Thấy đôi mắt kia mở to, trong đó đều tràn ngập hình ảnh của chính mình.

Trong lòng Mạt Kình Lộc xôn xao, rồi sau đó nở nụ cười, khóe miệng anh nhẹ nhàng kéo lên, gương mặt rắn chắc hiện lên ý cười nhẹ, ánh mắt tràn ngập sự nồng ấm yêu thương.

Đem Tô Kha ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên, từ hai má đi xuống dưới, rồi sau đó vùi đầu vào cái cổ ấm áp của cậu. Theo nhịp thở của cậu, tâm tình ổn định của anh nhẹ nhàng xao động, tràn đầy sức sống. Mạt Kình Lộc vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Kha, đầu ngón tay đều mang theo độ ấm.

Tô Kha ngủ một giấc, cảm giác tốt hơn rất nhiều, nằm cạnh Mạt Kình Lộc thêm một lúc, rồi mới ngồi dậy.

Hai người xem như ngủ luôn buổi trưa, ngoài phòng mặt trời đã ngã về tây, không giống như trời tối rất nhanh vào mùa đông, trước khi mặt trời lặn hẳn vẫn còn một chút ánh sáng ở đường chân trời, kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài còn đọng lại vài giọt mưa với hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.

Tô Kha duỗi lưng một cái, biến thành con mèo lười, híp mắt, vẻ mặt thoải mái.

Tuy Tô Kha cảm thấy thân thể mình không sao nữa, nhưng Mạt Kình Lộc vẫn đem thuốc đến, Đoạn papa đã chuẩn bị đầy đủ thuốc, sợ Tô Kha quên uống. Mạt Kình Lộc lấy một ly nước ấm cho Tô Kha, cầm viên thuốc đưa tới trước mặt Tô Kha.

Mặc dù mọ người vẫn thường nói là trẻ con sợ uống thuốc, nhưng Tô Kha là người được sống lại, đã là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, làm sao còn sợ uống thuốc. Lúc trước cậu vô cùng khó chịu nằm ở trên giường, đứng dậy liền trực tiếp cầm thuốc uống vào, uống vài ngụm nước cũng không thấy mùi gì lạ, nhưng bây giờ lại không giống trước.

Tô Kha mở to mắt, chớp chớp, nhìn Mạt Kình Lộc.

Nam nhân ở bên cạnh vẫn anh tuấn như trước, khuôn mặt góc cạnh, không tí lưu tình. Cậu méo miệng, cầm viên thuốc, đặt vài viên ngay cổ họng, uống mấy hớp nước nuốt xuống.

Kết quả, do uống quá nhiều nên cậu bị sặc, Tô Kha cúi người ho khan vài tiếng.

Đột nhiên ly nước trong tay bị lấy đi, bên tai vang lên tiếng than nhẹ của Mạt Kình Lộc, “Làm sao mà ngay cả uống thuốc cũng không biết cách, chẳng lẽ em phát sốt xong trở nên ngốc rồi?” Anh hiếm khi nói câu trêu đùa nào, Tô Kha muốn phản bác lại, nhưng còn kịp nói lời nào, miệng đã bị anh chặn lại.

Đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, đầu lưỡi Mạt Kình Lộc liếm nhẹ hàm răng mẫn cảm của cậu, trong miệng của anh tràn ngập vị thuốc nhàn nhạt, đắng nhưng cũng không khó nuốt, dây dưa một hồi, Mạt Kình Lộc cầm viên thuốc còn lại, ngón trỏ khẽ chạm môi cậu, đôi môi bị hôn sưng đỏ mở ra, viên thuốc đi vào, rồi sau đó anh lại đút nước cho Tô Kha uống.

Mạt Kình Lộc lại ngậm môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực, không cho cậu nhổ thuốc ra, sau khi ai oán vài tiếng, rốt cuộc cậu vẫn khó khăn nuốt viên thuốc vào, thân thể Tô Kha cũng xụi lơ dựa vào người anh, Mạt Kình Lộc thấy thân thể cậu còn chưa khỏe, không muốn làm cho cậu mệt thêm, chỉ hôn nhẹ vài cái, liền buông cậu ra.

Đoạn Lôi Khải do công ty hôm nay có việc gấp mới phải gọi điện cho Mạt Kình Lộc, Tô Kha dặn đừng nói cho Mạt Kình Lộc biết cậu sinh bệnh, tuy trong lòng Đoạn Lôi Khải có chút khó chịu dùm bé con của mình, nhưng Tô Kha đã dặn như thế, hắn cũng làm theo. Nhưng lần này thật sự không thể không nói, công ty có việc gấp, hắn và Côme đều không thể rời công ty lúc này, hắn lo lắng bệnh tình của Tô Kha còn chưa khỏi, phải có người ở nhà chăm sóc nên đành nói cho Mạt Kình Lộc biết chuyện cậu sinh bệnh.

Nhưng thật sự không nghĩ tới, Mạt Kình Lộc không những không bực mình, mà trái lại còn lo lắng hỏi thăm bệnh tình của Tô Kha, hơn nữa lập tức xuất phát đi thăm Tô Kha, điều này cũng làm cho Đoạn Lôi Khải đối với Mạt Kình Lộc tăng thêm không ít hảo cảm.

Giờ phút này trong nhà không có ai, cơm chiều không thể trông cậy vào người bệnh, mèo con còn chưa khỏe hẳn, chuyện nấu cơm đương nhiên là do Mạt Kình Lộc làm, cũng còn may, anh cũng không phải loại đại thiếu gia chỉ biết hưởng thụ. Lúc trước còn ở trong quân đội, có cực khổ nào mà anh chưa trải qua.

Xắn tay áo, Mạt Kình Lộc liếc mắt, khuôn mặt anh tuấn quay về phía Tô Kha.

“Em muốn ăn món gì?”

Tô Kha ngồi ở trên ghế xoay qua xoay lại, cắn môi, có chút khó xử nhìn anh, “Em nghĩ anh nên xem trước trong tủ lạnh còn cái gì đi!”

Mạt Kình Lộc sửng sốt.

Côme có một thói quen, chính là lúc nấu cơm chỉ mua vừa đủ nguyên liệu để nấu ăn, trong tủ lạnh tuyệt đối sẽ không có thức ăn thừa, mà Đoạn Lôi Khải đã quen sống cùng y, tự nhiên cũng dưỡng thành thói quen như vậy, điều này cũng nên thành tình huống hiện tại.

Vị sĩ quan luôn luôn vạn năng ngây người ra nhìn tủ lạnh trống trơn, tay phải hơi hơi co lại, ngón trỏ gảy ngón tay cái, Tô Kha thấp giọng khụ một tiếng, ấp úng nói: “Bằng không, chúng ta nấu mì ăn đi!”

Mạt Kình Lộc vừa lúc nãy còn chủ động, bây giờ ngược lại thành bị động chần chờ gật gật đầu.

Nói đến nấu mì, Tô Kha liền nhớ đến lần trước ở nhà Mạt Kình Lộc, hai người nấu mì, ăn mì, cuối cùng lại ăn nhau, mặt không tự chủ được ửng hồng, liếc trộm Mạt Kình Lộc một cái, thấy anh không nhìn mình, vội cúi đầu, lấy tay che mặt, che đi gương mặt phiếm đỏ say lòng người.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong nhà quá ít, lần này chỉ nấu mì nước, thật vất vả mới lục ra được một trái cà chua, Mạt Kình Lộc cắt thành lát mỏng để ở bên trên, hơi nước trong nồi tỏa ra, không bao lâu sau, một chén mì cà chua nóng hổi đã sẵn sàng. Ngủ ở nhà suốt một ngày, Tô Kha đã sớm đói bụng, khẽ hoan hô một tiếng, liền đưa tay đón lấy tô mì.

Mạt Kình Lộc không để cho tay cậu đụng bát, sợ cậu bị nóng, nói một tiếng cẩn thận rồi tự mình đặt bát ở trước mặt Tô Kha, lấy cho cậu đôi đũa, bảo cậu ăn chậm một chút.

Tô Kha gật đầu như gà con mổ thóc, nhưng trong lòng sớm đã bị mỹ vị hấp dẫn, Mạt Kình Lộc thấy cậu như vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Anh ngồi xuống bên cạnh Tô Kha, gắp một vắt mì lên, hai người không tiếng động ăn mì.

Rèm cửa sổ bay lên, cửa sổ thủy tinh phản chiếu màu sắc tươi đẹp của buổi hoàng hôn, hồng nhạt mang theo ánh cam, Tô Kha đang cầm chén nhỏ, thỏa mãn uống một ngụm nước, giống như chú mèo con đã được ăn no, nheo mắt lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Mạt Kình Lộc cảm thấy cậu thật xinh đẹp, nhịn không được cúi đầu, ngón tay dài nhỏ nâng cằm cậu, môi mỏng nhẹ nhàng ấn lên, hương vị có chút không giống, đầu lưỡi tiến vào liền cảm nhận được một mùi chua, mang theo gia vị tươi mát.

Tô Kha bị anh hôn đến chóng mặt, sớm không còn nhận thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhoài người về phía trước, tựa vào trên người Mạt Kình Lộc, ngửi mùi hương quen thuộc dễ chịu, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác an tâm, đầu cậu giật giật, chủ động hôn qua.

Cậu đã cao lên không ít, nhưng so với Mạt Kình Lộc mà nói thì vẫn còn rất thấp, anh ôm lấy Tô Kha đang nằm trên người mình, hai người hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào này, không có dục vọng dư thừa, chỉ dựa vào nhau, cảm thụ hơi ấm từ đối phương mà thôi.

Lúc này, chuông cửa lại đột ngột vang lên.

Tô Kha sửng sốt, rồi sau đó chậm rãi lui khỏi vòng tay đang ôm mình của Mạt Kình Lộc, có chút nghi hoặc nhìn cửa.

Đoạn Lôi Khải và Côme đều có chìa khóa nhà, tất nhiên người vừa nhấn chuông không phải là hai người bọn họ, Mạt Kình Lộc liếc nhìn Tô Kha, tự mình đi ra mở cửa.

Ngôi nhà này là do Đoạn Lôi Khải âm thầm mua, ngày thường cũng không mang bạn bè tới, cho nên rất ít người biết, đã từng ở đây, cũng chỉ có vài người, Côme, Tô Kha, còn có vợ cũ của hắn — Tô Mẫn Dung.

Quãng thời gian Tô Kha còn ở nông trại kia luôn khiến cho Mạt Kình Lộc canh cánh trong lòng, anh cảm giác mình không bảo vệ tốt cho Tô Kha, làm cho cậu suýt chút nữa bị cha dượng *** loạn, nếu chuyện thật sự diễn ra, chỉ sợ anh sẽ phải hối hận cả đời.

Nhưng đã qua lâu như vậy, thời gian cũng chậm rãi trôi, chuyện phát sinh trước kia, như mấy thế kỷ đã trôi qua.

Tay đang cầm nắm cửa của Mạt Kình Lộc có chút cứng ngắc, Tô Kha ngồi ở trên ghế đứng lên, kỳ quái đi qua nhìn thử, “Mạt Kình Lộc, ai ở bên ngoài vậy anh?”

Cậu đi đến bên cạnh Mạt Kình Lộc, gương mặt còn ửng đỏ do nụ hôn vừa rồi, ngón tay dài nhỏ vô cùng thân thiết khoát lên bàn tay đang cầm nắm cửa, có chút kinh ngạc nhìn ra.

Sau đó cậu liền thấy một người phụ nữ đứng ở trước cửa.

Không nghĩ tới lại gặp mặt Tô Mẫn Dung trong tình huống như thế này.