Hoài tả danh đô, trúc tây giai xứ.

(*) Hai câu trong bài thơ Dương Châu mạn – Khương Quỳnh.

Tháng bảy Dương Châu đúng là phong cảnh vô hạn, hai người đi vào cổng thành, một người mặc lam y, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt thanh tú. Một người mặc bạch y, cũng tuấn mỹ cực điểm, thu hút mọi ánh nhìn trên đường.

“Đến Dương Châu, gần Hoa các như vậy ngươi có muốn trở về một lần không?” Người mặc lam y hỏi. Bạch y lắc đầu nói “Ta mới không cần, Hữu Yển bị hoàng đế giữ lại một năm rồi lại một năm, Các chủ ở Tiêu gia bảo không quản chuyện, ta trở về không phải là dê vào miệng cọp sao, trong Các nhiều việc như vậy, ta mới không về.”

Người áo lam nghĩ đến người bên cạnh cơ hồ mỗi tháng đều sẽ nhận được một đống thư, nhịn không được bật cười, đại khái Thanh Thương đã từ bỏ ý niệm muốn hắn trở về, ngược lại Tử Lạc không cam lòng đối phương nhàn nhã như vậy. Từng phong lại từng phong thư liên tiếp không ngừng.

Hai người Tả Yển cùng Chu Lam sớm bỏ chạy du ngoạn khắp nơi, tân đế đăng cơ hai năm, hai người cũng ở bên ngoài dạo chơi hai năm, cuối cùng vừa dừng chân chính là Dương Châu.

Chu Lam cũng biết qua Dương Châu Tả Yển sẽ trở lại Hoa các, chỉ là ngoài miệng không bỏ qua thôi. Trong lòng hắn cũng cảm khái một chút thời gian vô câu vô thúc trôi qua mà thôi.

Như là biết suy nghĩ của Chu Lam, Tả Yển đột nhiên nói “Lần này đổi Thanh Thương cùng Tử Lạc đi ra ngoài chơi, hai năm nữa sẽ lại đến lượt chúng ta.”

Chu Lam mặt đỏ lên, quay đầu không nói lời nào, Tả Yển người này, bình thường đều lạnh lùng vô tình, lúc giết người cảm giác giống như là cắt đậu hũ, nhưng hai năm nay đối với hắn cũng quan tâm đầy đủ. Hắn vốn đi theo Tả Yển bởi vì ân cứu mạng của Tả Yển. Nhưng hiện giờ tựa hồ đã thay đổi.

Hai năm ở chung, khiến hắn có một loại suy nghĩ, có lẽ như vậy cũng không tồi.

Hai người đang dạo chơi, đột nhiên có người nói “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Tả huynh.” Chu Lam sửng sốt, nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Một công tử mặc hoa phục, chiết phiến trong tay không ngừng lay động, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai người.

“Ra là Thẩm công tử.” Tả Yển cười nói, Thẩm Khanh biết tính cách Tả Yển, hắn cười cũng không có nghĩa có thiện ý với ngươi, nói không chừng vẫn là hy vọng có thể giết ngươi, hắn cũng không thèm để ý, chỉ nói “Tả huynh như thế nào lại ở Dương Châu.”

“Ta đi chung quanh một hồi, đến Dương Châu du ngoạn, không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm công tử.” Tả Yển cười nói. Sự tình của Thẩm gia hắn cũng nghe qua, Hoàng đế không làm khó Thẩm gia, ngược lại ca ngợi Thẩm gia quyên tặng vạn lượng bạc tu sửa đường sá một phen.

Hai năm nay Thẩm gia tại Giang Nam sinh ý càng làm càng lớn, Tả Yển biết trong đó Thẩm Khanh có không ít công lao, vứt bỏ chuyện Phượng Nhan, Thẩm Khanh quả thực là người có năng lực. Hơn nữa trong hai năm này Thẩm Khanh cứ nửa năm sẽ đi Tiêu gia bảo một lần, tuy rằng mỗi lần đều là bị sập cửa trước mặt, nhưng hắn vẫn luôn không ngừng.

Thẩm Khanh trước mặt, so với hai năm trước thêm mấy phân trầm ổn lịch lãm, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, lại làm cho Tả Yển có loại cảm giác nhìn không thấu.

“Ta đi mua lễ vật, mấy ngày nữa muốn tới phương bắc một chuyến.” Thẩm Khanh cười nói, trầm mặc một khắc nói tiếp “Có thể gặp được Tả huynh tại hạ vạn phần vui sướng, không biết Tả huynh có rảnh tới làm khách, uống một ly rượu.”

Tả Yển nhìn Thẩm Khanh, khi lời nói xong, nguyên bản trên mặt tươi cười không hề sơ hở thế nhưng nháy mắt xuất hiện một vết rách, rồi sau đó trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu. Chính là khẩn cầu này xuất hiện rất ngắn ngủi, khiến Tả Yển ngỡ như ảo giác.

Hắn nhìn về phía Chu Lam, thấy Chu Lam cũng nhìn mình, trong mắt mang theo một tia không đành lòng. Tả Yển biết, vừa rồi không phải là ảo giác của mình. Chu Lam luôn luôn mềm lòng, Tả Yển biết, nhưng mình lại không thể mềm lòng. Dù sao Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê quyết định thế nào không phải hắn có thể can dự.

“Xin lỗi, ta hôm nay có việc.” Tả Yển nói, thu hồi tươi cười. Thẩm Khanh cười nói “Là ta đường đột, Tả huynh nếu như lại tới Dương Châu có yêu cầu gì, có thể tìm ta.” Dứt lời xoay người rời đi.

Đi vài bước, tiểu tư phía sau Thẩm Khanh nói “Hắn thế nhưng cự tuyệt công tử, thật là không biết tốt xấu.” Từ sau hai năm trước Hoàng đế ca ngợi Thẩm gia, Thẩm gia sinh ý càng lúc càng lớn. Cơ hồ trở thành phú hộ giàu có bậc nhất, phụ thân Thẩm Khanh cũng là người khôn khéo, hàng năm đều quyên tặng không ít ngân lượng. Còn được đích thân Hoàng đế ngự ban hai chữ “Nghĩa thương”.

Ngay cả quan viên bình thường thấy Thẩm Khanh, cũng phải khách khí ba phần.

Thẩm Khanh cười nói “Thân phận của hắn mời hắn cũng là ta trèo cao.” Tên tiểu tư nói “Không thể nào, hắn có kẻ nào chống lưng sao.” Thẩm Khanh cười cười không nói gì, nếu chỉ đơn thuần hộ pháp Hoa minh, hắn cần gì nịnh bợ cơ chứ. Thế nhưng người này nói một câu, không chừng mình có thể đi vào Tiêu gia bảo.

Nhìn người kia một lần thôi…

Thẩm Khanh cảm thấy mình đã gượng cười không nổi, sau khi hắn trở về, bị phụ thân cấm túc, ước chừng hai tháng mới ra cửa, hai tháng kia tuy rằng không thấy mặt trời, phụ thân nhẫn tâm mỗi ngày cho người đưa một bữa cơm, thời điểm ra ngoài hắn cơ hồ da bọc xương.

Nhưng chỉ có khi đó, hắn mới cảm thấy mình không thống khổ như vậy.

Sau khi ra hắn tới từ đường Thẩm gia quỳ ba ngày ba đêm, sau cơ hồ thay đổi thành một người khác. Một chút bộ dáng phong lưu công tử trước kia đều không thấy, ngược lại ổn trọng thành thục hơn nhiều, mỗi ngày giúp đỡ phụ thân xử lí gia vụ, xử lý chuyện làm ăn.

Rồi sau đó mỗi nửa năm, một lần đi Tiêu gia bảo. Tuy rằng hắn không biết mình thật sự đi có thể làm cái gì, nhưng hắn vẫn muốn gặp Tiêu Vân một lần, cho dù chỉ là một phần mộ.

Thẩm Khanh cảm thấy trái tim chợt co rút lại, tựa hồ có vô số kim châm đâm xuyên qua lại, đau tới mức hắn dường như không thể hô hấp.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiêu Vân đã biến thành một nấm mồ, hắn liền hận không thể một đao băm chính mình. Hắn nắm chặt ngón tay, có thể cảm giác được móng tay găm sâu vào da thịt.

“Công tử đồ vật đã mua đầy đủ, chúng ta ngày mai rời Dương Châu sao?” Phía sau hắn tên tiểu tư lại hỏi, Thẩm Khanh buông tay ra, nhìn bàn tay huyết nhục mơ hồ, gật gật đầu nói “Phải!”

Tiêu gia bảo — võ lâm thánh địa bấy giờ.

Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê vốn có thể nói là trò cười lớn nhất trong chốn giang hồ, hiện giờ lại trở thành thần thoại số một. Người nịnh bợ vô số, nhưng mà chỉ cầu mà không vào được, đều đóng cửa không tiếp khách.

Thẩm Khanh lại một lần nữa tới cửa, đưa lên bái thiếp.

“Thẩm công tử ngươi đã đến rồi, công tử nói năm nay như trước không tiếp khách.” Thủ vệ đã nhận thức Thẩm Khanh, có chút ngại ngùng đem danh thiếp trả lại hắn. Thẩm Khanh tươi cười không giảm, thản nhiên nói “Xin vào thông báo.”

Thủ vệ bất đắc dĩ, đành phải nói “Được rồi, phiền Thẩm công tử chờ ở chỗ này.”

Thẩm Khanh gật gật đầu, mang theo tiểu tư ở một bên chờ. Tên tiểu tư không hiểu nổi, Tiêu gia bảo này tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng dù sao cũng là môn phái trong chốn giang hồ, cho dù có sinh ý cũng phần lớn ở phương bắc, vì cái gì công tử lại chấp nhất cầu kiến như vậy. Liên tục mấy lần bị cự tuyệt đều không chút tức giận.

Một bên không ngừng có người ra ra vào vào, tiểu tư tò mò hỏi một thủ vệ khác “Hôm nay sao nhiều người lui tới vậy?” Hắn nhớ rõ Tiêu gia bảo luôn luôn an tĩnh, tựa hồ bởi vì thần y Hoa Diệc Khê thích an tĩnh.

Nói tới Tiêu gia bảo Bảo chủ hiện giờ coi như nhân vật được người trong võ lâm bàn tán nhiều nhất, với kinh nghiệm ở ngoài của hắn, chính là hiện giờ thường xuyên nhìn thấy Tiêu gia bảo kín người khắp thiên hạ tìm kiếm các loại thảo dược hiếm quý, nói là Tiêu Lạc Ngọc vì muốn Hoa thần y cao hứng. Ngay cả tên tiểu tư nhỏ bé như hắn ngẫu nhiên cũng có thể nghe được tin đồn khắp đầu đường cuối ngõ.

Đơn giản chỉ là sinh thần của Hoa thần y Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng mời thiên hạ đệ nhất tú công, hơn một trăm người thêu một tháng mãn thiên tinh thần (trời đầy sao) tặng Hoa Diệc Khê.

Còn có vào mùa đông từ cực bắc vận chuyển khối băng thật lớn, tạo cho Hoa Diệc Khê một đình viện bằng băng, hai người ở bên trong hơn hai tháng, mà trong đình viện ngay cả cây cũng đều là khắc băng mà thành.

Mỗi lần nghe đến mấy cái này, Thẩm Khanh đều sẽ dừng lại nghe một hồi.

“Hôm nay là hai năm một lần quản sự các nơi trở về, người tự nhiên cũng nhiều hơn.” Thủ vệ cười nói.

“Nhiều người như vậy đều là quản sự?”

“Làm sao có thể, sắp tới sinh thần của công tử, mọi người dĩ nhiên là thừa dịp này lấy lòng, nhưng công tử là nhân vật nào a, đồ vật đơn giản há có thể lọt vào mắt. Cho nên tất cả mọi người cố hết sức, đây không phải là dẫn theo hạ nhân mang thứ tốt trở lại sao.”

Thẩm Khanh thần sắc vừa động, hắn nhìn về phía đám người lui tới, những kẻ này là chưởng sự của Tiêu gia bảo ở các nơi, họ đều ngồi kiệu hoặc là cưỡi ngựa, một đám đều là một thân hoa phục mang theo đông đảo quà tặng. Hắn cười cười nói “Ta đi một chút.”

Thủ vệ tự nhiên sẽ không ngăn, Thẩm Khanh lưu lại tiểu tư cùng thủ vệ tán gẫu, chính mình thì đi tới cửa hông bên cạnh mà những người này ra vào. Đa số mọi người đều đến cửa hông đã xuống kiệu, mang theo người đi vào. Thẩm Khanh nhìn một khắc, rồi sau đó tự giễu cười cười.

Nơi này làm sao có thể nhìn thấy Tiêu Vân. Là hắn vọng tưởng.

Thẩm Khanh trở lại cửa chính, thủ vệ đi thông báo đã trở lại, hắn nhìn thấy Thẩm Khanh cười nói “Thẩm công tử hôm nay công tử nhà ta tâm tình thực tốt, mời ngài vào.”

Thẩm Khanh cho là mình nghe lầm, chờ thủ vệ nói lại lần nữa mới lấy lại tinh thần, lăng lăng nói lời cảm tạ sau đó đi vào Tiêu gia bảo.

Tiêu gia bảo so với hai năm trước biến hóa rất nhiều, trong không khí mang theo dược hương nhẹ nhàng, nguyên bản mấy loại cây cảnh không thấy, thay thế chính là từng mảnh dược điền nhỏ.

Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc đang đứng bên cạnh dược điền nói gì đó, Hoa Diệc Khê so với trong trí nhớ Thẩm Khanh có tinh thần hơn rất nhiều, nhìn ra được hai năm nay sống phi thường vui vẻ, Tiêu Lạc Ngọc không biết đang nói cái gì, trong ánh mắt yêu thương sủng nịch bất luận là ai cũng có thể thấy được.

Chính là một màn này lại như kim châm thật sâu vào mắt Thẩm Khanh.

Nếu không phải Tiêu Vân đi rồi, nếu không phải hắn cố chấp không chịu buông tay trong lòng không cam, có lẽ bọn họ cũng sẽ như vậy.

“Tiêu bảo chủ, Hoa thần y.” Thẩm Khanh lên tiếng. Hoa Diệc Khê không quay đầu lại, Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Thẩm công tử đã lâu không gặp.”

“Nhờ phúc.” Thẩm Khanh khom người đáp, hắn có thể không cần nhún nhường như vậy.

“Ta nhận được thư Tả Yển, lúc này mới thay đổi chủ ý mời Thẩm công tử tiến phủ ôn chuyện.” Hoa Diệc Khê nói. Thẩm Khanh cười đáp “Như vậy thực đa tạ Tả hộ pháp.”

“Chính là không biết Thẩm công tử vẫn luôn cầu kiến, là vì chuyện gì?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

Thẩm Khanh khom người nói “Hy vọng Tiêu bảo chủ có thể để ta thấy Tiêu Vân.” Hắn tìm rất nhiều người hỏi thăm, mộ phần Tiêu Vân ngay tại bên trong Tiêu gia bảo, hắn không có cách nào lúc này chỉ có thể luôn tới cầu kiến.

“Người đã qua đời, thấy lại có tác dụng. Hàng năm hương nến tiền giấy ta đều sai người đốt, sẽ không bạc đãi Tiêu Vân. Thấy bất quá chỉ là một phần mộ cô độc, rước lấy thương tâm mà thôi.” Tiêu Lạc Ngọc nói.

Thẩm Khanh trầm mặc, trong lòng hắn vẫn luôn có một ý tưởng, chính là cái ý tưởng này cũng không rõ ràng, hiện giờ lại trở nên minh bạch hơn cả, hắn thản nhiên nói “Ta hy vọng sau khi ta chết có thể cùng Tiêu Vân hợp táng, thỉnh tiêu bảo chủ thành toàn.”

Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Chuyện trăm năm sau ai nói trước được, Thẩm công tử nói quá sớm.”

“Không, chờ nhìn thấy Tiêu Vân, ta sẽ ở trước mộ hắn kết thúc.” Thẩm Khanh thản nhiên nói “Hiện giờ cha ta đã tới tuổi trung niên, ta cũng có ấu đệ, dù chưa thành người nhưng ngày sau cũng đủ để kế nghiệp, thay ta tận hiếu.”

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, trầm mặc không nói, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một khắc nói “Nếu như vậy, ngươi đi đi.”

“Đa tạ Hoa thần y.” Trong mắt của hắn lóe vài phần giải thoát. Trước kia Thẩm Khanh không biết ý nghĩa của tương tư thấu xương, hiện tại cuối cùng đã hiểu, mỗi một giây mỗi một khắc hắn đều cảm thấy vạn phần dày vò.

Mỗi ngày trừ bỏ thời gian bận rộn, hắn chính là ngồi ở chỗ kia nhớ về thời gian ở chung với Tiêu Vân, chính là hắn đột nhiên phát hiện, hai người ở chung thời gian quá ngắn ngủi, cho dù chỉ muốn sống trong hồi ức, cũng không đủ hồi ức để hắn nhớ lại.

Vì thế hắn chỉ có thể nhớ tới mỗi nhất cử nhất động của Tiêu Vân, nhớ đến từng chi tiết, nhưng càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy thống khổ. Mỗi đêm nhớ hắn mỉm cười đi vào giấc ngủ, nhưng đều trong khoảnh khắc hắn rơi xuống vực mà giật mình tỉnh lại.

Người Tiêu gia bảo oán hắn, hắn hiểu. Nhưng cho dù là oán hận, hắn cũng hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Vân, tuy rằng không biết thế giới hắn không thể nắm giữ rốt cuộc là bộ dạng thế nào, nhưng nếu có thể hắn hy vọng cùng Tiêu Vân chôn một nơi, nói không chừng như vậy cho dù thành quỷ hồn, hắn cũng có thể cùng Tiêu Vân bên nhau dài lâu.

Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không giống trước, dễ dàng buông tha như vậy.

Đường càng bước càng hẹp, hai bên đều là những đóa hoa vô danh, Thẩm Khanh nhận ra cho tới bây giờ đều chưa từng cảm thấy thanh thản như vậy.

Sau khi hắn đi, Tiêu Lạc Ngọc xoay người nhìn Hoa Diệc Khê, cười nói “Sao đột nhiên đổi ý muốn gặp hắn?” Hoa Diệc Khê sờ sờ Canh Tinh bò đến bên người, cười nói “Thẩm Khanh hai năm nay đau lòng nghiêm trọng, ngũ tạng tích tụ, hôm nay nhìn cái dạng này, cho dù hắn không tự sát, cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, hắn vẫn luôn không tỏ thái độ với chuyện Thẩm Khanh làm, bởi vì trong lòng hắn, chính mình đã từng so với Thẩm Khanh còn tồi tệ hơn, chỉ là ông trời ưu đãi hắn, cho hắn một cơ hội làm lại.

Hoa Diệc Khê lực chú ý thực nhanh đã bị hoa bên chân hấp dẫn, Thẩm Khanh gì đó sớm quăng khỏi đầu.

Thẩm Khanh đi một khắc, người dẫn đường phía trước càng đi càng nhanh, nhanh tới mức hắn cơ hồ theo không kịp, chờ đến đi ra khỏi lối nhỏ này, rõ ràng phát hiện mình tựa hồ ở tiểu viện nào đó.

Tiểu viện thực sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người ở, rồi sau đó chỉ nghe tiếng người nói.

“Vân công tử, may nhờ ngươi lần này mang vải dệt về, hiện giờ dùng cho lễ sinh thần cuối cùng cũng đủ.”

“Đừng khách sáo, hàng năm đưa vải dệt trở về đều là trách nhiệm của ta.”

Thẩm Khanh cả người chấn động, sau đó lộ ra một biểu tình không thể tin nổi. Hắn chỉ cảm thấy tim mình kịch liệt đập dữ dội. Muốn hướng đến chỗ phát ra thanh âm, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, giơ tay lên, tay run rẩy lợi hại. Muốn động, chính mình lại như là bị định trụ.

Thẩm Khanh cơ hồ là bay đến chỗ nói chuyện vừa rồi, chỉ thấy một lão nhân đang kiểm tra mấy chục cuộn vải dệt, trừ cái này ra, không có người nào khác.

“Chỉ có một mình ngươi sao? Không phải mới vừa có người cùng nói chuyện với ngươi sao?” Thẩm Khanh cố nén hoảng hốt hỏi. Hắn sợ từ trong miệng lão giả nghe được đáp án không giống, sợ chính mình quá mức tưởng niệm xuất hiện ảo giác.

“Vừa rồi, ngươi nói là Vân Tiêu công tử sao?”

“Vân Tiêu?” Thẩm Khanh tự nói vài câu, Tiêu Vân, Vân Tiêu — rồi sau đó trong mắt dần dần thanh minh, “Xin hỏi lão nhân gia, Vân Tiêu là ai?”

“Vân công tử là chưởng quản vải vóc, chính là trợ thủ đắc lực của Bảo chủ, nhưng hắn không thích lộ diện, cho nên người ngoài rất ít ai biết hắn.” Lão nhân trả lời, hắn nhìn nhìn Thẩm Khanh, nghĩ thầm rằng đại khái là tới tìm Hoa Diệc Khê, cũng liền bẩm báo chi tiết.

Thẩm Khanh vội vàng hỏi “Hắn đi về hướng nào?” Lão nhân chỉ một phương hướng, Thẩm Khanh vội vàng chạy tới phương hướng đó, sau khi Thẩm Khanh đi rồi, một bóng người từ một bên đi ra. Lão nhân kinh ngạc nói “Vân công tử, ngươi không phải đi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?”

Vân Tiêu nhìn phương hướng Thẩm Khanh rời đi, thản nhiên thở dài, “Chính là cảm giác được khí tức cố nhân, cho nên trốn đi thôi.”

Vừa rồi Thẩm Khanh cùng Tiêu Lạc Ngọc nói chuyện hắn cũng nghe được, ý tứ bọn họ hắn cũng biết, chính là làm Vân Tiêu hai năm, hắn đã muốn quên cái tên đã từng mang.

Vân Tiêu Vân Tiêu, khiến cho hết thảy đều biến mất đi, hà tất còn phải nhớ tới làm gì chứ! Trong nháy mắt hắn rơi xuống đáy vực, Tiêu Vân trước đây liền đã chết, Hoa Diệc Khê cứu sống, bất quá là một người khác mà thôi.

Hắn vẫn luôn trông thấy Thẩm Khanh, Thẩm Khanh hàng năm đều tới Tiêu gia bảo, thời gian là trước sinh thần Hoa Diệc Khê, hàng năm hắn cũng một lần trở về đưa vải dệt, kỳ thật trước đây hắn đều nhìn thấy Thẩm Khanh, chính là cũng không hy vọng hai người gặp lại mà thôi. Hiện giờ hắn đã định chào từ biệt Tiêu Lạc Ngọc, lập tức sẽ rời đi.

“Ngươi nếu không muốn gặp ta, ta có thể trốn xa một chút.” Thẩm Khanh chậm rãi nói, Vân Tiêu nhíu mày, thời điểm xoay người Thẩm Khanh đã ở đây. Hắn đột nhiên nhớ tới công phu Thẩm Khanh cao hơn mình, có thể phát hiện mình cũng là bình thường.

So với Vân Tiêu bình tĩnh Thẩm Khanh trên mặt thêm vài phần vui sướng, “Tiêu Vân…” hắn gọi một tiếng, cũng chưa tiến lên, nhìn chằm chằm biểu tình Tiêu Vân mới thật cẩn thận nói “Ngươi không chết, thật sự tốt quá.”

Tiêu Vân không nói gì, Thẩm Khanh tiếp tục nói “Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ muốn gặp ngươi…” Tiêu Vân đáp “Thẩm công tử, hết thảy đều đã qua, ta không muốn nhắc lại. Ta không gặp ngươi bất quá là không hy vọng ngươi rối rắm mà thôi. Ngươi không cần đối ta có cái gì áy náy.”

Thẩm công tử… Thẩm Khanh ánh mắt tối sầm xuống, “Không phải áy náy… ta là… “

Yêu? Hay là cái gì? Thẩm Khanh không dám nói tiếp, hắn tự giác cũng không có tư cách nói tiếp, “Ta chỉ hy vọng, chúng ta có thể làm bằng hữu, bằng hữu liền đủ.” Trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.