Lạc Việt mặc dù không nghiêm ngặt như ở thế giới Hạ Việt, nhưng khanh quan đang ở cữ cũng không được phép đi ra ngoài, kỳ hạn là hết hai mươi ngày thì phải mời đại phu đến xem, nếu chưa khỏe thì chờ đến cuối tháng lại khám một lần nữa.

Thức Yến cũng phải nghỉ ngơi trong phòng, không cho ra khỏi cửa. Không chỉ có không cho ra khỏi cửa mà cũng không được làm việc gì ngoại trừ chăm sóc em bé, vừa thấy y hơi mệt cái là Hạ Việt sẽ lập tức ôm cục cưng sang chỗ Vân phụ thân ngay.

Lúc hai người mới thành thân thì Hạ Việt một mình ăn cháo thuốc, hiện tại lại đến phiên Thức Yến. Từ sáng đến khuya cộng thêm các món tẩm bổ đủ loại, Thức Yến ăn hai mươi ngày, sau đó phát hiện mình hình như lại tròn ra.

Trong vòng một tháng sau đó hai người không được viên phòng, Thức Yến cũng không được tắm. Y chỉ được lau người, khỏe lên rồi thì có thể dùng gáo xối nước tắm sơ, không được dùng bể và thùng tắm.

Cho dù là lau người hay tắm sơ cũng cần trượng phu hỗ trợ, kết quả là trong khoảng thời gian này hai phu phu còn dính nhau hơn lúc trước.

Thức Yến lần đầu tiên được Hạ Việt gội đầu cho, thoải mái đến độ thiếu chút nữa ngủ mất. Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu y làm Thức Yến có chút mặt đỏ tim đập, nhưng bởi vì thực sự quá mức thư thái, mỗi lần gội đầu xong Thức Yến đều thả lỏng hơn rất nhiều, phảng phất như bao nhiêu ô uế nặng nhọc trên người đều tan biến.

Tiểu hài tử quả thực thích muốn chết, nếu không phải đại phu đã dặn không được gội đầu nhiều quá, Thức Yến có lẽ mỗi ngày đều muốn tắm một lần.

Hạ Việt thật ra cũng là lần đầu tiên gội đầu cho người khác, hắn theo bản năng mô phỏng động tác của mấy nhân viên trong salon mình từng đi đời trước, Thức Yến đâu chống đỡ được, mặt mày thư thái vô cùng, Hạ Việt nhìn, trong lòng không hiểu sao rất thỏa mãn.

Tắm gội xong, nam nhân bèn lau đầu cho tiểu hài tử, hắn trùm khăn to chà chà, sau đó lại dùng vải bông luôn vào chân tóc, mãi đến khi tóc khô mới rút ra, sợ Thức Yến bị cảm.

Nội tâm Thức Yến rất mâu thuẫn, mỗi lần gội đầu, thấy tướng công vì mình làm nhiều như thế y liền xót, thế nhưng tay nam nhân thật thoải mái, y đã có chút phát nghiện.

Hạ Việt thấy Thức Yến vừa lau tóc vừa lộ ra một biểu tình vi diệu, rất quan tâm hỏi thăm. Nghe Thức Yến nói đoạn, hắn nhún vai, cười đáp: “Nếu ngươi thích thì sau này ta gội cho ngươi, có gì đâu mà phiền. Chờ ngươi khỏe hẳn rồi thì không cần cập rập như thế, lau đầu rồi thì để nó tự khô là được.”

Nói xong, hắn giả bộ sừng sộ: “Lúc trước ngươi đáp ứng ta thế nào? Đã bảo không được suy nghĩ lung tung rồi mà, chúng ta ở nhà tuy hai mà một, tại sao lại nghĩ ta thấy phiền? Ngươi vất vả sinh con cho ta, ta hầu hạ ngươi chiếu cố ngươi không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Hạ Việt vừa dứt lời, chợt nghe nhóc con đang nằm chỏng chơ một mình trên phản gỗ kêu lên “A a” vài tiếng.

“Thấy chưa, nhi tử cũng đồng ý với ta kìa.” Hạ Việt nín cười, nhéo nhéo mặt Thức Yến.

Thức Yến cũng bật cười theo, gật đầu nói phải. Kỳ thực y đã lâu không để ý mấy chuyện này nữa, chỉ là mấy ngày trời ngoại trừ chăm sóc cục cưng thì không còn gì để làm, nhìn trượng phu bận trước bận sau, y lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Hạ Việt chăm bà xã đến là vui vẻ, hắn cảm giác thật ra mình làm cũng không nhiều. Trước đây thỉnh thoảng cũng giúp Thức Yến tắm, thì là mấy cái lúc mà tay chân y nhũn ra không có khí lực ấy. Nước gừng không cần hắn chuẩn bị, quần áo bẩn đã có tiểu hạ nhân và tiểu khanh quan dọn cho, cả cơm nước cũng thế, hắn cũng không rõ khanh quan ở cữ phải kiêng món nào, không dám làm loạn thêm. Kết quả, việc duy nhất còn lại của Hạ Việt là ngồi trong phòng chiếu cố phu lang mà thôi, thêm một nhóc con nữa, Hạ Việt nghĩ so với ngày thường còn nhàn hơn.

Sức khỏe của Thức Yến không tệ, khôi phục rất thuận lợi, dù bị bắt ăn mấy món nấu đi nấu lại cũng không chê ngán, cũng không bực dọc suy nghĩ linh tinh nữa. Thỉnh thoảng y hơi buồn, vừa cau mày một cái đã bị trượng phu phát hiện, sau đó lập tức được dỗ dành. Hạ Việt sợ y bị trầm cảm sau khi sinh này nọ, rất là khẩn trương, hoàn toàn không để y bị khó chịu.

Nhìn Thức Yến từng chút mập trở lại, không còn dáng dấp hao gầy ngày ấy khi vừa hạ sinh xong, Hạ Việt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hơn nữa, em bé thật ngoan, hiếm khi khóc nháo. Chỉ cần được ăn no là sẽ ngủ thẳng đến bình minh, không quậy phá Hạ Việt và Thức Yến nhiều.

Nhóc con rất hiếu động, lúc thay tã còn quẫy đạp lung tung, chẳng qua Hạ Việt đã quen, chẳng hề quan tâm bình thản quấn tã cho nó.

Chẳng hiểu sao, cục cưng nếu ở trong phòng của đôi phu phu thì rất ít nháo, nhưng nếu sang chỗ Vân phụ thân thỉnh thoảng sẽ khóc ré lên, có điều vừa được dỗ là lập tức ngưng ngay. Vân phụ thân lúc ôm em bé trả cho hai người còn mấy lần đùa rằng có khi nhóc này quen hơi cha, hoặc là thích mùi rượu trên người phụ thân nó.

Thức Yến nghe xong rất cao hứng, nếu thích rượu thì lớn lên có thể trở thành người thừa kế gia nghiệp rồi. Cho dù không nói ra, nhưng thân là phu lang duy nhất của Hạ Việt, y rất lưu ý về vấn đề nối dòng gia tộc.

Cục cưng vẫn chưa có tên, chỉ gọi là Bảo Bảo. Dựa theo phong tục của Lạc Việt, phải đến tiệc đầy tháng tên của hài tử mới chính thức được công bố.

Hạ Việt đã nghĩ xong nhưng hắn có chút do dự. Hắn cảm giác cái tên mình chọn viết ra hơi nhiều nét, vạn nhất nhi tử lớn rồi quay sang giận hắn thì làm sao.

Trong lúc hắn còn đang xoắn xuýt, lại có thư của Ôn Hữu Cung từ trong kinh đưa tới.

Người nọ chạy thẳng vào lò rượu, lúc đó Hạ Việt đang cùng Đỗ sư xem một mẻ rượu mới lên rãnh. Vừa nhận được thư hắn liền rời đi, tìm một phòng trống đứng đọc. Hắn đại khái đoán được nội dung bức thư, bởi vậy thần sắc trên mặt chút ngưng trọng.

Không ngoài dự liệu, trong thư, Ôn Hữu Cung nói tên lang quan đánh Ngôn Cửu ăn cắp công thức kia đã xuất hiện, len lén tìm vài chủ quán rượu trong kinh chào mời mua phương pháp làm rượu nóng. Hắn không biết Ôn Hữu Cung ở trong kinh nổi danh bao nhiêu, trước đó đã thông báo cho bọn họ biết, bọn họ bèn giả vờ mời người kia ở lại, sau đó đưa tin cho Ôn Hữu Cung. Ôn Hữu Cung trực tiếp dẫn gia đinh đi bắt hắn về nhốt trong nhà, đồng thời viết hai phong thư sai người nhanh chóng đem đến Dận thành, một gửi cho Hạ Việt, một gửi cho quan phủ.

Hạ Việt đọc thư xong, trên mặt không hề lộ ra biểu cảm gì. Hắn trở lại tiểu viện tiếp tục xem rượu lên rãnh, uống thử, trao đổi ý kiến với Đỗ sư xong liền ly khai lò rượu về nhà.

Nam nhân vừa bước vào phòng đã nghe thấy Thức Yến vội vàng nói với hắn: “Tướng công, nghe nói lang quan kia bị bắt rồi!”

“Ừ?” Hạ Việt kinh ngạc nhướng mày, “Làm sao ngươi biết?”

Thức Yến ngoắc tay gọi Hạ Việt ngồi vào bên cạnh mình, vừa vỗ vỗ hài tử trong lòng vừa kể cho tướng công nhà mình nghe.

Hóa ra hôm nay tiểu công tử tri phủ Kỳ Vũ sang đây thăm y, thuận tiện nói tin này cho y biết. Cùng ở trong một thành nên Kỳ Vũ cũng biết Ngôn Cửu. Vụ án này tri phủ ở nhà từng nhắc qua, hành vi bạo lực với một khanh quan tay không tấc sắt là quá ác độc, cả nhà tri phủ đều cảm thấy rất tức giận, mọi người rất quan tâm đến vụ án này. Sáng nay trong kinh đưa thư tới thì vừa lúc một nhà tri phủ đang tề tựu để thương lượng chuyện hôn nhân của Kỳ Vũ. Nghe người báo tin nói lang quan kia đã bị bắt, tri phủ lập tức phái người chạy tới kinh thành. Kỳ Vũ vốn cũng định ra ngoài bèn tiện đường sang báo cho Thức Yến một tiếng.

“Tiện đường gì chớ, ta thấy giờ chắc Kỳ Vũ đang ở nhà Ngôn Cửu đó.” Thức Yến nghĩ Kỳ Vũ hẳn là muốn người nhanh chóng an tâm, nếu không nhà Ngôn Cửu chắc phải day dứt đến tận lúc quan phủ đưa được lang quan kia về Dận thành.

“Thư nọ là Hữu Cung gửi, hắn cũng gửi cho ta một bức.” Hạ Việt lấy thư ra, đặt lên trên bàn cho phu lang đọc.

Thức Yến xem xong, thở phào nhẹ nhõm đáp: “Bắt được là tốt rồi, cái tên khốn kiếp đó phải gô cổ diễu quanh phố cho mọi người phỉ nhổ một phen mới vừa.”

Đứa nhỏ trong lòng rất hợp thời mà nghêu ngao vài tiếng, nghe như là phụ họa vậy, thần sắc Thức Yến vốn còn đang chán ghét không thôi, vừa thấy hài tử nhà mình như vậy liền không khỏi híp mắt nở nụ cười.

“Thật ngoan.” Thức Yến cúi đầu hôn cục cưng một cái. “Ngươi sau này không được như vậy đâu nhé.”

Hạ Việt nhìn phu lang hôn nhi tử cũng sáp qua hôn y một cái, sau đó cười nói: “Có ta và ngươi cùng dạy dỗ mà nó còn học xấu được sao?”

Thức Yến ngượng ngùng cười gật đầu, thấy trượng phu giơ tay ra liền đưa con cho hắn, ngồi ngả ra sau thả lỏng một lát.

“Người này làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy, có khi nào bị bắt thẩm án không? Kỳ Vũ nói ta coi như là người bị hại, lại thấy được thân hình của hắn, lẽ ra phải đến trình diện mới đúng, thế nhưng ta hiện tại…”

Hạ Việt nghe y nói vậy liền lập tức cắt đứt: “Ngươi không thể ra ngoài, không cho đi, ta đưa Thành chưởng quỹ và Phương quản sự theo là được.”

Trượng phu đã quyết định như thế, Thức Yến cũng gật đầu đáp ứng, tiểu hài tử thay đổi đề tài hỏi: “Công việc bên lò rượu sắp xong chưa?”

“Cũng sắp rồi, năm nay kéo dài quá, Đỗ sư và các tàng nhân chắc là nhớ nhà lắm.” Hạ Việt cúi đầu, vừa trêu con vừa nói, “Hiện nay khí trời ấm áp, chắc không bao lâu nữa là đun lại rượu rồi.”

Thức Yến khẽ cắn môi, giơ ngón tay tính toán một chút: “Rượu mới hôm nay, ừm, bao giờ thì lên lửa?”

Hạ Việt ngẩng đầu nhìn y một cái, ngón tay nãy giờ chọt chọt con trai đã bị tiểu tử kia bắt lại, hắn cũng không rút, tùy nhi tử nắm, cười nói với Thức Yến: “Yên tâm, qua hai mươi ngày nữa nếu ngươi đã khỏe, được Thẩm đại phu thả ra ngoài thì coi như thông qua.”

Bị trượng phu nói trúng tim đen, hai vành tai Thức Yến nhất thời ửng hồng.

Hạ Việt nhìn mà ngứa ngáy, rút ngón tay bị cục cưng nắm ra sờ sờ tai người ta, chờ đến khi sắc hồng nhạt kia biến thành đỏ bừng mới chịu buông.

“À đúng rồi, công tử Kỳ Vũ sắp cưới rồi đúng không, là ngày nào thế?”

“Trước thì nói là năm sau, kết quả là cuối tháng Hai này làm luôn, tầm khoảng hai tám.” Thức Yến nghiêng đầu, “Nghe bảo hôm đó là ngày tốt hơn thì phải.”

Hạ Việt trợn mắt, sau đó cười gật đầu ý bảo đã biết, trong lòng lại thầm nghĩ, đại khái là tiểu công tử kia muốn để Thức Yến tham gia đi, thôi, phu quân người ta cũng đã đồng ý, hắn chắc chắn là một người tốt.

Bất quá, nhắc tới việc hôn nhân của Kỳ Vũ, Thức Yến lại bày ra danh mục quà tặng do bản thân mình soạn ra, y đã viết xong từ rất lâu rồi, nhưng luôn cảm thấy không hài lòng, cũng không biết sửa chỗ nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đều lấy ra nghiền ngẫm. Chỉ còn nửa tháng nữa, y vẫn muốn cải thiện danh sách, đến khi nào hài lòng thì thôi.

Tuy chút chuyện này không tính là gì, coi như giết thời gian cũng được, không khó khăn mấy, nhưng an nhàn mãi rồi đột nhiên có việc cũng rất dễ làm con người ta buồn bực.

Thế nhưng Hạ Việt người này sao có thể nhìn bà xã nhà mình mặt ủ mày chay được chứ. Kết quả hắn nhịn được hai ngày, sau đó chạy qua đòi giúp phu lang.

Thức Yến cũng không sĩ diện, được trượng phu giúp còn rất cảm kích, Vân phụ thân tới đón cục cưng cũng khen danh mục quà tặng y chọn rất tốt, Thức Yến mới không cảm giác mình vô dụng. Dù sao lần đầu tiếp quản việc này, y biết mình không thể cẩn thận như tướng công và nhạc phụ được, Hạ Việt cũng nói dần dần rồi sẽ quen.

Được Hạ Việt động viên, Thức Yến hôm nay rất vui vẻ, rồi một ngày y cũng có thể tự mình làm được, không cần làm phiền hắn nữa. Mục tiêu của y chính là xử lý gia vụ và sự vụ Hỉ Cửu Túy thỏa đáng, để trượng phu có thể chuyên tâm cất rượu.

Thức Yến sửa danh mục xong, giao cho tiểu khanh quan và vài người hầu khác, Vân gia bên này cũng lục tục chuẩn bị tiệc đầy tháng cho hài tử.

————————————————

Đây là điền văn, mọi người trông chờ mấy màn như đấu trí gì đó rượt đuổi gì đó thì không có đâu UỤ…