Tiểu Mẫn khi dạo phố, rõ ràng có chút không yên lòng, thi thoảng quay đầu lại nhìn Triệu Hữu Đào.

Tổ hợp như thế này, hai cô gái nắm tay nhau, hai nam nhân tất nhiên đi cùng nhau, Tiểu Mẫn lo Triệu Hữu Đào vô ý đắc tội với Liễu Tuấn.

Tiểu Mẫn biết, có một số người bất luận thế nào cũng không thể đắc tội được. Trước kia còn ở trường, thậm chí mới tham gia công tác, Tiểu Mẫn rất kiêu ngạo, không có suy nghĩ này. Nhưng kinh nghiệm xã hội tăng dần, nhất là sau sự kiện Quế Vĩnh Càn quấy rối, cô biết được quyền lực là gì.

Chưa được cho phép, Tiểu Mẫn không thể đem thân phận Liễu Tuấn tiết lộ cho Triệu Hữu Đào, dù chỉ hé lộ một chút cũng không được. Triệu Hữu Đào là cơ trưởng trẻ nhất của công ty, bằng cấp cao, thông minh. Tiểu Mẫn chỉ tiết lộ một chút, không chừng Triệu Hữu Đào đoán ra được lai lịch của Liễu Tuấn.

Trầm Nhiêu mới đầu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, khi Liễu Tuấn ở cùng cô, thực sự quá chiều chuộng, Trầm Nhiêu không cảm nhận được áp lực trên người y. Đối với co mà nói ủy viên dự khuyết cục chính trị nhiều khi chỉ là khái niệm mơ hồ, không có ý nghĩa thực tế.

Thấy Tiểu Mẫn quay đầu lại nhìn mấy lần, Trầm Nhiêu mới vỡ lẽ, hạ thấp giọng nói:

- Không sao đâu, coi anh ấy như bạn bè bình thường là được.

Tiểu Mẫn mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm thở dài.

Có thể coi là bạn bè bình thường được sao?

Triệu Hữu Đào cũng có vài phần tò mò với Liễu Tuấn, thấy người này không lớn hơn mình là bao, nhưng khí độ tựa hồ rất trầm ổn, không nói một tiếng đi sau hai cô gái. Triệu Hữu Đào không lên tiếng, Liễu Tuấn không chủ động nói chuyện, cứ như y đang suy nghĩ quốc gia đại sự gì đó vậy.

Sự thực đúng là như thế.

Khi một mình ở bên Trầm Nhiêu, y rất tận tâm tận trách, nếu không cứ mất tầm trung chỉ e môi Trầm Nhiêu cong lên rồi. Hiện giờ Tiểu Mẫn bất ngờ xuất hiện, cô giáo Trầm có bạn, hứng trí tưng bừng, Liễu bí thư không ngại lười một chút, thiếu tập trung một chút, chuyển suy nghĩ sang quốc gia đại sự.

Thời gian sắp vào năm 2010 rồi, với Liễu Tuấn mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mứi, kỳ ức trước kia đã dừng lại vào mấy tháng trước, không còn cung cấp cho y bất kỳ sự tham khảo nào nữa. Hiện thực nhất là cuộc đời "thầy bói" của Liễu bí thư đã tới hồi kết, may là chuyện này không còn ảnh hưởng gì với y nữa. Cùng với tác động càng lớn của y, hiệu ứng hồ điệp càng lớn, rất nhiều đại sự trong nước cùng quốc tế đã hoàn toàn không còn chỗ nào trùng hợp với ký ức kiếp trước của y.

Bốn mươi ngăm kinh nghiệm nhân sinh kiếp trước, thêm vào 30 năm kinh nghiệm quan trường kiếp này, Liễu Tuấn sớm thành chính trị gia hợp cách ngự trên đỉnh kim tự tháp, đại biểu nhân vật uy thế trong nước. Chỉ cần không có bất ngờ gì quá lớn, không nhân tố nào có thể ảnh hưởng tới bước tiến của y được nữa.

Cho nên Liễu Tuấn suy nghĩ không phải chuyện của mình mà vẫn là cuộc chiến tài chính.

Công bằng mà nói, sách lược chiến tranh tài chính nước cộng hòa áp dụng thu được thành tích rất lớn, sách lược dùng ngoại hối đổi lấy năng lượng và tài nguyên tiến triển thuận lợ. Hợp tác hợp tung liên hành với Trung Á và Châu Phi khá thành công. Còn đề nghị "dân doanh quốc chiến" mà Tiểu Thanh đề nghị với lão gia tử càng có thành tích đáng mừng.

Lấy danh nghĩa quốc gia và chính phủ tiến hành xâm nhập phải cố kỵ không ít, quốc gia phương Tây bao gồm cả Nga, đối với việc này khá chặt, trong nước có động tác lớn một chút là ắt sẽ kháng nghị, cùng với đó là hành động kiềm chế thực tế. Cho nên ở mạc này không thể bước quá nhanh, phải thật chắc, không mù quáng, bước nào vững bước đó. Muốn kiến lập ưu thế lớn ở Trung Á và Châu Phi còn phải đi con đường rất dài.

Dù là như chăng nữa cũng đã làm các nước phương Tây đứng đầu là Mỹ cực kỳ bất an rồi.

Nước cộng hòa một mặt tăng cường hợp tác quân sự với Nga, ra sức thay đổi trang bị kỹ thuật của bộ đội, một mặt sử dụng phương trâm chiến lược tích cực, thay cách làm dùng tài nguyên đổi lấy USD, thành dùng USD đổi lấy tài nguyên. Đó là sự tăng trưởng thực lực thực sự, thứ cố phiếu trái phiếu màu mè chẳng có ý nghĩa thực tế nào, chỉ có biến thành sản phẩm thực sự phái tăng cường được quốc lực.

Cơ quan tình báo của Mỹ nghi ngờ chi tiêu quân sự của nước cộng hòa vượt xa con số công bố ra ngoài, còn có cả trợ cấp ngầm. Cơ quan tình báo đó chỉ ra, thu nhập quốc gia của đất nước này không đơn giản chỉ có thu thuế, còn có rất nhiều nguồn khác, mỗi năm cung cấp tài lực cho chính phủ TW gần như không kém tiền thuế. Hơn nữa bộ phận này không tính vào dự toàn tài chính. Nói cách khác, khoản tiền này dùng ra sao bên ngoài không biết . Trong con mắt phương Tây, một phần số tiền này dùng cho quân đội là hết sức hợp lý.

Xét thực tế đó, phương Tây giữ cảnh giác cao độ với nước cộng hòa.

Nhưng tư bản dân doanh chia nhỏ xé lẻ ra, nhanh chóng trải ra ở nước ngoài thì không đề phòng được. Nước Mỹ có mạnh đến đâu cũng không thể ngăn cản xĩ nghiệp dân doanh ra ngoài làm ăn với nước cộng hòa.

Tiểu Thanh và tập đoàn Thịnh Nghiệp là tiên phong của sách lược này, ngoài ra Hoa Dưng, Thu Thủy, Đằng Phi cũng lần lượt đi theo. Liễu Triệu Mẫn thậm chí còn đích thân tới quốc gia châu phi, chuẩn bị cùng chính phủ nước đó hợp tác khai khoáng.

Những chuyện này thường xoay chuyển trong đầu Liễu Tuấn.

- Nhiêu Nhiêu, cậu thấy chiếc áo da này thế nào?

Tới một gian hàng bán áo da, Tiểu Mẫn nhìn trúng ngay một bộ áo khoác da đen đắt tiền, vừa hỏi vừa liếc nhìn Trầm Nhiêu, tựa hồ đang tượng tượng xem Trầm Nhiêu mặc chiếc áo này sẽ trông ra sao.

Trầm Nhiêu cười:

- Hi hì, đừng nhìn mình, mình không hợp mặc áo da, cậu thì rất hợp đấy.

Tiểu Mẫn thấy Trầm Nhiêu nếu cao hơn một chút, đầy đặn hơn một chút, khuôn mặt tròn tròn, mặc chiếc áo đắc tiền này, sẽ rất có khí chất quý phục. Vóc dáng của Trầm Nhiêu hợp với đồ năng động hơn.

Kỳ thực Tiểu Mẫn nhìn trúng y phục này rồi, vừa xong chỉ là tỏ ý khách khí thôi. Bạn trai Trầm Nhiêu là bí thư tỉnh ủy, chẳng lẽ nói Trầm Nhiêu không xứng mặc trang phục "quý phụ"?

Nghe lời Trầm Nhiêu, Tiểu Mẫn càng thích chiếc áo khoác da đó hơn.

- Thử đi.

Trầm Nhiêu giục.

Tiểu Mẫn trong lòng ngứa ngáy, quả nhiên tháo chiếc áo da đó xuống, ướm trước người, tới gương ngó trái ngó phải, rất động lòng rồi, nói với Triệu Hữu Đào:

- Này anh qua đây tham khảo một chút..

Triệu Hữu Đào vốn đang ngồi ở chỗ nghỉ ngơi ngoài cửa với Liễu Tuấn, nghe thế vội đứng dậy, cười với Liễu Tuấn, y liền xua tay, ý bảo hắn tự nhiên. Y không đi vào.

Tham khảo y phục với Trầm Nhiêu mới là bổn phận của Liễu bí thư.

- Ừm, anh thấy không tệ, rất xứng với khí chất của em đấy.

Triệu Hữu Đào gật đầu khẳng định.

- Chà, ai thế này, coi mình là quý phụ thật đấy hà?

Ba người đang hứng thú thử y phục thì một giọng nói chua lè vang lên bên cạnh, nếu như ngữ điệu không cố quái như thế, chỉ riêng nghe giọng nói cũng khá là cuốn hút. Thực sự nói lời này cũng là một cô gái rất xinh đẹp, đang liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.

Cô gái này cuổi chừng hai bảy hai tám, tuổi tương đương với Trầm Nhiêu và Tiểu Mẫn, trông rất mê hoặc, vóc dáng không tệ, chỉ là thái độ gây sự kia làm người ta rất khó chịu. Còn bên cạnh cô ta là nam nhân trung niên chừng bốn mươi, mặc véc tây, trông rất có khí thế nhà giàu.

Tiểu Mẫn nghe thấy câu này tức thì biến sắc, liếc cô gái kia một cái rồi căm ghét quy đầu đi.

Triệu Hữu Đào vừa thấy liền có chút luống cuống, vội vang nói với cô gái kia:

- Chào Kiều Kiều.

Kiều Kiều liếc nhìn Triệu Hữu Đào, cười khanh khách, nói:

- À, Triệu cơ trưởng đi dạo phố với bạn gài đây mà ... Quên giới thiệu, đây là Vương chủ nhiệm bạn trai tôi, chúng tôi công ta cùng một hệ thống, ban đối ngoại cục Hoa Nam.

Nói tới đây ngữ khí của Kiều Kiều không khỏi mang vẻ ngạo mạn.

Triệu Hữu Đạo giật mình, vội đi tới chào hỏi:

- Chào ngài, Vương chủ nhiệm.

Cục quản lý hàng không dân dụng Hoa Nam chính là đơn vị cấp trên của Cty hàng không bọn họ, chủ nhiệm ban đối ngoại là chức vụ rất có quyền lực, Triệu Hữu Đào công tác trong hệ thống hàng không dân dụng, không dám thất lễ.

Vương chủ nhiệm rất làm cao, đưa tay ra chạm tay Vương Hữu Đào một cái, mũi "ừm" một tiếng, coi như đáp lễ..

Trầm Nhiêu cau mày lại, hỏi nhỏ:

- Tiểu Mẫn, chuyện gì vậy?

Tiểu Mẫn căm ghét nói:

- Không có gì, trước kia cô ta cứ quấn lấy Hữu Đào, nhưng Hữu Đào không thích cô ta...

Trầm Nhiêu vỡ lẽ.

Không ngờ Triểu Mẫn nói hơi to, bị Kiều Kiều nghe thấy, tức thì dựng ngược mày, tức giận quát:

- Tiểu Mẫn, cô ăn nói chú ý đấy, ai quấn lấy anh ta? Tôi có phải hạng mê trai như cô đâu.

Tiểu Mẫn đang muốn đốp chát lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, liếc nhìn Liễu Tuấn ở ngoài cửa, lời cãi vã liền nuốt trở vào. Lập tức cởi áo da ra, kéo tay Trầm Nhiêu, nói với Triệu Hữu Đào:

- Hữu Đào đi thôi.

Triệu Hữu Đào cũng rất khó chịu, nghe thế gật đầu, cũng không chào hỏi Vương chủ nhiệm, đi thẳng ra ngoài.

- Đứng lại, hôm nay phải nói cho rõ ràng.

Kiều Kiều không chịu, muốn đuổi theo, nhưng bị Vương chủ nhiêm đột nhiên ké lại, Kiều Kiều không đề phòng, thiếu chút nữa bị ngã.

- Anh làm cái gì ...

Kiểu Kiều càng thêm phẫn nộ, hùng hổ quay lại quát Vương chủ nhiệm, nhưng chỉ nói được nửa câu, nửa câu sau nuốt trở lại. Chỉ thấy Vương chủ nhiệm đứng ngây ra nhìn bóng lưng cao lớn. Giữa trời mùa đông mà mồ hôi đầy mặt, như bị hoảng sợ rất lớn.

- Này.

- Xuỵt...

Vương chủ nhiệm vội giơ ngón tay lên, mắt nhìn về phía trước, cho tới khi Liễu Tuấn khuất sau chỗ rễ, không còn nhìn thấy nữa, mới thở phào đưa tay ra lau mồ hôi, trừng mắt nhìn Kiều Kiều, hạ giọng rít lên:

- Đừng gây họa