“Cút!” Cố Viêm đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hai mắt đỏ bừng, đầu tóc hỗn độn bất kham. Anh hướng một nữ quân y đang bưng một đống bình thuốc gào thét: “Em ấy mà chưa tỉnh lại, con mẹ nó, tất cả các người đáng tha ra ngoài đập chết hết!”

“Tiểu Viêm!” Hướng Đông chau mày, gầm nhẹ một tiếng. Trên cổ của anh có một băng vải treo cánh tay bị gãy xương, trên mặt cũng không ít vết trầy xước đã được bôi thuốc. Anh bước qua, dùng bả vai đụng vào người Cố Viêm, gật đầu với nữ quân y đang run rẩy trước mặt, nói: “Tình huống thế nào?”

Đã tám giờ trôi qua kể từ khi Đường Viễn chìm vào hôn mê và được đẩy vào phòng giải phẫu đặc biệt của Lầu bốn. Ngoại trừ Tả Quang, toàn bộ quân y giỏi của Lầu bốn đều bị triệu tập khẩn cấp đến đây.

Nữ quân y này phụ trách đưa các lại thuốc cho cuộc phẫu thuật, cô nào biết trạng huống hiện tại của Đường Viễn, chỉ suy nghĩ ‘máu nhuộm đẫm sàng đan như vậy mà người này còn có thể thở, thật sự là… Mạng rất lớn!’

Cô nuốt nuốt nước miếng, tận lực bảo trì trấn định, thong thả nói: “Thủ trưởng, toàn bộ đạn đã được lấy ra.”

“Được rồi, cô vào trước đi.” Hướng Đông nhìn Đường Viễn trên bàn mổ, trong lòng cũng vô cùng nóng nảy. Anh xoay người vỗ vỗ bả vai Cố Viêm, nghiêm túc nói: “Tiểu Viêm, bây giờ em là người phụ trách của BOF. Lần này Stephen chết, Từ Thạch sẽ tuyệt đối không ngồi một chỗ đợi mệnh đâu, trừ khi là não tàn. Anh nghĩ, Dã Đại cũng sẽ có động thái mới, em —— “

“Câm miệng!” Cố Viêm quát, gương mặt hung ác, cơ thể rung động giống như tùy thời có thể phóng đao mà giết người. Anh hung hăng nện một quyền vào tường, thật lâu cũng không nói gì.

Trong lòng Cố Viêm rất loạn, từ lúc thấy gương mặt trắng bệch cùng cơ thể đầy máu của Đường Viễn, mỗi ngõ ngách trên thân thể anh, thậm chí là cả chỗ sâu trong linh hồn, đều giống như xuất hiện hàng vạn mũi đao liều mạng đâm vào, đau đớn thấu xương và sợ hãi, hối hận khôn cùng từ từ dâng lên làm anh đau đến không thể che dấu, chỉ muốn giết người.

Cố Viêm thích Tuyết Lang.

Loại thích này, là loại yêu thích và tín nhiệm của một đứa trẻ 10 tuổi đến trước 15, 16 tuổi, ngây thơ cùng ấp áp; sau khi thành niên thì thêm đau tiếc cùng chiếm hữu. Dù sao trước đây Cố Viêm cũng chỉ gặp mặt Tuyết Lang hai lần. Theo thời gian trôi qua, anh vẫn luôn có gắng tìm hiểu mọi tin tức liên quan đến người ấy, cũng như liều mạng rèn luyện để có thể sóng vai đi bên cạnh người ấy. Và, loại tình cảm phức tạp tồn tại trong lòng này khiến Cố Viêm cảm thấy Tuyết Lang vừa giống người yêu lại vừa giống người nhà.

Trong lòng Cố Viêm luôn luôn có một cấm địa, một cấm địa chỉ dành riêng cho Tuyết Lang, trừ anh ra, không ai có thể đụng chạm.

Từ 10 tuổi trở đi, Tuyết Lang luôn là một chấp niệm trong trái tim anh. Anh cũng chưa bao giờ tin Tuyết Lang sẽ chết, luôn dựa vào chấp niệm cùng ảo tưởng, không ngừng tìm khiến nhân ảnh và tung tích của Tuyết Lang.

Với tất cả hiểu biết của mình, Cố Viêm luôn luôn cảm thấy Tuyết Lang là một người lính mạnh nhất, một cường giả có bộ não thiên tài cùng năng lực chiến đấu khủng bố, tựa như một đầu độc lang xinh đẹp tồn tại trên chiến trường, mỗi tiếng hít thở đều tràn ngập sức mạnh. Lạnh lùng, cao ngạo, hung mãnh, thậm chí là thiên tính tàn nhẫn nhưng cũng là một người bao che khuyết điểm, luôn luôn liều chết bảo vệ anh em đồng đội của mình. Tuyết Lang vĩnh viễn đứng trên đỉnh ngọn núi, trầm mặc gánh trên người trách nhiệm lớn nhất và là một người bất khả chiến bại.

Mà với nhận thức như vậy, Cố Viêm mới cảm thấy Tuyết Lang là người đàn ông duy nhất anh muốn theo đuổi, người đàn ông có thể cùng anh sóng vai.

Cho nên, từ 10 tuổi trở đi, anh càng thêm liều mạng huấn luyện thân thể cùng đại não, điên cuồng hấp thu tri thức ở tất cả các phương diện. Anh muốn nhanh chóng trưởng thành để sau đó có thể đến bên cạnh đầu độc lang luôn đứng trên đỉnh núi kia, giống như người thân, hứa hẹn sẽ thủ hộ bên người ấy, bảo hộ anh em của người ấy, cũng nói cho người ấy biết “Tôi đến đây!”

Nếu có thể, Cố Viêm thậm chí còn hy vọng người đàn ông này có thể vĩnh viễn buông chiến giáp cùng vũ khí, hoàn toàn ỷ lại vào chính mình. Có đôi khi, Cố Viêm lại tự tưởng tượng một người như Tuyết Lang mà biết yêu thì sẽ có phản ứng gì? Thay đổi ra sao? Khung cảnh lúc đó như thế nào?…

Từ thích đến đau lòng, đến yêu sâu sắc, tất cả đều đến tự nhiên như thế.

Cố Viêm chính là như vậy. Kho báu của anh là bộ sưu tập mọi thứ về Tuyết Lang. Để ở bên người ấy, anh chẳng ngại rèn luyện gần mười năm ròng rã một mình ở nước ngoài. Cũng để tìm được người ấy, anh không ngừng tìm kiếm tung tích, bám theo từng dấu vết còn sót lại suốt sáu năm, cho đến khi anh gặp Đường Viễn. Mà ông trời cũng thật nguyện ý vui đùa cùng anh đi một vòng tròn lớn như vậy. Sau những ngày tháng dài đằng đẵng chờ đợi và tìm kiếm, người đàn ông anh yêu đã lấy một thân phận bất đồng khác, một lần nữa sống lại trong thế giới của anh.

“Đông! Em ấy không thể có việc gì, tuyệt đối không thể có việc gì…” Cổ họng Cố Viêm có chút phát ngạnh, anh tựa người trên vách tường, vươn tay sờ mái tóc lộn xộn. Thời điểm Cố Vệ Quốc nói cho anh biết Tuyết Lang đã chết, anh cũng không cảm thấy sợ hãi khủng khiếp như thế này, giống như sinh mệnh của mình đang từ từ mất đi.

Hướng Đông thở dài, cũng tựa vào trên vách tường, nhìn chằm chằm vào vòng cổ của Tuyết Lang trên người Cố Viêm, khẳng định nói: “Yên tâm đi, Sói con hiểu rõ thân thể của mình nhất, em ấy đã nói không thương tổn đến chỗ yếu hại, không có việc gì thì tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

“Thủ trưởng!” Cảnh vệ ở cửa lập tức chào theo nghi thức quân đội, cất cao giọng nói.

Hướng Đông sửng sốt, nhìn thấy người đang đi tới liền thu liễm thần sắc, cũng thực hiện chào theo nghi thức quân đội, “Thủ trưởng!”

Sắc mặt của Cố Vệ Quốc rất không tốt, ông nhìn Hướng Đông gật gật đầu, đi đến trước mặt Cố Viêm, lạnh nhạt nói: “Từ Thạch đã muốn chạy thoát rồi, cậu theo tôi đến phòng chỉ huy ngay!”

Cố Viêm bất vi sở động.

Cố Vệ Quốc cũng là người có tính tình khá nóng nảy, vừa thấy bộ dáng của Cố Viêm liền tức giận quát: “Cố Viêm! Lão tử nói cho mày biết, chuyện hư hỏng của mày bố cũng không muốn xía vào! Nhưng mà, Đường Niệm, Đường Viễn, hai anh em nhà này đều là cháu ngoại, là cục cưng của Triển tham mưu. Hiện tại, cả hai đều nằm trên giường bệnh của BOF. Con mẹ nó! Giờ mày còn có thời gian ở chỗ này ủ rũ với chống đối lão tử à? Mẹ nó, mày có muốn lão tử bắn chết mày ngay lập tức hay không? Hả?”

“Thưa tham mưu, tiểu Viêm cũng là lo lắng —— “

“Câm miệng!” Cố Vệ Quốc lại nhằm Hướng Đông quát: “Lăng Vân không ở, cậu chính là trưởng bối và là huấn luyện viên của nó! Cậu cũng coi như là lão nhân của BOF, chuyện lớn như vậy mà cậu lại muốn theo thằng nhóc này hồ nháo hả? Cháu ngoại của Triển tham mưu mà chết một người, cậu muốn BOF, muốn Cố Vệ Quốc này dám vác mặt đi đâu nữa? Hả?”

Một khi Cố Vệ Quốc bạo phát thì so với Cố Viêm chỉ có hơn chứ không kém, thanh âm như tiếng hồng chung (chuông rất lớn). Toàn bộ tầng triệt của Lầu bốn, không một ai dám hé răng.

Bất quá, Cố Vệ Quốc cũng không biết trong lần hành động đặc biệt này, Đường Viễn đã tham dự với tư cách là tiểu đội trưởng, chuyện bị thương của hắn cũng coi như là “Tai nạn lao động”. Về thân phận của Đường Viễn, Cố Viêm đã sớm hạ mệnh lệnh đặc biệt cho hơn mười thành viên cùng đội, cho nên, Cố Vệ Quốc cũng không biết toàn bộ chân tướng sự tình của vụ việc này. Vì thế, ông đã đoán chuyện Stephen bắt cóc hai anh em song sinh của Đường gia là do mối quan hệ đặc biệt giữa Cố Viêm và Đường Viễn. Chính con trai ông là thằng gây họa hại anh em nhà người ta gần chết.

Đối mặt Cố Vệ Quốc giận dữ gào thét, Cố Viêm căn bản là chỉ lừ lừ không lên tiếng, cái chuôi này khiến Cố Vệ Quốc tức giận muốn rút gân… Ông điên tiết vươn tay trạc trạc trán con mình, quát: “Mày hiếm lạ đàn ông, còn coi trọng cháu trai của Triển tham mưu, được! Lão tử nhịn! Con mẹ nó! Nhưng bố cho mày biết, Triển tham mưu không biết chuyện này. Hơn nữa, ông ấy cũng không phải loại người dễ dàng tiếp thu sự tình này. Chuyện mày gây ra thì mày phải thu thập sạch sẽ cho lão tử! Đừng có ném hết mặt mũi của Cố Vệ Quốc – bố mày đi như thế!”

“Cố Viêm con hiếm lạ Đường Viễn đấy! Cả đời này, ngoài em ấy ra sẽ không còn ai khác! Có con thì có em ấy! Không có em ấy thì cũng không có con! Nếu em ấy phải chết trong này, không cần bố mắng, con mẹ nó, chính con sẽ tự đập chết chính mình!” Cố Viêm cũng nổi giận, tựa như đầu hổ nóng nảy, quát: “Con mẹ nó, con sẽ không làm gì khiến bố phải mất mặt!”

Yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ!

Hướng Đông cảm thấy tim mình đập chậm lại mấy chục nhịp. Độc Phong mang theo Đường Niệm mới tỉnh lại vừa rảo bước tiến đến liền sững sờ. Cả người Độc Phong run run, ngạc nhiên nhìn hai bố con đứng trước cửa phòng phẫu thuật.

Đường Niệm cũng là ngẩn ngơ, tuy toàn bộ cuộc “trò chuyện” của hai bố con Cố gia cậu không nghe được hết, nhưng đại bộ phận vẫn nghe không sót.

Cố Vệ Quốc hít sâu một hơi, nhìn Cố Viêm thật lâu. Cánh cửa thủy tinh phòng phẫu thuật đột nhiên chuyển động.

Lâm Quân có chút uể oải, tuy rằng anh không phải là người mổ chính mà chỉ phụ trách đưa thuốc và dụng cụ, nhưng phải đứng trong phòng phẫu thuật tập trung cao độ làm việc suốt tám giờ, cơ thể anh cũng rất mỏi mệt.

Phòng phẫu thuật vô khuẩn hoàn toàn cách ly với bên ngoài, cho nên anh cũng không hề biết ngoài này vừa xảy ra tình huống gì. Một bác sĩ già nhìn tương đối trầm ổn bước ra, tháo khẩu trang xuống, khi nhìn đến Cố Vệ Quốc, ông chỉ gật gật đầu, nói: “Vượt qua thời kì nguy hiểm, mất máu quá nhiều, bụng bị thương rất nặng. Thân thể đứa trẻ này đã muốn chống đỡ đến cực hạn, sẽ mê man ba bốn ngày, yêu cầu tu dưỡng thật tốt.”

Thần kinh căng thẳng của Cố Viêm rốt cuộc hạ xuống. Đường Niệm đứng ở cửa xoát cái đỏ bừng mắt, không rên tiếng nào mà chạy tới, vung quyền hung hăng đánh thẳng vào mặt Cố Viêm, một quyền tiếp một quyền, thanh âm nghẹn lại: “Con mẹ nó, anh là đồ hỗn đản!”

“Tiểu Niệm!” Hướng Đông nhìn Cố Viêm hoàn toàn có bộ dáng “xin cứ tùy tiện đánh”, liền vươn tay kéo Đường Niệm lại, nói: “Đi thay quần áo nào, chốc nữa chúng ta đến phòng săn sóc đặc biệt nhìn Tiểu Viễn.”

Cố Vệ Quốc chỉ liếc mắt nhìn con trai một cái, lạnh nhạt nói: “Theo ta đến phòng chỉ huy, cấp trên đã ra mệnh lệnh đến đây, lần này không tiếc đại giới, phải dọn sạch toàn bộ đám người Từ Thạch và lực lượng quân đội của R quốc ẩn núp trong nước.”

Dừng một chút, khóe môi Cố Vệ Quốc giơ lên một độ cung rất nhẹ, ông vừa đi vừa nói: “Kế hoạch bao vây tiễu trừ lần này là do con chế định ra. Nếu có người vì con mà bị thương, vậy thì con phải đem kế hoạch kia lộng cho thỏa đáng rồi lại đến nhìn người ta. Về phần Triển tham mưu bên kia, bố sẽ đến chào hỏi với ông ấy. Nghĩ lại thì, con trai của Cố Vệ Quốc vẫn có thể xứng với cháu ngoại của ông ấy mà.”

Cố Viêm ngẩn ra, môi mỏng mím chặt, nhìn Đường Viễn đang được đưa từ bàn mổ xuống qua cửa kính thủy tinh, nghĩ đến Từ Thạch và R quốc, ánh mắt anh dần lạnh như băng, dường như phát ra vô số ngọn gió sắc như dao làm người ta hoảng sợ.

Trên người Đường Viễn quấn đầy băng vải, ngay cả mặt cũng bị băng kín gần hết. Lúc trước đến Châu Phi nửa tháng cùng Hướng Đông, trên người Đường Viễn cũng có không ít vết máu ứ đọng cùng vết thương to nhỏ, thêm lần này bị thương, cơ thể hắn hầu như đã biến thành xác ướp.

“… Chính là như vậy.” Hướng Đông thở dài, nhìn ống tiêm trên mu bàn tay Đường Viễn, ánh mắt có chút đỏ lên. Anh đưa tay sờ sờ đầu Đường Niệm, miễn cưỡng kéo ra tý bóng dáng tươi cười, nói: “Có phải rất khó tin đúng không? Từ nhỏ anh trai em đã rất bao che khuyết điểm rồi, vừa mới xuống máy bay, biết tin em gặp chuyện không may, em ấy như nổi điên vội vàng cắm đầu chạy về nhà…”

“Cái gì… Anh? Anh trai em ư?” Đường Niệm đứng bật dậy, nhìn Đường Viễn mê man trên giường bệnh, cả người đều ngốc lăng, giống như bị sét đánh bay mất hồn phách, nửa ngày chưa hồi thần.

Lúc trước cậu đã được tiêm một loại thuốc giúp ổn định tâm lý. Sau khi tỉnh lại, cậu cũng biết một chút sự việc từ chỗ Độc Phong. Nhưng vạn lần cậu cũng không ngờ được rằng, chỉ trong nháy mắt, người em trai sinh đôi mà cậu cưng nựng, chăm sóc suốt 18 năm vụt biến thành anh trai bị bắt cóc từ nhỏ, mất tích suốt 30 năm nay của gia đình.

“Không có khả năng… Không có khả năng! Điều đó là không có khả năng!” Đường Niệm điên cuồng lắc đầu, đỏ mắt nói: “Em ấy rõ ràng chính là tiểu Viễn, là tiểu Viễn a! Nếu hiện tại em ấy là anh trai em, vậy thì tiểu Viễn đi đâu rồi? Tiểu Viễn đâu? Em trai em —— “

Thanh âm chợt im bặt, Đường Niệm đột nhiên mở to hai mắt, cậu nhớ lại lần cậu và Đường Viễn còn đang học cấp ba. Một hôm, cậu mang theo em trai trốn học đến vườn bách thú, tại chuồng sư tử thì gặp một cụ già khá đặc biệt.

Ông ta mang vẻ mặt tươi cười, ánh mắt đặc biệt có thần. Lúc ấy, ông ta còn sờ sờ đầu Đường Viễn, nói cái gì mà “Nhanh, nhanh, sinh sai địa phương lại lạc đường, vị kia đã tìm ngươi mười mấy năm.”

Chuyện này, Đường Niệm còn nhớ đặc biệt rõ ràng, bởi vì trực giác của cậu cho biết ông cụ này nói không được mấy lời gì hay, còn đẩy ông lão một phen. Sau đó, Đường Viễn đột nhiên sốt cao, uống thuốc, dùng cách gì cũng không hạ nhiệt được, thật sự sốt cao ba ngày không lùi, đến ngày thứ tư thì lại đột nhiên khỏi bệnh.

Vì chuyện này, Triển Viễn Kiếm còn tức giận đến mức đánh Đường Niệm một roi. Mà cũng từ khi đó, cậu nhanh chóng trở thành một con gà mái mẹ, lúc nào cũng hộ bên người Đường Viễn, không trải qua sự đồng ý của cậu, ai cũng đừng hòng mong tiếp cận gì em trai.

“Anh… Là anh ư…” Đường Niệm suy sụp ngồi xuống, nước mắt điên cuồng như vỡ đê mà lăn dài trên má. Cậu nhìn chằm chằm Đường Viễn, khóc ròng nói: “Viễn Viễn, em ở đâu…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  mỗ thâm sơn.

Một thiếu niên mặc trường bào màu đen đứng giữa không trung, cả người đều bừng bừng phấn chấn và tràn ngập lực lượng, mái tóc đen rối tung đẫm mồ hôi, mắt cậu nhìn ma thú huyết thi long cấp năm, pháp trượng trong tay mãnh liệt vung lên, lạnh nhạt nói: “Lang lang niệm niệm sát khí nhận ——!”

“Ôi!” Thân thể thiếu niên đột nhiên nghiêng một cái, vươn tay che gáy, cậu quay đầu nhìn người đàn ông lãnh khốc đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.

Hít sâu một hơi, cậu đưa pháp trượng chỉ vào mặt người đàn ông, cả giận nói:     “Anh lại dám gõ đầu tôi? Anh lại dám gõ đầu tôi? Ai cho anh gõ đầu tôi, hả? Lão tử là chủ nhân của anh, anh có hiểu tiếng người không hả? Anh có hiểu không hả? A? Rốt cuộc anh có hiểu lão tử là chủ nhân của anh không?”

Người đàn ông cao gần hai thước, mày kiếm sắc bén như lưỡi dao, mái tóc dài màu bạch kim buộc gọn sau đầu, hắc bào phần phật tung bay. Anh ta chỉ đứng lặng ở đó mà có một cỗ khí thế vô hình phô thiên cái địa ép ma thú huyết phi long phải quỳ chân trước xuống, lạnh run.

“Nếu muốn ta cùng lưu lạc với cậu, vậy thì cố mà tu hành tốt cho ta.” Người đàn ông hừ lạnh, mày kiếm hơi hơi nhăn, lạnh nhạt nói: “Lần sau, ta mà còn nghe thấy mấy cái chú ngữ loạn thất bát tao đó nữa thì một cơ hội ra lệnh cho ta, cậu cũng không có đâu!”

Dứt lời, người đàn ông vung ống tay áo lên, lập tức biến mất

Thiếu niên tức giận đến giơ chân, cầm chiếc nhẫn trên ngón trỏ, giương nanh múa vuốt, không tiếng động mà tức giận mắng.

[Đúng vậy, thiếu niên này chính là Đường Viễn hàng thật =V=, mọi người nhìn xem có được không a, ta đây tùy tiện chêm vô một cái tiểu kịch trường, chính là tưởng viết cái tu chân văn, tình tiết đại cương còn đang nghĩ, chân heo gì cũng đều không định, trước đem Tuyết Lang viết xong đã =V=)