can hắn còn chưa kịp nói ra miệng, đã mãnh liệt nôn một búng máu, hôn mê, đem Ninh Vân Tấn sợ tới mức không nhẹ.

Khi Ninh Kính Hiền ngất xỉu còn gắt gao kéo tay Ninh Vân Tấn, hắn không dám tùy ý tránh thoát, đành phải kêu to vài tiếng, đem Phúc Yên Phúc Mãn gọi về, mời Thái y mời lão thái thái tất nhiên không đề cập tới.

Ninh phủ bởi vì Ninh Kính Hiền đột nhiên bị bệnh ồn ào lên, đầu tiên là lão thái thái tới, nhìn thấy nhi tử bệnh ương ương không dứt chùi khóe mắt, tiếp đó là Trần thái y được trực tiếp mời lại đây, hắn sau khi xem xong mạch, thì vẫn luôn lắc đầu.

Nguyên lai Ninh Kính Hiền đã thuộc loại bệnh nặng tích bệnh, cố tình sau khi vào Binh bộ gần như hàng năm đều hết sức bận rộn, khi chiến sự triều đình khẩn trương quả thật là làm liên tục, chịu đựng qua đi đã mười phần thương thân.

Những năm gần đây mặc dù có Ninh Vân Tấn vì hắn cầu phúc, lại chú ý dược thiện điều dưỡng thân thể, nhưng mà dù sao cũng là nguyên khí đào rỗng, lúc này đây đầu tiên là giận dữ công tâm, lại còn bị chuyện của Ninh Vân Tường đả kích, hơn nữa trong lòng vô pháp hướng người thổ lộ áy náy và rối rắm, sau khi phát ra, tựa như đã căng lên, thân thể nhất thời suy sụp, thậm chí xuất hiện bệnh trạng như trúng gió.

Trong toàn bộ quá trình, Ninh Vân Tấn vẫn luôn bồi ở bên người Ninh Kính Hiền, để hắn nắm chặt tay mình. Thấy vẻ mặt Trần thái y, hắn lo lắng hỏi, “Phương thuốc ngài lần trước nói còn hiểu quả không? Thuốc dẫn ta đều tìm đủ.”

Trần thái y tiếc nuối mà lắc đầu, “Nếu không có lần phát bệnh này, có lẽ còn có thể một lần chữa khỏi lắng đọng của Ninh đại nhân, nhưng mà hiện tại…Aizzz.”

Lão thái thái thế mới biết tôn nhi cư nhiên ở trong thầm lặng vì nhi tử thu thập dược liệu, vừa nghĩ tới nhi tử vốn có khả năng khôi phục như thường, lại bởi vì An Bình Bội Hoa ả tiện nhân kia làm tức giận đến ngất đi, nhất thời răng căng ngứa.

Nàng đã đến trong chốc lát, tất nhiên đã hỏi rõ ràng chuyện tình từ đầu đến cuối, biết trước đó vẫn luôn là Bội Hoa cùng nhi tử ở trong phòng, còn mơ hồ có tranh chấp.

Chuyện tối ngày hôm qua lão thái thái cũng ở hiện trường, tất nhiên có thể phỏng đoán được nàng tìm nhi tử là vì cái gì, nàng tức giận đến không để ý quy củ, trực tiếp dộng long đầu trượng trong tay.

Quả nhiên lời cổ nhân, cưới vợ thì cưới hiền, gặp phải một lẫn lộn không rõ như thế, mình lúc trước đã không nên cho nàng vài phần sắc mặt.

Tuy rằng Ninh Vân Tấn vất vả tìm được nhân sâm không được tác dụng như mong muốn, nhưng cũng đã có một nhánh công dụng.

Ninh Kính Hiền thuộc loại mất nguyên khí, ngày sau đều cần hảo hảo điều dưỡng, cơ bản cần nhân sâm bổ khí, hai phần nhân sâm hắn chuẩn bị kia ăn hết, Trần thái y thận trọng mà phỏng đoán, mặc dù không thể làm cho Ninh Kính Hiền khôi phục thành người khỏe mạnh, nhưng mà ít nhất không còn giường bệnh triền miên.

Nhưng mà về sau nhất định phải chú ý, không thể để hắn quá vui quá buồn, phải bảo dưỡng thỏa đáng, nếu không tất ảnh hưởng thọ nguyên.

Buổi nói chuyện của hắn đem hai tổ tôn sợ tới mức không nhẹ, sau khi tiến bước Trần thái y, bát dược đầu tiên củ Ninh Kính Hiền cũng sắc không sai biệt lắm.

Nhìn phụ thân uống xong dược, trong ngủ say mày thoáng giãn một chút, Ninh Vân Tấn lúc này mới buông tay Ninh Kính Hiền ra, đứng lên.

“Đến đi, chuẩn bị xe.”

Lão thái thái kinh ngạc hỏi, “Tiểu nhị vào lúc này, ngươi muốn đi đâu?”

Ninh Vân Tấn sắc mặt kiên nghị, thản nhiên mà nói, “Diện thánh.”