Gió thu lại về, lò rượu cùng lúc nghênh đón các học đồ mới.

Dĩ Ngao và đồng bạn đứng trong sân viện, khuôn mặt thiếu niên trầm tĩnh, so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác thì có vẻ ổn trọng hơn, chỉ là trong mắt vẫn không kiềm được lộ ra chút hưng phấn.

Hạ Việt ở hành lang nhìn các học đồ đang nghe tiền bối giảng dạy, cũng không răn đe gì mà chỉ đơn thuần lặp lại qui định trong lò rượu. Bởi vì phải ra uy nên Vân gia chọn mấy tàng nhân tướng mạo cao lớn, ăn nói nghiêm khắc, giọng to sang sảng, như vậy mới có thể trấn trụ mấy thanh niên 16 17, tránh cho bọn họ lo ra làm trễ nải công việc.

Chuyện Dĩ Ngao là tiểu cữu của mình, Hạ Việt không nói cho người trong lò rượu biết, cả Dĩ Ngao cũng thế. Hạ Việt rất thưởng thức thái độ của thiếu niên, những lúc gặp nhau trong lò rượu cũng sẽ không bắt chuyện với hắn. Các học đồ có tàng nhân chuyên môn phụ trách giáo dục, rất ít tiếp xúc với tàng chủ.

Thức Yến cũng không nói nhiều với Dĩ Ngao. Tuy y rất giật mình khi biết Dĩ Ngao cư nhiên thật sự đến đây làm tàng nhân, nhưng nếu đệ đệ có thể hỗ trợ cho tướng công, bất luận là trên phương diện làm ca ca hay làm phu lang, Thức Yến đều cảm thấy rất vui vẻ.

Mỗi lần Thức Yến đi vào tiểu viện, mọi người ở đây đều khó kìm nén kích động, ban đầu Dĩ Ngao còn không hiểu ra sao cả, cho dù trong lò rượu không có khanh quan đi nữa thì cũng đừng đánh chủ ý lên phu nhân của tàng chủ chứ, hơn nữa không phải các tiền bối đều đã thành thân rồi sao.

Mãi về sau hắn nói chuyện phiếm với người khác mới biết được, thiếu phu nhân không chỉ làm các tàng nhân nhà này kính phục mà cũng rất có danh khí ở các lò rượu khác, sự việc bắt nguồn từ hội phẩm rượu năm nay.

Vừa rồi, Hạ Việt dẫn Thức Yến đi tham gia hội đánh giá rượu tháng Ba.

Thức Yến không thay quần áo, cũng không che đi hoa văn sau gáy, thoải mái diện xiêm y của khanh quan theo trượng phu dự họp. Hội đánh giá tuy không hạn chế đối tượng nhưng rất ít khanh quan xuất hiện ở đây, cho dù có cũng là mặc trang phục lang quan, đây là lần đầu tiên người trong hội trường thấy một khanh quan công khai mặc áo dài búi tóc như thế.

Bởi vậy, Thức Yến rất được chú ý, nếu không phải Hạ Việt vẫn luôn nắm chặt tay y, chỉ sợ sẽ có không ít người tò mò muốn tiếp cận.

Sau khi phẩm hội kết thúc, danh tiếng phu nhân của thiếu tàng chủ nhà họ Vân bắt đầu lặng lẽ truyền ra, có điều không phải vì người nọ là khanh quan.

Hôm đó, mỗi lần y uống xong một loại rượu đều nói cho trượng phu nghe cảm tưởng của mình, tửu tư đứng cạnh một lát liền nhịn không được gọi Hạ Việt lại. Nếu đã đưa Thức Yến đến đây, Hạ Việt đương nhiên không có ý định giấu giếm, nhưng hắn cũng không kể ra toàn bộ, chỉ nói phu lang nhà mình thích rượu, công phu phẩm rượu cũng khá cao.

Tửu tư là dân trong nghề, có lẽ đoán được Thức Yến không giống người thường liền dành riêng ra một bàn để Thức Yến manh ẩm. (manh = mù)

“Manh ẩm” tức là chủ trì sẽ châm rượu ra các li nhỏ, không cho người uống thấy tên rượu trên bình mà để người đó tự đoán.

Trận manh ẩm này trực tiếp tiến hành ngay trong hội trường, rất nhiều người chạy tới vây xem.

Kết quả, Thức Yến đoán trúng hết cả mười loại rượu tửu tư đưa ra. Lần này, tất cả những người có mặt đều đã nhớ kỹ vị thiếu phu nhân của nhà họ Vân này.

Người nào đó hồn nhiên chẳng biết mình vừa gây ra bão tố, chơi xong còn vui vẻ chạy theo trượng phu tiếp tục nếm mấy thứ rượu khác.

Hai ngày sau, lò rượu Vân gia lần thứ hai vang danh ở kinh thành. Bọn họ mang bốn loại rượu đi dự thi, kết quả hai loại nằm trong nhóm cống phẩm, hai loại hạng nhất. Các tiểu thương ồ ạt kéo đến, thiếu chút nữa đạp gãy cửa khách *** Vân Lai. Hạ Việt nhờ chưởng quỹ cản người, mang theo phu lang nhanh chóng đến Việt kinh.

Lò rượu cất được ba thùng Vân Khởi, sau khi phu phu Hạ Việt, Vân lão gia cùng Đỗ sư thương lượng xong, mọi người quyết định đem thùng thứ nhất đi ủ, chỉ đưa ra thùng thứ hai và thùng thứ ba. Hương vị thùng Vân Khởi thứ ba Hạ Việt cất thật sự quá mức xuất sắc, cho dù là người ngoài nghề cũng có thể chỉ ra điểm bất đồng giữa các thùng rượu, không thể gộp chung bán như rượu bình thường được. Hạ Việt liền làm chủ, viết vào đằng sau cái tên Vân Khởi thêm hai chữ “ngâm nhưỡng”. (1)

Ở kiếp trước, ngâm nhưỡng chỉ rượu nhẹ cao cấp được sản xuất từ tinh mễ xát 50%. Ở Lạc Việt không thể làm đến trình độ đó, có điều Hạ Việt thực sự thích cái tên này, cho nên mặc dù có chút chột dạ, cuối cùng hắn vẫn mặt dày mượn tạm.

Vân Khởi ngâm nhưỡng tạo nên oanh động không nhỏ ở buổi đánh giá. Từ đó về sau, không ít lò rượu ở Lạc Việt bắt đầu mô phỏng theo phương pháp của Vân gia, tạo nên những thùng rượu tuyệt hảo được cải tiến từ nguyên danh của chúng, cũng bắt chước thêm một hai từ vào sau tên cũ, dần dần tạo thành một khuynh hướng phổ biến.

Đương nhiên, đấy là chuyện sau này, lúc đó Hạ Việt và Thức Yến cũng không biết mình đã gây ảnh hưởng gì cho những gia tộc khác, bọn họ ở trong kinh hai ngày chờ công bố kết quả, sau đó sang Ôn phủ làm khách.

Đây là lần đầu tiên Thức Yến ly khai Dận thành đến một thành thị khác, Việt kinh thực sự giống hệt như lời kể của trượng phu, đường xá ngay ngắn trật tự, dân tình ôn hòa lễ độ, tuy thân là khách phương xa nhưng đến đây y lại có cảm giác hết sức thoải mái. Nếu không phải rất nhớ con nhỏ ở nhà, y thậm chí muốn ở lại chơi thêm vài hôm.

Khi đoàn người trở lại Dận thành cũng là thời điểm nông gia bắt đầu bận rộn.

Năm nay Thức Yến không ra ruộng hỗ trợ, dù sao năm ngoái đã đi rồi, huống hồ năm nay y vẫn muốn ở nhà chăm sóc cục cưng.

Hạ Việt thật ra có ghé qua Bạch gia giúp một tay, có điều hắn đề xuất thuê người ngay từ đầu, cho dù không thường xuyên ghé qua nhưng Bạch phụ và Dĩ Ngao cũng thảnh thơi hơn một chút. Dĩ Ngao đã học xong, Dĩ Nhạc cũng đến tuổi có thể đi làm nên giờ đây ruộng của Bạch gia thêm mấy nhân khẩu đông đúc, so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn.

Hỉ Cửu Túy đã hoàn toàn giao cho Thức Yến quản lý, từ đầu xuân đến cuối hè, Phương quản sự còn chẳng cần tìm Hạ Việt lấy một lần. Khả năng của thiếu phu nhân khiến hắn và Thành chưởng quỹ vô cùng bội phục, thực đơn mới mỗi quý cũng đều dựa y.

Ngày tháng dần trôi, đến khi lò rượu bắt đầu mùa làm việc mới thì bên Kỳ Vũ có tin vui, tiểu công tử nhà tri phủ thành thân được nửa năm thì mang thai.

Nửa năm này, không chỉ có Kỳ Vũ, Thức Yến và Ngôn Cửu cũng đã thân với nhau hơn, Hạ Việt cam tâm tình nguyện nhìn y kết giao bằng hữu, cũng chịu đựng đố kị nho nhỏ trong ngực, để y qua lại với hai vị công tử kia.

Nghe nói Kỳ Vũ có em bé, Ngôn Cửu liền tới rủ Thức Yến đi thăm.

Hạ Việt cùng Đỗ sư thương lượng xong, năm nay có ba thùng rượu cần hắn phụ trách. Lúc này là đầu mùa, nam nhân đang khá rảnh rỗi bèn xung phong trông cục cưng để phu lang đi chơi với bạn.

Tướng công của Kỳ Vũ là một người rất nhã nhặn, thấy Thức Yến và Ngôn Cửu đến liền không quấy rầy bọn họ nữa, đứng dậy rời đi để ba khanh quan ngồi tâm sự với nhau.

Ngôn Cửu nhìn bóng dáng người nọ khuất sau hành lang, tủm tỉm nói: “Làm luật sư có vẻ rảnh rỗi nhỉ, dạo này cũng không có án kiện gì, hắn vừa hay có thể ở nhà chăm sóc ngươi.”

Nghe bạn mình nói vậy, Kỳ Vũ cười cười đáp: “Kỳ thực có một vụ tranh giành đất đai gì đấy ngoài thành, hắn đẩy cho người khác, nói ít nhất bảy tháng tới sẽ không rời khỏi đây. Kỳ thực đâu cần khẩn trương như vậy, em bé chưa lớn mà, ta cũng không phải hàng dễ vỡ đi đâu cũng cần người dính theo.”

“Vậy là tốt.” Thức Yến nghe đoạn, vui vẻ nói, “Thế có nghĩa là người ta thương ngươi a. Không nhận đơn nữa thì thôi, nhà ngươi cũng đâu thiếu chút tiền này.”

Trượng phu của Kỳ Vũ tuy là luật sư, nhưng Lạc Việt tương đối thái bình, ít khi nào có án tử. Vì vậy bình thường người nọ sẽ viết vài quyển sách bán, khá được hoan nghênh nên thu nhập của hắn chủ yếu đều từ nghề tay trái này.

Ngôn Cửu cũng gật đầu đồng ý: “Tranh thủ đi chơi đi, chứ đợi tới lúc bụng lộ ra, đừng nói tướng công ngươi mà cả nhà ngươi từ trên xuống dưới cũng sẽ giám sát ngươi chặt chẽ, lúc đấy đố mà nhúc nhích được.”

“Ngươi nói cứ như thể ngươi từng có thai rồi ấy.” Kỳ Vũ nhét trái cây vào miệng, nhìn Ngôn Cửu cười dài, “Chậc chậc, Ngôn Cửu à, cũng sắp đến ngày đám cưới của ngươi rồi, ráng chờ chút nha. Một hôm đẹp trời nào đó ngươi có, ta nhất định sẽ đem mấy lời này trả lại nguyên vẹn cho ngươi.”

Ngôn Cửu cúi đầu ăn không thèm để ý tới Kỳ Vũ, chỉ là hai vành tai cùng má đều đỏ lên, Kỳ Vũ và Thức Yến ngồi hai bên y đều trông thấy nhất thanh nhị sở.

Thức Yến nghĩ Ngôn Cửu thực sự rất khả ái, cái người ngang ngược kiêu ngạo trước đây biến đi đâu rồi, nếu sau này y không giao thiệp sâu với Ngôn Cửu, có khi cũng chẳng biết y còn có một mặt như vậy.

Đối tượng của Ngôn Cửu kỳ thực không phải do Thức Yến giới thiệu, vị làm mối lần này là Hạ Việt.

Lúc Thức Yến quay về Bạch gia thì cùng cha thảo luận xem nên chọn nhà nào trong thôn để làm mai cho Ngôn Cửu, Dĩ Ngao cũng góp chuyện một lát, cuối cùng, mọi người sàng lọc ra ba gia đình có vẻ được nhất.

Thức Yến trước hết trở lại Vân gia tìm trượng phu thương lượng, nhạc phụ vừa lúc cũng ở đó, cả nhà lại xúm vào bàn bạc.

Thức Yến vốn định đi sang đó hỏi thăm một chút, kết quả bị Hạ Việt cản lại, nói để hắn đi.

Thức Yến không hiểu ra sao cả, nhưng Hạ Việt vẫn còn nhớ rõ những kẻ năm ngoái nói xấu Thức Yến lúc hắn đến Bạch gia làm việc. Hạ Việt nghĩ, nếu đã làm mai cho bạn của Thức Yến, đương nhiên không thể hỏi mấy cái nhà bá láp bậy miệng như vậy được.

Kết quả, Thức Yến chọn ba nhà, Hạ Việt chỉ đi sang một nhà, hai nhà còn lại ngay cả cái tường viện hắn còn không thèm liếc.

Nam nhân chó ngáp phải ruồi, cứ tưởng không được ai ngờ lại ổn phết, chả là gia đình nọ có ba huynh đệ, đất cũng không nhiều. Nhà có lão Tam đã đến tuổi, rất thông minh, Hạ Việt lúc rảnh rỗi thì hàn huyên với hắn vài lần, cảm thấy lang quan này mạnh mẽ kiên định liền nói ra ý đồ của mình.

Người ta đâu ngờ có thể thú được khanh quan nhà giàu trong thành, đại ca nhà nọ nghe xong có chút hốt hoảng, nhưng bản thân lão Tam lại có vẻ rất bình tĩnh, hắn nói nếu đối phương không ngại thì cứ thử gặp mặt một lần.

Hạ Việt dương dương tự đắc trở lại báo cáo kết quả công tác cho bà xã, Thức Yến nghe xong cũng rất cao hứng, nhanh chóng thông báo cho Ngôn Cửu. Cũng không biết do sốt ruột hay thế nào, Ngôn Cửu cư nhiên nhờ hai người ngày mai dẫn y ra ngoại ô xem mắt luôn.

Sau lần đó, hai người kia thậm chí không cần Thức Yến hay Hạ Việt bắc cầu, Thức Yến chỉ biết, mấy hôm sau, lang quan nọ đã đến nhà Ngôn Cửu bái phỏng, sau đó lại hay tin hai người chính thức quen nhau.

Hạ Việt thấy Thức Yến thiếu điều muốn há hốc mồm thì bật cười, hắn nhéo mũi đối phương, nói: “Cái này gọi là duyên phận a. Tốc độ của bọn họ cũng sắp bằng chúng ta hồi đó rồi, ngày được ăn cỗ chắc không còn xa nữa đâu.”

Hạ Việt nói đâu trúng đó, Ngôn Cửu và đối phương sau khi tìm hiểu nhau nửa tháng thì quyết định đính hôn. Thức Yến biết đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Cửu định thân, trong lòng vẫn có chút bận tâm, nhưng nghe trượng phu kể hôm nọ thấy Ngôn Cửu xuống ruộng phụ mấy chuyện lặt vặt thì hết hồn, thế mới biết công tử thế gia mắt có cao hơn đầu đi nữa mà gặp phải chân mệnh thiên tử của đời mình thì cũng đỡ không được.

Kỳ Vũ thấy Ngôn Cửu cúi đầu không lên tiếng, nhất quyết không chịu buông tha y, có thể là do có tin vui nên tâm tình Kỳ Vũ rất tốt, nói cũng nhiều hơn: “Ta nói ngươi nhanh thành thân đi. Chẳng phải ngươi bảo ta nên tranh thủ đi chơi sao, mau mau gả cho người ta đi chứ. Ta cũng không muốn vác bụng bầu đi ăn cỗ đâu, như vậy làm sao thoải mái.”

Ngôn Cửu ngẩng đầu liếc đối phương một cái: “Phải rồi, phải làm nhanh trước khi ngươi thay đổi khẩu vị, thèm ăn mấy thứ quái gở ha? Mất công đến lúc đó người ta ăn ngon mà mỗi mình ngươi nhét không vô thì lại bảo ta chiêu đãi không chu đáo.”

Thân là người lớn tuổi nhất trong đám, Thức Yến cảm giác như kiểu nhà có hai thằng em đang đấu võ mồm, tuy rằng hai người đều có chút ấu trĩ, nhưng y không hiểu sao lại thấy rất hài lòng, ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn, cũng không ngăn cản.

Hai người bên kia sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc này mới ngừng chí chóe nhau.

Nhìn khóe miệng cong lên của Thức Yến, Ngôn Cửu trầm mặc một hồi, rốt cục nhịn không được cảm khái nói: “Thấy ngươi lộ ra nhiều biểu cảm như thế ta vẫn cảm thấy rất bất khả tư nghị, so với trước đây trông như hai người vậy. Ra là lúc đó ngươi bị bệnh… Thật tốt quá, Thức Yến, ngươi cười lên đẹp lắm.”

Thức Yến ngẩn ra, sau đó lại nở một nụ cười rạng rỡ với Ngôn Cửu.

Hôm nay y thật vui vẻ, từ lúc gả cho Hạ Việt, bước vào Vân gia, cảm giác như ngày trôi qua càng lúc càng hạnh phúc. Trên người cũng xảy ra rất nhiều thay đổi mà trước đây nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Có tướng công, có bạn bè, có hài tử, cuộc sống tốt đẹp như vậy, Thức Yến nghĩ, đấy đều là do Hạ Việt cho mình.

Ba người ngồi trong phòng Kỳ Vũ cho tới khi mặt trời lặn cũng không biết, đến khi hạ nhân bên ngoài nói Vân thiếu gia đang chờ ở cửa phủ, lúc này Thức Yến mới phát hiện trời đã tối, y vội vàng đứng dậy cáo từ.

Lúc tới Thức Yến ngồi xe ngựa của nhà Ngôn Cửu, lúc về thì có xe Vân gia đến đón. Thức Yến tạm biệt Ngôn Cửu, sau đó rảo bước về phía chiếc xe mang gia văn quen thuộc kia, tiểu hạ nhân thấy y, vội vàng chạy ra mở cửa.

Thức Yến đứng bên ngoài ngẩng đầu, chợt trông thấy người nọ ngồi bên trong, nở một nụ cười ấm áp rực rỡ:

“Phu lang, ta tới đón ngươi về nhà.”

Chẳng biết tại sao, Thức Yến có chút hoảng hốt, y ngẩn ra, lát sau mới mỉm cười, gật đầu đáp:

“Vâng.”

————————————————

(1) Ngâm nhưỡng: Tác giả cắt bớt 1 chữ, thật ra phải gọi là “Đại ngâm nhưỡng” mới đúng. Tiếng Nhật là Daiginjo, sake Daiginjo được xem là sake cao cấp, cất từ gạo đã nghiền 50% và có lượng cồn cực nhỏ, vị dịu nhẹ và thường được ướp hương trái cây.