“Ai, hội trưởng, tôi đăng kí rồi nha!” Mạch Kỳ đưa tay bịt hai tai, hướng Văn Suất la lớn giữa tiếng pháo bùm bùm trước cửa, “Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ đến công ty của hai người làm việc đấy!”

“Đội trưởng của đội văn nghệ muốn tới công ty Vi Hàng làm việc, đây chính là vinh hạnh của Vi Hàng a!”

Hôm nay chính là ngày công ty truyền thông giải trí Vi Hàng khai trương.

Lúc trước, Đường Niệm một hơi phủ quyết đề nghị muốn cấp cho cậu một địa điểm thành lập công ty của thằng em rể “cầm thú”, cậu tính toán chỉ thuê ba gian phòng của một nhà cao tầng gần công ty truyền thông Hoa Thiên.

Đường Niệm nói, cậu sẽ tự dùng năng lực của mình để kinh doanh, nuôi Đường Viễn thật tốt, cả đời này không có gì phải ưu sầu, an an ổn ổn làm một cái “nhị thế tổ” (công tử bột, an nhàn, hưởng lạc), bình thường không có việc gì thì về nhà làm nũng với bố mẹ, ông bà. Về sau cậu có con thì sẽ cho em một đứa tha hồ ôm hôn, hoặc tiểu Viễn tự mình sinh vài đứa cũng được, dù sao, Lầu bốn cũng tụ tập một đám bác sĩ biến thái, đàn ông sinh con chắc cũng không phải không có khả năng.

Nếu buồn, Đường Niệm sẽ kí cho Đường Viễn một kì nghỉ dài hạn, muốn chơi bao lâu thì chơi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Nói trắng ra là, công ty Vi Hàng chính là sản nghiệp nhà mẹ đẻ mà Đường Niệm muốn tặng cho Đường Viễn, có thể thoải mái cà thẻ, thoải mái tiêu xài.

Cố Viêm, Đường Viễn và nhóm Hướng Đông đứng ở một góc trong đại sảnh, cả đám đều mặc vest và đeo kính râm.

Đường Viễn luôn luôn vỗ tay, khuôn mặt rạng rỡ, cặp mắt hẹp dài tràn đầy vui mừng, bình thản và hạnh phúc, giống như đem tất cả tươi cười cùng ấm áp của cả đời đều dùng tại giờ phút này.

Trong đại sảnh dần dần tụ tập rất nhiều người, đặc biệt là nữ sinh, sinh viên. Họ túm năm tụ ba xúm lại gần, chỉ trỏ, cười khúc khích nhìn nhóm Cố Viêm, Đường Niệm, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh tới tấp. Vài cô gái to gan còn phất tay hô to “Quân đoàn mỹ nam a a a”, nhất thời, một trận tiếng hô, tiếng thét vang lên ầm ầm trong đại sảnh.

“Sếp, tôi dám khẳng định, chỉ trong vòng mười năm, hai cậu nhóc kia tuyệt đối có thể đem Vi Hàng đứng trong top ba công ty truyền thông giải trí mạnh nhất trong nước.” Thạch Phi khoanh tay trước ngực, nửa trên hơi hơi nghiêng, dựa người vào cây cột lớn trong đại sảnh.

Hướng Đông vươn tay khoác bả vai Đường Viễn, cười nói: “Thạch Phi rất ít khi khen người khác. Xem ra ở phương diện này, tiểu Niệm đích thật là một thiên tài đấy!”

“Ngày mai cậu điều vài nhân viên lão làng của công ty lại đây, bình thường giúp được gì thì hãy giúp họ.” Cố Viêm vuốt ve bàn tay Hướng Đông đang đặt trên vai Đường Viễn, mặt không đổi sắc mà đem người kéo vào trong ngực, hư hư ôm. Toàn bộ đại sảnh nhất thời nổ tung.

Đường Viễn: “…”

“A a a ——! Trời ạ! Tớ nhìn thấy gì thế này? Mau nói đi! Hai anh kia đang ôm nhau phải không?”

“Kháo! Rốt cuộc còn muốn người ta sống không a? Từ đầu năm đến giờ, mấy anh chàng đẹp trai đều yêu nhau hết cả rồi! Đáng thương cho mỹ nhân như hoa như ngọc là ta, người yêu không có a a a !!!”

“Ôi mẹ ơi, thật sự là ngọt ngào quá đi mất, tim hồng bay phấp phới rồi! Người cao hơn là công đi? Ôi ôi ôi, tớ cam đoan là tổng công rồi, không cần giải thích!”

“Nhìn nhóm họ kìa, toàn người mẫu phải không?”

“Nghe nói là hôm nay khai trương công ty giải trí Vi Hàng, công ty này do sinh viên hai trường liên kết lập ra… Mấy anh chàng đẹp trai đeo kính râm đứng bên kia… tám phần là nhân viên công ty này rồi. Mấy chị em ta có nên đi xin chữ kí của họ không a? Hả? Đi!”

Thạch Phi: “…”

Hướng Đông: “…”

Cố Viêm nhếch môi, vô cùng hài lòng với phản ứng của đám nữ sinh trong đại sảnh. Anh nhìn về phía Thạch Phi, lạnh nhạt nói: “Điều luôn A Mỹ đến đây đi, cô ấy sẽ tiếp tục làm người đại diện của tiểu Viễn.”

Sau phút ngây người, Thạch Phi vội gật gật đầu nói: “A Mỹ đã sớm có chuẩn bị, hiện tại đang đi tìm phòng ở. Còn khoảng nửa năm nữa là ǁTuyệt Sátǁ sẽ quay xong. Các cảnh quay của Đường… tiểu Viễn lại được quay vào cuối cùng, khẳng định là sẽ bị đám phóng viên bao vây phỏng vấn rối rít. Cho nên hiện tại, cô ấy muốn tìm các phòng tốt mà không hấp dẫn tầm mắt phóng viên và an bài một ít thế thân để ứng phó trong các tình huống khẩn cấp; đến lúc đó tiểu Viễn liền tương đối dễ thoát thân.”

“Như vậy rất tốt, để thế thân hấp dẫn phóng viên đi. Bình thường em cứ ở chỗ anh, rất tiện đấy!” Cố Viêm không hề cố kỵ mà dùng môi ma sát vành tai Đường Viễn, thấp giọng nói: “A Mỹ là nhân viên của Cục, thân thủ không tồi, thời điểm đi tuyên truyền phim hay làm việc là phải nhớ mang theo cô ấy đấy, biết không?”

Một tiếng hét chói tai chợt vang lên trong đại sảnh làm cánh đàn ông con trai phải giật thột, mấy chục ánh mắt sáng như bóng đèn, soát soát soát bắn thẳng về phía cô gái vừa hét, rồi tiếp tục theo tầm mắt lia đến nhóm Cố Viêm đang đứng. Gần như ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của nữ sinh trong sảnh đều sắc như dao, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ tai của Đường Viễn. Một cỗ không khí cổ quái bao trùm toàn bộ bên trong đại sảnh —— “Hôn xuống đi! Hôn xuống đi! Trời ơi! Anh gặm thẳng xuống phía dưới cho em xem đi a!”

Đường Viễn: “…”

Hướng Đông và Thạch Phi hắc tuyến tập thể, thầm nghĩ ‘em cứ ở chỗ anh, rất tiện đấy? Ở chung á? Rốt cuộc là tiện cái gì a?’ Hai người liếc nhìn thật lâu mấy điểm đỏ lớn nhỏ mơ hồ trên cổ Đường Viễn, lại liếc đám đông xung quanh. Không ai bảo ai, cả hai yên lặng thối lui vài bước, dứt khoát và vô cùng kiên quyết tránh xa Cố Viêm cùng Đường Viễn.

Lúc này, nhóm Dịch Cử, Văn Suất và Đường Niệm có nhiệm vụ đứng ở ngoài cửa đại sảnh tiếp khách. Cả nhóm vốn đang nhìn chăm chú dây pháo trong tay Cố Thiếu Cảnh nên cũng không chú ý tới rối loạn diễn ra trong đại sảnh. Nếu không, chiếu theo tính cách của Đường Niệm, cậu nhất định sẽ hóa thân thành thùng thuốc nổ, trực tiếp lăn vào trong cùng Cố “cầm thú” đồng quy vu tận.

Cố Thiếu Cảnh đeo kính râm, điểm một cái pháo, bật lửa trong tay đổi tới đổi lui. Hôm nay cậu cố ý đổi một kiểu tóc mới thật phong cách, nhìn thoáng qua thì thấy thật giống ông anh, vừa đẹp trai lại lãnh khốc, một bộ mặt người dạ thú có thể câu được trái tim của bất cứ cô gái nào.

“Anh Niệm, kế hoạch luyện tập ca khúc của em đã định xong rồi, tổng cộng là mười bài, trong đó có sáu bài là của tiểu Viễn sáng tác.” Cố Thiếu Cảnh nói xong đứng lên, chống tay vào hông, thắt lưng kiện mỹ hiện lên mơ mơ hồ hồ, đôi chân thon gọn như được kéo dài thêm, nói: “Ca khúc chủ đề của MV lần này, em dự định sẽ để dàn nhạc Mr.mark gồm em, tiểu Viễn và Lãnh Đông biểu diễn.”

Đường Niệm nhớ lại ca khúc ǁHuyền Dạǁ bùng nổ toàn trường mà Đường Viễn đã biểu diễn vào buổi tiệc chào mừng người mới, nghĩ đến cô gái chơi đàn ghi-ta bốc lửa, cậu gật gật đầu, nói: “Cô gái chơi đàn ghi-ta tên là Lãnh Đông phải không?”

“A? Anh Niệm! Anh chưa biết à?” Cố Thiếu Cảnh mang vẻ mặt táo bón, tối nghĩ hỏi: “Anh… anh không phải có ý muốn mời người ta gia nhập công ty đấy chứ?”

Đường Niệm nhíu mày, ý tứ thực rõ ràng ‘anh có ý tưởng này đấy, sao hả?’

“Coi như hết a!” Cố Thiếu Cảnh than thở một tiếng, khoác bả vai Đường Niệm, hướng đại sảnh đi vào, “Em… A, anh chưa biết chị ấy là ai sao? Uầy, chẳng lẽ anh trai em vẫn chưa nói cho Gấu mập nghe? Em cứ nghĩ lúc Gấu mập nằm viện đã biết hết rồi chứ. Dạo tóm Stephen ấy, chị em cũng tham dự hành động mà…”

“Này, hai anh chàng đẹp trai kia… không phải cũng là đó đó chứ? Phải không a?…” Một cô bé hoàn toàn trong trạng thái hoa si, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Cố Thiếu Cảnh, tim cũng đập chậm hơn mười nhịp.

“Giám định hoàn tất, không có không khí ái muội! Khụ khụ… có nên chơi xấu người ta chút chút không? Nhào tới a!!!” Cô gái bên cạnh hô một tiếng, dẫn đầu vọt tới, như lang nhìn chằm chằm Cố Thiếu Cảnh, nói: “Anh chàng đẹp trai! Anh là minh tinh sao? Mới xuất đạo hả? Cho em xin chữ kí nha~~~”

Một lời hô lên rất thành công điều động toàn trường, đây hoàn toàn là tiếng lòng của các cô gái trẻ trong đại sảnh. Vì thế, chỉ trong chớp mắt, một đám như lang như hổ nhào qua vây chặt xung quanh nhóm Cố Thiếu Cảnh.

Đường Niệm cũng bị đao vài móng vuốt, hai người đỡ kính râm, chật vật mà lao ra khỏi vòng vây, xông thẳng vào thang máy. Nhóm Dịch Cử ngẩn người, sửng sốt ba giây, cũng lập tức xoay người nhằm hướng cầu thang bộ mà chạy.

“Ai, anh ơi, đừng chạy a….”

“Anh xem nào!” Đường Viễn tháo kính râm của Đường Niệm xuống, lấy tay xoa xoa má trái, cười nói: “Chậc chậc, vết son nổi bần bật, nước miếng đều ấn hết lên mặt rồi.”

Cố Thiếu Cảnh lập tức dùng ánh mắt cún con long lanh mà nhìn Cố Viêm, ý là ‘anh, tới mau a! Mau tới xem em đi!’

Cố Viêm trực tiếp đá một cước qua, lạnh nhạt nói: “Có bệnh à!”

“Gấu mập ——” Cố Thiếu Cảnh vô cùng ủy khuất mà tru một tiếng, nhào vào trong ngực Đường Viễn và Đường Niệm.

Mọi người: “…”

Công ty truyền thông Vi Hàng đã khai trương được hai tuần.

Tuy rằng công ty giải trí Vi Hàng vừa mới được thành lập, nhân viên cũng không nhiều, không được đưa tin lên báo chí, nhưng xét đến hiệu quả hôm khai trương và nhất là hiệu ứng “trai đẹp” nên trên mạng vẫn có không ít thông tin tình cảm, chủ yếu là tin về “Công ty giải trí liên kết giữa sinh viên hai trường…”, “Giám đốc của Vi Hàng là cao phú soái (cao ráo, giàu có, đẹp trai), sống mái cùng với nhân viên nhất quyết không cho hôn…”, “Thành phố B mới xuất hiện một quân đoàn mỹ nam, tình cảm mãnh liệt vô hạn…” Những thông tin linh tinh tiểu đánh tiểu nháo này đều có ở tất cả các công ty truyền thông, đích xác là không có gì đặc biệt nhưng lại có giá trị gây hiệu ứng khá mạnh để Vi Hàng được công chúng biết đến và đón nhận.

Mà Đường Niệm và Văn Suất cũng có quyết định của chính mình, bọn họ cũng không sốt ruột đem “Vi Hàng” nhanh chóng nổi bật trong giới giải trí. Hai người có ý tưởng rất lớn, bọn họ muốn cho hình ảnh của Đường Viễn và Cố Thiếu Cảnh sẽ hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường âm nhạc, điện ảnh Trung Quốc trong tương lai. Chính vì vậy, hiện tại bọn họ cần chuẩn bị thật kĩ, vào một thời điểm thích hợp, Vi Hàng sẽ mạnh mẽ đánh sâu vào nhóm công ty giải trí mới thành lập trong nước.

Cho nên trong khoảng thời gian này, cơ hồ mỗi ngày Đường Viễn đều có mặt ở công ty. Hắn và Cố Thiếu Cảnh chụp vài ảnh bìa, nghe Cố Thiếu Cảnh hát và hỗ trợ điều chỉnh giai điệu. Thời điểm nghỉ ngơi, Đường Niệm sẽ lôi kéo Văn Suất xuống bếp làm đủ loại món ăn ngon để bồi dưỡng cục cưng nhà mình. Đường Viễn lại mập thêm một vòng, mặt hơi phính ra, bóng loáng. Mà ngay cả Cố Thiếu Cảnh cũng được dính không ít dương quang, cắm đầu vào bàn ăn, hoàn toàn không nghĩ đến đường về nhà.

Về phần Cố Viêm, tuy rằng anh phải dẫn đầu một đoàn đội tinh anh đi nước R đối phó với Dã Đại, nhưng không hôm nào anh quên nấu cháo điện thoại với Đường Viễn. Anh đã nhận được sự đáp lại của lão bà, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng không còn căng thẳng rống đến rống đi như trước, càng nhiều hơn chính là tế thủy trường lưu (Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)

Ngày nghỉ, Đường Viễn sẽ theo mẹ đi mua sắm, dạo phố; cùng đi chùa, miếu với ông bà nội, khi vào miếu nhất định sẽ dập đầu, dâng hương; cũng bớt chút thời giờ đến thăm nhà ông bà ngoại, truyện trò vui vẻ và bấm bóp chân tay giúp ông bà; giảng giải cho Đường Niệm những chuyện cần chú ý khi điều hành công ty,… Mỗi ngày đều trôi qua đều bình yên và nhẹ nhàng như vậy…. Đường Viễn cảm thấy thật hạnh phúc, mỗi ngày đều là cười ngủ, cười tỉnh, cảm người đều ấm áp, không bao giờ… còn là một Tuyết Lang cô độc trên đỉnh núi năm xưa nữa.

“Đã phát hiện ra ổ của Dã Đại, ngay tại đây.” Hướng Đông nhướng mày, dùng điếu thuốc trạc trạc một điểm đỏ trên bản đồ, trầm giọng nói: “Hơn nửa năm điều tra, sáu chiến sĩ của chúng ta đã hi sinh.”

“Phanh” một tiếng, Độc Phong giận dữ đá lật cái ghế. Từ khi biết toàn bộ sự tình về cái chết của Tuyết Lang, anh rất hận Dã Đại, hận muốn chết. Dù sao, Độc Phong vốn là một người đàn ông cuồng ngạo, rất ít người có thể làm anh cam tâm tình nguyện kính chào theo nghi thức quân đội, mà Tuyết Lang năm đó lại nằm trong số ít này.

Độc Phong tâm phục khẩu phục Tuyết Lang, cũng bởi vậy, cái chết của Tuyết Lang khiến anh vô cùng phẫn nộ, quát lên: “Mẹ khiếp! Con chó kia lại dám có ý tưởng dùng người của chúng ta nghiên cứu! Thật mẹ nó chán sống rồi!”

“Viêm Hổ đang trên đường trở về, thật này có thu hoạch rất lớn đấy!” Lăng Vân nhìn Độc Phong, tay chỉ một lộ tuyến trên bản đồ, gõ nhẹ, trầm giọng nói: “Lần này Viêm Hổ đã điều tra rõ ràng, chi tiết về Hạo Dương. Thật không ngờ, cậu ta lại là con trai của Dã Đại.”