Dịch Hồi nhìn tương tư bên chân, âm thầm thở dài. Tương tư này là Vô Kỳ lần trước đi Miêu Cương mang về, đã hơn một năm tuổi lại một chút cũng không lớn lên ngay cả lá cũng không có nhiều. Hắn tưới nước cho tương tư, đem tro bụi trên phiến lá lau sạch.

Vô Kỳ là sư huynh của hắn, ngẫu nhiên sẽ hành tẩu trên giang hồ, danh hiệu là Tam Tuần lão nhân, cũng không biết ai đặt ra, tóm lại đã gọi như thế đã nhiều năm. Hiện giờ tính ra, hai người đã làm bạn có hơn bốn mươi năm, mắt thấy sắp sửa gần nửa trăm. Chỉ là bởi vì người luyện võ, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi.

Dịch Hồi không biết có phải bởi vì già rồi hay không, gần đây chung quy sẽ cảm thấy có chút tịch mịch, Hoa Diệc Khê đã xuống núi, y đi rồi Vô Kỳ cũng không thường xuyên có mặt trên núi bởi sẽ có chút cô đơn. Cho nên hắn hường xuyên nhớ tới thời điểm ba người còn ở trên núi.

So với Vô Kỳ, hắn lại không thích hành tẩu giang hồ, mà thích cư trú lâu dài ở một nơi không đổi.

Dược điền vẫn luôn là do hắn chăm sóc, trừ bỏ gốc cây tương tư này những thứ dược vật khác ngược lại mọc tốt đẹp, một số rất nhanh sẽ có thể làm thuốc. Hắn thu hồi cái gáo, lau khô tay trở về nhà trúc.

Nhà trúc thực sạch sẽ, Dịch Hồi đối với việc vặt trong nhà vẫn luôn rất thành thục, hắn nghĩ chính mình tựa hồ càng thích hợp làm nữ tử hơn, mà ngay cả yêu cũng là người cùng giới -Vô Kỳ. Trừ bỏ thân xác này, hắn không biết mình nơi nào giống một người nam nhân.

Tùy ý ăn một ít đồ vật, buổi chiều hắn cầm sách ngồi trên ghế phơi nắng, đây là học theo Hoa Diệc Khê, đừng nhìn Hoa Diệc Khê tuổi còn nhỏ nhưng y rất thích đọc sách, có thời điểm giống hệt tiểu đại nhân. Nghĩ đến Hoa Diệc Khê, khóe miệng Dịch Hồi khẽ cong lên.

Hắn cả đời này đã định trước không con không cái, Hoa Diệc Khê coi như là nửa đệ tử của hắn, dẫu sao là giải quyết xong một ít tâm nguyện. Đứa nhỏ Hoa Diệc Khê này cũng coi như có tâm, thường xuyên sai người đưa tới các loại đồ vật hắn thích. Vô Kỳ thì trái lại, so với Hoa Diệc Khê thật sự là vô tâm.

Bất quá nửa đời đã qua, hai người cũng cứ như vậy đi!

Nắng ấm khiến người sinh lười biếng, Dịch Hồi ở bên cạnh có chút mệt mỏi muốn ngủ, sau khi tỉnh lại, phát hiện đã có người ngồi ở bên đọc sách. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, đi tới cười cười, “Tỉnh, khi ngươi ngủ hệt như con mèo Doãn nhi dưỡng.”

Dịch Hồi ngáp một cái, thản nhiên đáp “Ngươi tới rồi.”

Phong Kình định vươn tay đỡ Dịch Hồi dậy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ, chỉ cười nói “Lần trước ngươi không phải nói muốn cam thảo sao, ta đưa tới một ít.”

Dịch Hồi nhìn cam thảo trong tay hắn, bất đắc dĩ “Gọi hạ nhân đưa tới là được rồi, hà tất chính mình phải đi một chuyến.” Tàng Kiếm sơn trang cũng cách khá xa sơn cốc này, sẽ phải phí rất nhiều công phu.

“Không sao, tiện đường cũng có việc khác.” Phong Kình đáp lời, “Ta còn mang theo một ít rượu cùng vài món ăn thôn quê, buổi tối cùng uống một chén, thế nào?”

Dịch Hồi nhìn vẻ mặt Phong Kình, nếu hắn không biết đối phương có ý gì đó chính là ngu ngốc, Phong Kình có tâm với hắn cũng không phải một ngày hai ngày, tính sơ cũng có gần mười năm. Phong Kình tính ra còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi nhưng thoạt nhìn thì lại già dặn hơn Dịch Hồi không ít.

Ngẫu nhiên Phong Kình sẽ đến ở mấy ngày, sau đó liền rời đi, sẽ không nói thêm cái gì cũng không cầu Dịch Hồi cái gì. Ba ngày sau Phong Kình lên đường trở về cười bảo cuối tháng sẽ lại đến.

Phong Kình đi rồi, sơn cốc lại khôi phục yên tĩnh, Dịch Hồi mỗi ngày đều thanh nhàn, trừ lúc Hoa Diệc Khê gọi người đưa một ít y phục lại đây, trong sơn cốc như thường lệ không có người.

Sau đó Vô Kỳ trở lại.

Chỉ là lần này hắn không trở về một mình, bên người đi theo một nữ tử ôm một cây đàn cổ. Có thể lấy cốt ngọc da tuyết để miêu tả nữ tử này.

“Nàng gọi Vãn Dạ.” Vô Kỳ biểu tình vẫn hệt như trước nhưng tại thời điểm chuyển hướng Vãn Dạ có thêm vài phần ôn nhu. “Ngày sau nàng ở đây cùng chúng ta.”

Dịch Hồi nhìn Vãn Dạ, Vãn Dạ nhợt nhạt hành lễ “Dịch công tử an hảo.” Dịch Hồi chắp tay. Chuẩn bị phòng ở đệm chăn cho nàng, tuy rằng hai người vẫn luôn ẩn cư thâm sơn, nhưng đồ dùng đều là thượng đỉnh.

Một đêm đó, Vô Kỳ ở tại phòng Vãn Dạ.

Ngày hôm sau Dịch Hồi làm điểm tâm, thời điểm gõ cửa Vô Kỳ đang vẽ mày cho Vãn Dạ, từng nét từng nét rất cẩn thận, gương mặt tuấn lãng tràn đầy nghiêm túc.

Bộ dáng Vô Kỳ lúc chăm chú thực đẹp mắt, so với bất luận kẻ nào Dịch Hồi gặp qua đều đẹp hơn. Chỉ là người hắn từng gặp qua quả thật không nhiều lắm.

Dịch Hồi mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ tới trước kia mỗi lần Vô Kỳ xuống núi, hắn đều sẽ hỏi Vô Kỳ khi nào trở về nhưng vĩnh viễn đều là hai chữ “Không biết”.

Vô Kỳ là trích tiên hạ phàm, sẽ không yêu bất luận kẻ nào, Dịch Hồi vẫn luôn cho rằng như vậy.

Không qua mấy ngày, Vô Kỳ lại muốn xuất môn, Dịch Hồi trong lòng dấy lên một ngọn lửa. Nói như vậy, Vãn Dạ cũng giống hắn, không phải là người Vô Kỳ coi trọng sao?

Có đôi khi, yêu một người không yêu mình cũng không thống khổ, thế nhưng yêu một người yêu người khác, lại thật sự rất thống khổ.

Dịch Hồi biết mình hèn mọn, lúc này đã không trông mong Vô Kỳ yêu mình, chỉ cần hắn không yêu người khác là đủ.

Vô Kỳ rời đi, lưu lại Dịch Hồi cùng Vãn Dạ, ban ngày nàng đánh đàn thêu thùa ngược lại cũng rất vui vẻ tự đắc. Dịch Hồi đưa cơm trưa cho nàng, Vãn Dạ lại dừng kim thêu trong tay. Thản nhiên hỏi “Dịch công tử có yêu Kỳ không?”

Dịch Hồi không nói gì, Vãn Dạ cười nói “Ngươi thật vĩ đại nhưng mà yêu một người thì rất ích kỷ. Ta thích hắn, cho nên không hy vọng cùng người chia sẻ thế giới của hắn. Hắn yêu ta, cho nên ngươi có thể rời đi.”

Dịch Hồi nhìn đêm khuya, nói “Ngươi không phải hắn.”

“Ta quả thật không phải hắn, nhưng ta biết ý nghĩ của hắn.”

“Ý của ta là, ngươi không phải hắn, hắn có thể cùng ta nói chuyện như vậy, bởi vì công phu của hắn bảo đảm an toàn của hắn, ngươi cùng ta nói chuyện thế này không sợ giây tiếp theo ta sẽ đưa ngươi đi gặp diêm vương?” Dịch Hồi thản nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Vãn Dạ một trận trắng bệch, Dịch Hồi chỉ cười rời đi.

“Hắn ngày mai sẽ trở về, lần này xuất môn chẳng qua là đi mua son phấn cho ta.” Vãn Dạ nói theo phía sau Dịch Hồi “Ta chỉ muốn giữ gìn tình yêu của ta, huống chi ta nói không phải là giả.”

Không cần Vãn Dạ nói, Dịch Hồi đã biết Vô Kỳ yêu nàng, Vô Kỳ sẽ vẽ mày cho nàng, sẽ đánh đàn cho nàng, cũng sẽ gắp đồ ăn cho nàng.

Tất cả những thứ đó trong bốn mươi năm qua, Vô Kỳ đều không làm cho Dịch Hồi bất luận cái gì.

Bởi vì không tất yếu, cũng không đòi hỏi. Bất luận như thế nào, Dịch Hồi sẽ luôn an tĩnh chờ hắn, an tĩnh tại phía sau hắn cái gì cũng không nói, không nghe không hỏi.

Hôm sau, Vô Kỳ quả nhiên trở lại, mang theo một hộp son phấn lớn cùng một ít nữ trang.

Dịch Hồi không biết, hóa ra làm bạn lâu cũng không đổi được ái tình. Vô Kỳ mỗi ngày đều ở trong phòng Vãn Dạ, không đi tìm hắn dù chỉ một lần. Nghĩ đến cũng phải, nữ tử nhuyễn hương ôn ngọc xinh đẹp cùng nam tử tuổi đã già, ai mà chẳng lựa chọn người trước, cho dù là Vô Kỳ cũng không ngoại lệ.

Lúc ban đầu, Dịch Hồi luôn ngủ không được, cả đêm thao thức cả đêm uống rượu. Sau cũng dần dần có thể đi vào giấc ngủ. Thói quen của con người thật sự đáng sợ, quen với vô tình của Vô Kỳ, tự nhiên sẽ không đau lòng nữa.

Qua nửa tháng, Vô Kỳ vừa muốn xuất môn, Dịch Hồi suy nghĩ một khắc hỏi “Ngươi chừng nào thì trở về?” Vô Kỳ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói “Ta đi mua một ít đồ vật, ngày về chưa định.”

“Có thể giúp ta mang một ít sách về được không?” Dịch Hồi hỏi thực thật cẩn thận.

“Viết thư bảo Diệc Khê gọi người mang đến cho ngươi là được rồi.” Vô Kỳ trả lời, hắn gần đây lười phí tâm đi nhớ những cái đó. Đây là Dịch Hồi lần đầu tiên nhờ hắn mang đồ vật này nọ, vừa kinh ngạc cũng có chút không kiên nhẫn.

“Thư tín sẽ chậm rất nhiều, sách của ta đều xem xong rồi…” Dịch Hồi còn muốn nói, Vô Kỳ có chút không kiên nhẫn, vươn tay đưa cho hắn một cây sáo nhỏ.

“Đây là sáo dùng liên lạc trong môn, trên núi có người trong môn, ngươi gọi bọn hắn đi mua đi.” Dứt lời xoay người rời đi.

Dịch Hồi nắm cây sáo, nhưng không biết chính mình muốn làm cái gì, muốn nói gì. Y phục trên người Vô Kỳ là hắn tự mình làm, hết thảy đồ Vô Kỳ ăn đều là hắn một mình lo, hắn thế nhưng vẫn không chiếm được hồi đáp bản thân muốn.

Mà Vãn Dạ cái gì cũng không làm, chỉ cần ở nơi đó đánh đàn, chỉ cần xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu mày, là có thể được hết thảy điều mà hắn hằng ao ước.

Nguyên lai yêu cái gì, thì phải xem duyên phận, không phải thời gian. Cũng không phải xem nỗ lực, mà là cảm giác trong lòng.

Dịch Hồi cảm thấy trái tim mình khẽ nhói đau, cây sáo trong tay vỡ vụn thành bột phấn, từ kẽ tay bay đi.

Tim của hắn, cho tới nay đều là vì Vô Kỳ mà đập, nhưng lúc này hắn đột nhiên chán ghét bản thân như thế. Không có tôn nghiêm, khẩn cầu ái tình.

Phong Kình đúng hẹn lại đến, đem theo một ít đồ vật hắn yêu cầu. Dịch Hồi không hề động tay làm cơm chiều chỉ cùng Phong Kình nói chuyện phiếm, Vãn Dạ ngược lại thức thời, cũng không lại đây hỏi chuyện bữa tối.

Chỉ là lần này Phong Kình sắc mặt có chút không đúng, Dịch Hồi lại không có tâm tư nào nên chẳng mấy chú ý. Khi Phong Kình rời đi đưa cho Dịch Hồi một phong thư, muốn hắn mấy ngày sau mới mở ra xem.

Phong Kình đi rồi, Dịch Hồi cũng không có tâm làm gì, càng không tiếp tục để ý tới Vãn Dạ, đói bụng thì tùy ý ăn chút đồ vật Phong Kình mang đến. Hắn vốn là võ công trác tuyệt, ăn ít một chút cũng không có chuyện gì. Chính là Vãn Dạ sẽ không nấu cơm, mấy ngày liền đói bụng đến vô lực.

Ba ngày sau, Dịch Hồi nghĩ đến thư của Phong Kình, vừa muốn mở ra đọc, Vô Kỳ trở về.

Lần này hắn mang về một ít cầm phổ cùng một ít đồ vật hiếm lạ, đương nhiên đều là cho Vãn Dạ. Đứng trên núi, phát hiện Dịch Hồi cũng không giống như ngày xưa nghênh đón chính mình. Vô Kỳ nhíu mày, trở lại trong phòng Vãn Dạ, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt nằm trên giường, hỏi thăm mới biết được Dịch Hồi đã xa nhà bếp mấy ngày.

Chờ Vô Kỳ tìm được Dịch Hồi, hắn đang xem thư trong tay. Vô Kỳ nhìn đến lạc khoản đề tên Phong Kình, có chút không vui.

Phong Kình vì chấn hưng Tàng Kiếm sơn trang, tu luyện công pháp tổ tiên lưu lại, hiện giờ đã tẩu hỏa nhập ma, mệnh không trụ được lâu. Mà Phong Kình hy vọng Dịch Hồi ngày sau có thể thỉnh thoảng tới sơn trang bái tế chính mình.

Dịch Hồi có chút thương cảm, hắn đột nhiên nghĩ nếu mình đáp lại tình cảm của Phong Kình, hắn có còn tu luyện những công pháp đó hay không? Vừa muốn thu hồi thư, thư đã bị người đến trước mặt hung hăng xé vụn.

Vô Kỳ mặt không đổi sắc nhìn Dịch Hồi, lạnh lùng nói “Vì cái gì không cho Vãn Dạ đồ ăn?”

Người chung quy là như vậy, ai đối với mình như thế nào, thời gian lâu trở thành thói quen, dần dà cảm thấy đó là đương nhiên, một khi vi phạm thói quen trước kia, chính là lỗi lầm.

Dịch Hồi thản nhiên nói “Nàng là cái gì của ta?”

Vô Kỳ sửng sốt, có chút không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nói rằng “Nàng là ái nhân của ta, mấy ngày nữa ta sẽ lấy nàng vào cửa, ngươi tự nhiên đối tốt với nàng một chút.”

Dịch Hồi lắc đầu, che giấu trái tim bị đâm ra máu tươi “Như vậy, ngươi mới là ái nhân của nàng, không phải ta.”

Sư phụ bọn họ trước kia đã nói qua, Dịch Hồi kỳ thật là một người máu lạnh. Hắn đối tốt với ngươi, thì sẽ đối ngươi vô cùng tốt dùng hết khí lực đối tốt với ngươi. Nhưng nếu như ngươi thương tổn hắn, hắn cũng sẽ không lưu tình chút nào.

Dịch Hồi rời đi, giống như sư phụ bọn họ nói, không chút lưu tình. Hắn đi Tàng Kiếm sơn trang.

Phong Kình không lâu nữa sẽ chết, Dịch Hồi vẫn luôn ở bên hắn. Rồi sau đó lưu lại Tàng Kiếm sơn trang không rời đi, bắt đầu dạy người trong sơn trang kiếm pháp, bày trận bảo hộ sơn trang.

Mà Vô Kỳ cũng lấy Vãn Dạ. Chính là hai người cũng sẽ không làm việc nhà cho nên liền dọn khỏi sơn cốc, đi tới trong trấn gần đó cư trú.

Năm thứ nhất Dịch Hồi đi, Vô Kỳ chỉ về sơn cốc một lần, thời điểm hắn trở về phát hiện tương tư trong dược điền không còn nữa.

Đây là lần đầu tiên hai người chia lìa lâu như vậy, Vô Kỳ có chút không thích ứng, đầu tiên là thấy tương tư không còn sau đó là tới phòng Dịch Hồi. Phòng cũng trống rỗng, bên trong đồ vật đều không có.

Tranh Dịch Hồi vẽ, còn có các loại dược vật hắn bình thường phối đều không thấy. Vô Kỳ xem xét nhà trúc một vòng, trừ bỏ đồ của Dịch Hồi những thứ khác bất luận cái gì đều vẫn còn. Dịch Hồi đem tất cả mọi thứ thuộc về hắn mang đi không có để lại chút dấu vết, tựa hồ là lập tức liền đem toàn bộ vết tích mình từng sống với Vô Kỳ tiêu trừ.

Năm thứ hai Dịch Hồi đi, khẩu vị Vô Kỳ trở nên rất kém, dẫu thay đổi một đám đầu bếp hắn vẫn ăn không nổi bất cứ cái gì. Cũng may võ công trác tuyệt, không quá để ý.

Hắn cũng không biết mình làm sao, nhìn những đồ ăn tinh xảo đó sẽ không có khẩu vị. Một bàn tràn ngập đồ ăn, vài miếng liền không muốn động đũa. Thứ thường xuyên vào bụng biến thành rượu, mỗi ngày đều phải uống một ít.

Năm thứ ba, Vô Kỳ lại về sơn cốc một lần, trước kia sống giữa dược liệu đã thành thục, hai năm nay không ở trên giang hồ hành tẩu, hắn cũng dưỡng thành thói quen thích đùa nghịch dược liệu như Dịch Hồi.

Nghĩ đến Dịch Hồi, sắc mặt Vô Kỳ cứng ngắc. Lúc trước Dịch Hồi đi, hắn cho rằng không bao lâu Dịch Hồi sẽ trở về, tuy rằng khiến Dịch Hồi cùng Vãn Dạ sống chung một mái hiên rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không cho rằng Dịch Hồi sẽ đơn giản như vậy rời đi.

Không nghĩ tới Dịch Hồi thật quyết tuyệt. Hắn chỉ nhận qua một lần tin tức Dịch Hồi ở Tây Vực, hắn cũng không cho người đi hỏi thăm.

Nếu đi rồi, thì không cần trở về.

Nghĩ chuyện Dịch Hồi, Vô Kỳ thực nhanh liền tới sơn cốc. Không có người dọn dẹp, trong sơn cốc đã phủ kín bụi, xem ra còn có một ít dấu chân dã thú. Bất quá dược điền nơi đó Dịch Hồi dùng trận pháp, cho nên không bị dã thú phá hư.

Hái một ít dược liệu, Vô Kỳ tính toán rời đi. Đảo mắt, lại thấy được một cây sáo.

Cây sáo cô độc nằm trên ghế bị lá rụng bao trùm lên trên. Vô Kỳ đi qua đi cầm lên, phát hiện đây là cây sáo Dịch Hồi trước kia thường xuyên thổi. Không nghĩ tới lại ở chỗ này, có lẽ là khi đi đã quên

Cầm lấy cây sáo, Vô Kỳ đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ Dịch Hồi.

Trường y chạm đất, đôi mắt trong suốt nhìn thấu thế gian cùng thâm tình khi nhìn hắn. Mi mục nhã nhặn, khí chất tuyệt trần giống như nam tử trong bức họa cổ.

Nam tử này sẽ vì hắn làm hết thảy việc mà nam tử khác không bao giờ làm, nguyên bản tài học kinh thế có thể vang danh thiên hạ lại an tâm tại đây hơn bốn mươi năm.

Đột nhiên nhớ tới, hắn cùng Dịch Hồi kỳ thật đã cùng nhau sinh hoạt hơn bốn mươi năm.

Trách không được hai năm nay luôn cảm thấy có chút kỳ quái, hóa ra chính là không quen thôi, nếu quen liền không thành vấn đề.

Hơn bốn mươi năm đều không yêu thương Dịch Hồi mà là yêu Vãn Dạ, đây không phải là minh chứng mình vĩnh viễn cũng sẽ không yêu Dịch Hồi sao. Như vậy Dịch Hồi đi cũng là bình thường, cùng với bên cạnh mình mãi không có khả năng cùng một chỗ, rời đi không phải tốt nhất sao?

Vô Kỳ nở nụ cười, vươn tay đem cây sáo ném xuống khe núi.

Dịch Hồi đi tìm cuộc sống của mình không phải rất tốt sao, mình nhớ tới hắn làm cái gì? Tựa hồ là nghĩ thông suốt, tốc độ Vô Kỳ trở về nhanh hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy mới một ngày không thấy Vãn Dạ, liền có chút nhớ nàng.

Sau khi trở về, tật xấu không muốn ăn của hắn cũng đỡ, khẩu vị đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày cùng Vãn Dạ vành tai và tóc mai kề cận, cũng không có tư tưởng khác.

Ngoại truyện : Quân vấn quy kỳ (hạ)

Năm thứ tư, Vãn Dạ vẫn luôn hy vọng có thai lại chậm chạp không có động tĩnh, Vô Kỳ ngược lại không hề gì, hắn cùng Dịch Hồi đều là cô nhi được sư phụ thu dưỡng, có con nối dõi hay không với hắn mà nói không có gì khác nhau, huống chi vẫn có Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê và Tiêu Lạc Ngọc đã có chút thành tích trên giang hồ, Vô Kỳ cho dù quy ẩn vẫn có thể nghe được tin tức bọn họ. Đều là một ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa, không phải hôm nay tiêu diệt sơn tặc ngọn núi kia thì là diệt ác nhân vẫn luôn ức hiếp dân chúng. Tóm lại luôn có chút tin tức đứt quãng rơi vào tai Vô Kỳ.

Vô Kỳ mỗi lần nhìn trang giấy, cũng có thể nghĩ ra được biểu tình khi Dịch Hồi nhìn đến mấy tin tức này. Hoa Diệc Khê so với Vô Kỳ thì càng giống Dịch Hồi hơn, đối với chuyện hành tẩu giang hồ cùng nghĩa hiệp căn bản không có hứng thú.

Nhất định là chủ ý của Tiêu Lạc Ngọc.

Hoa Diệc Khê đối với Tiêu Lạc Ngọc cũng là tình cảm sâu đậm, so với Dịch Hồi cũng không khác biệt nhiều.

Nếu Dịch Hồi giống Hoa Diệc Khê kiên định như vậy thì tốt rồi, bất luận Tiêu Lạc Ngọc làm như thế nào Hoa Diệc Khê cũng sẽ không rời hắn, vì cái gì Dịch Hồi không thể?

Tờ giấy trong tay Vô Kỳ bị xé nát, hắn chỉ cảm thấy trong tim có một trận lửa nóng thiêu đốt.

Vì cái gì Dịch Hồi không thể giống Hoa Diệc Khê, sẽ không rời đi cơ chứ? Vì cái gì Dịch Hồi lại rời đi?

Vô Kỳ đột nhiên cảm thấy, mình hận Dịch Hồi. Hận Dịch Hồi đơn giản dễ dàng rời khỏi mình. Hắn thậm chí không biết loại hận ý này là từ đâu tới.

Hận Dịch Hồi từ bỏ, hận Dịch Hồi rời đi. Hận Dịch Hồi bắt đầu đối với mình tốt như vậy, sau lại nói đi là đi, nhiều năm đều không có một chút tin tức. Này có thể nói hay không, kỳ thật Dịch Hồi một chút cũng không yêu hắn, nếu không vì cái gì lại rời đi.

Yêu một người không phải luôn hy vọng hai người cùng một chỗ sao? Vì cái gì Dịch Hồi không cùng hắn một chỗ?

Vô Kỳ cảm thấy loại hận ý này từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút chiếm đầy lý trí hắn. Dưới chân phiến đá bắt đầu vỡ vụn, tựa như mạng nhện đang vây khốn con mồi.

Mà Vô Kỳ, chính là con mồi bị cái mạng nhện này vây khốn, tránh thoát không nổi.

“Lão gia, lão gia, á…” Hạ nhân đi tới, xác thực bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức hét lên. Vô Kỳ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại, thu hồi nội lực của mình, thản nhiên hỏi “Làm sao vậy?”

“Có, có vị khách nhân họ Hoa đến bái phỏng.”

Hoa, dĩ nhiên là Hoa Diệc Khê, không biết Tiêu Lạc Ngọc có theo tới hay không. Vô Kỳ không muốn gặp lại Tiêu Lạc Ngọc, không muốn gặp Tiêu Lạc Ngọc được Hoa Diệc Khê sủng ái.

Bởi vì hắn sẽ cảm thấy chói mắt, Tiêu Lạc Ngọc có Hoa Diệc Khê sủng ái, mà hắn…

Nghĩ đến đây, Vô Kỳ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn có Vãn Dạ, vì sao còn cảm thấy mình không có người yêu thương? Vãn Dạ đối với hắn cũng rất tốt, vài năm này vẫn luôn đều không thay đổi.

Vì sao… có loại suy nghĩ gì này?

Đi vào tiền thính, Hoa Diệc Khê ngồi ở chỗ kia uống trà, Tiêu Lạc Ngọc cũng không có mặt. Hạ nhân sớm đã lui ra. Đây là lần đầu tiên Hoa Diệc Khê đến thăm kể từ khi hắn dọn đến nơi này.

“Sư phụ.” Hoa Diệc Khê gọi, so với cùng Dịch Hồi, Hoa Diệc Khê đối với Vô Kỳ không thân cận như vậy.

Vô Kỳ gật đầu “Con sao lại đến thăm ta.”

“Con cùng Lạc Ngọc định đi Sơn Tây, ngang qua nơi này.” Hoa Diệc Khê đáp “Thuận tiện đưa tới cho người khoản thu của Đoạn Trường môn vài năm nay.”

Vô Kỳ phất phất tay, khi hắn ẩn cư liền giao Đoạn Trường môn cho Hoa Diệc Khê, lúc ấy hắn nói nơi này ngày sau không quan hệ tới mình nữa, bất luận Hoa Diệc Khê làm gì hắn cũng sẽ không can thiệp.

Hai người hàn huyên một hồi, Hoa Diệc Khê liền muốn rời đi. Theo lý thuyết Vãn Dạ đã cùng Vô Kỳ thành hôn, chính là sư nương của Hoa Diệc Khê, nhưng mà Hoa Diệc Khê cũng không muốn gặp vị sư nương này, có lẽ cũng bởi vì Dịch Hồi.

Vô Kỳ đột nhiên phát hiện, cho dù Dịch Hồi đi rồi, đem tất cả đồ vật theo thì bên cạnh hắn vẫn tràn ngập dấu vết chứng tỏ Dịch Hồi từng tồn tại.

“Con không đi tiếp kiến sư nương sao?” Vô Kỳ biết rõ còn hỏi. Hoa Diệc Khê lắc đầu. “Lạc Ngọc còn chờ con, con muốn trở về sớm một chút.”

Vô Kỳ trầm mặc rồi sau đó nói “Ta tiễn con một đoạn.”

Hai người đi vào thôn trấn, Hoa Diệc Khê thấy một người, từ trên tay hắn tiếp nhận vài cái bao. Người kia hành lễ với y liền rời đi.

“Hắn gọi Hữu Yển, là tân Hộ pháp.” Hoa Diệc Khê giải thích. Vô Kỳ nhìn đồ vật trên tay y, Hoa Diệc Khê mỉm cười “Lạc Ngọc thích điểm tâm, bên này có rất ít nơi bán. Thuận tiện gọi người đưa tới mấy bộ y phục, y phục Lạc Ngọc đều phá hư rồi.”

Kỳ thật cho dù bên này có loại điểm tâm này, Hoa Diệc Khê cũng sẽ gọi người đưa tới. Bởi vì y luôn hy vọng cho Tiêu Lạc Ngọc những thứ tốt nhất, bất luận là y phục hay điểm tâm hoặc là những thứ đồ vật khác.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Vô Kỳ tựa hồ thấy được Dịch Hồi trong dĩ vãng.

Sau khi Dịch Hồi đi rồi, Vô Kỳ mới phát hiện, thì ra y phục trước kia mình mặc đều là tự tay làm, trách không được ngày sau hắn đi khắp nơi cũng mua không được cái giống vậy, mặc cũng không thoải mái. Còn có điểm tâm hắn ăn, rượu hắn uống đều là tự tay Dịch Hồi làm ra, ngày sau bất luận ăn cái gì đều cảm thấy khó nuốt.

Hắn đã từng đi ra hành tẩu giang hồ, thời điểm đó chung quy sẽ không định kỳ trở về, bởi vì những ngày bên ngoài luôn cảm thấy thực khổ sở. Sau Dịch Hồi đi rồi, hắn mới biết được hóa ra là bởi vì ăn đồ quá mức khó ăn, uống rượu cũng khó nuốt.

“Sư phụ, hai năm trước con gặp Dịch Hồi một lần.” Hoa Diệc Khê vẫn luôn gọi tên Dịch Hồi. Vô Kỳ sửng sốt, suy nghĩ vốn như đi vào cõi thần tiên thình lình bị kéo lại, hắn cảm thấy tim đập đột nhiên gia tốc, yết hầu cũng bắt đầu phát đau.

Rồi sau đó hắn nghe được chính mình nói “Sau đó thì sao? Các ngươi nói gì?”

Hoa Diệc Khê lắc đầu “Hắn chỉ đến xem con, sau đó nói đi các nơi một chút, hẳn là sẽ đi Cực bắc.”

“Hắn đi một mình sao?” Vô Kỳ hỏi, trái tim tựa hồ nhảy đến chỗ cổ họng, phun không ra cũng nuốt không trôi.

Hoa Diệc Khê gật gật đầu “Hắn chỉ có một mình.” Vô Kỳ cảm thấy tim đột nhiên rớt xuống, một lát sau khôi phục nhảy lên. Hắn khẽ cười nói “Thật không?” Có lẽ người kia cho dù rời đi cũng không có khả năng sẽ thích người khác.

“Chính là trên người hắn lúc ấy mang theo một hũ tro cốt, nói là dẫn người đó tới nhìn Cực bắc.”

Thời điểm Vô Kỳ trở lại nơi ở, cảm thấy vô tri vô giác, không biết mình như thế nào trở về. Hoa Diệc Khê lại nói gì, làm cái gì hay khi nào đi hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Một mình Dịch Hồi mang theo tro cốt, đi Cực bắc.

Dịch Hồi là một kẻ đa tình cũng vô tình, hắn đa tình, có thể vì yêu người mà trả giá hết thảy. Nhưng cũng vô tình, có thể triệt để ngăn cách với những người khác. Hắn quan tâm Hoa Diệc Khê, sẽ để ý người mình yêu, bởi vì hắn đa tình. Đối với người không yêu, hắn có thể triệt để tuyệt tình.

Cũng bởi vì hắn đa tình, hắn sẽ không thương tổn người đối tốt với mình, sẽ dần dần quan tâm người làm bạn với mình. Sau đó tâm của hắn liền dời về phía người kia, cuối cùng vô tình của Dịch Hồi, sẽ chuyển dời đến trên người Vô Kỳ hắn.

Vãn Dạ bưng khay trà tìm đến hắn, Vô Kỳ lại không muốn gặp nàng.

Có cái gì đó ở trong lòng gào thét muốn thoát ra nhưng Vô Kỳ lại không muốn làm cho nó đi ra.

Vô Kỳ biết, một khi để nó thoát ra rồi thì không còn đường trở về. Một khi thoát ra, chính là vạn kiếp bất phục.

Không đường quay đầu lại, không có phương thức để trở về. Cho nên chỉ có thể tiến lên phía trước, không ngừng tự nói với mình, hết thảy đều đúng, hết thảy đều phải như thế này.

Dịch Hồi mang theo tro cốt người khác đi Cực bắc, mà hắn hẳn là phải cùng Vãn Dạ sống hết quãng đời còn lại. Hắn cùng Dịch Hồi đã từng cùng một chỗ bốn mươi năm, bất quá là sai lầm thời niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện lưu lại. Cuối cùng tìm đến điểm cuối của riêng mỗi người.

Đúng thế, như vậy không sai.

Như bây giờ mới là chính xác, hắn yêu Vãn Dạ, Dịch Hồi… cũng yêu người khác.

Năm thứ năm sau khi Dịch Hồi rời đi.

Vô Kỳ sinh bệnh.

Trận này bệnh tới bất ngờ, tất cả mọi người bị dọa sợ.

Hạ nhân cũng biết phu nhân thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh nhưng lão gia mấy năm nay ngay cả đau đầu nhức óc đều không có, như thế nào đột nhiên ngã bệnh.

Thầy thuốc đến xem chỉ nói là nhiễm phong hàn, uống thuốc là khỏe, chính là Vô Kỳ một lần lại bệnh nguyên một tháng, ban đầu còn ngẫu nhiên thanh tỉnh, sau lại trực tiếp ngủ hơn mười ngày. Ai cũng tra không ra chuyện gì.

Vãn Dạ biết Vô Kỳ có dược, nhưng nàng ở phương diện này dốt đặc cán mai, dược gì bình nào, cái gì cũng không hiểu.

Vài năm nay, Vãn Dạ quả thực thư thái, thời gian cũng không đọng dấu trên người nàng, vẫn là phong tư yểu điệu, nàng vốn là đầu bảng của thanh lâu kinh thành, đượcVô Kỳ nhìn trúng chuộc thân. Mấy năm nay nàng luôn thấy may mắn lựa chọn của mình.

Nơi này không ai biết xuất thân nàng là từ nữ tử thanh lâu thành phu nhân nhà giàu. Cẩm y ngọc thực sống an nhàn sung sướng, Vô Kỳ đối xử với nàng cũng đầy đủ ôn nhu. Nàng chưa bao giờ rửa chén nấu canh, cũng chưa bao giờ động qua cây kim sợi chỉ nào. Vãn Dạ biết, mình thực may mắn, chính là mấy ngày nay, nàng đã có chút ẩn ẩn bất an.

Tựa hồ có cái gì, muốn phá hỏng sinh hoạt của nàng.

Vãn Dạ đặt một ít thức ăn trên bàn, ra cửa. Vô Kỳ đang ngủ, mơ hồ thấy được tình cảnh năm đó. Hắn cùng Dịch Hồi mới vừa được sư phụ bọn họ thu dưỡng, Dịch Hồi còn là một tiểu gia hỏa vóc dáng nhỏ nhắn, ngay cả nói cũng không sỏi. Lúc ấy sư phụ nói hắn tướng mặt bạc tình, phỏng chừng là cả đời cũng không an định, liền đặt cho hắn tên gọi Vô Kỳ.

Về phần Dịch Hồi, sư phụ nói là người yên ổn, không màng danh lợi, liền cho một chữ độc nhất, Quân.

Thời gian ba người làm bạn dài lâu, hắn đúng là kẻ không an phận, luôn muốn rời núi đi chơi, công phu còn chưa thành đã trộm chạy ra ngoài, nào biết lại gặp đại hổ trán có đốm trắng.

Hắn hôm nay có thể dễ dàng giết chết dã thú, nhưng lúc đó thiếu chút nữa tẫn mệnh dưới vuốt hổ. Là Dịch Hồi cứu hắn nhưng Dịch Hồi cũng bị lão hổ cắn bị thương một cánh tay. Từ lúc đó về sau hai người vẫn luôn cùng hành động, sau lại dưỡng thành thói quen luôn bên nhau.

Mà ngay cả chuyện phòng the đều là nước chảy thành sông, không có những người khác chỉ có hai người bọn họ, chỉ có đối phương có thể sưởi ấm. Dịch Hồi luôn luôn dịu ngoan nằm dưới thân hắn, cái gì cũng không nói.

Sau đó Dịch Hồi nói hắn quả nhiên là kẻ không an định, còn mình lại là người xuất môn cũng dễ dàng trở về, liền gọi Dịch Hồi.

Trong mộng cuối cùng dừng tại hình ảnh tươi cười của Dịch Hồi khi còn bé, dần dần tiêu tán.

“Dậy ăn chút gì đi, đừng ngủ nữa.” Vô Kỳ nghe được có người gọi mình, thanh âm vô cùng quen thuộc, tựa hồ đã bên cạnh mình rất nhiều năm.

Mở mắt ra, là Dịch Hồi.

“Tiểu Quân…”

“Đừng ngủ nữa, ta nấu một ít cháo, trước dậy uống một chút.” Dịch Hồi nói. Vô Kỳ sững sờ ở trên giường, nửa ngày sau nhổm người dậy, giày cũng không mang liền đi tới trước bàn ngồi xuống.

Dịch Hồi múc cháo cho hắn, đặt tới trước mặt “Ăn nhiều một chút, như vậy bệnh sẽ nhanh khỏi.”

Vô Kỳ nhìn cháo trước mặt, sau đó nhìn Dịch Hồi, cuối cùng mới cầm muỗng, nhợt nhạt uống một hơi. Hắn từng chút từng chút ăn sạch cháo trong chén, ăn một miếng liền nhìn Dịch Hồi một cái. Mãi cho đến trong bát cái gì cũng không dư thừa.

“Ngươi không phải nói, ngươi là người dễ dàng trở về nhất sao? Vì cái gì nhiều năm như vậy vẫn chưa trở lại?” Vô Kỳ hỏi.

Dịch Hồi cười đáp “Ta đây vài năm chỉ ở nhà, còn có thể đi đâu?”

Vô Kỳ nhìn mặt mày hắn, vẫn là bộ dáng trước kia, không có một chút thay đổi. Mi mục vẫn là thâm tình như vậy “Nhà của ngươi… sơn cốc không phải nhà của ngươi sao?”

Dịch Hồi lắc đầu không nói, Vô Kỳ tiến lên giữ chặt hắn, hung tợn, “Ta mặc kệ, ngươi về sau không thể rời đi. Ngươi nói ngươi cả đời cũng sẽ không đi, thế mà vừa đi liền đi lâu như vậy. Ngươi có biết hay không người khác làm cái gì cũng rất khó ăn, ủ rượu cũng khó uống. Những y phục ta mặc đều không thoải mái. Còn có, không ai thổi sáo cho ta nghe.”

Dịch Hồi vẫn không nói lời nào, Vô Kỳ ôm cổ hắn “Không cần để cho ta hận ngươi, về sau trừ bỏ bên cạnh ta nơi nào cũng không thể đi.” Hắn ôm lấy Dịch Hồi, tựa đầu chôn ở cổ hắn, trong thanh âm dồn nén nghẹn ngào. “Chúng ta không phải đã cùng một chỗ lâu như vậy sao? Cả đời này cũng sắp không còn nữa, cùng nhau quên đi.”

Dịch Hồi thở dài, “Cháo ăn được không?”

Vô Kỳ gật gật đầu, ôm hắn không chịu buông tay. “Vậy ăn thêm một chút.” Lôi kéo Vô Kỳ ngồi lại chỗ cũ, vươn tay gắp đồ ăn cho hắn. Vô Kỳ nhìn trong bát thêm miếng ngó sen, lại như thế nào cũng không thể hạ đũa.

“Ăn nhiều chút, vài năm nay là ta không tốt. Ngươi sinh bệnh ta không phải tới thăm ngươi sao. Ngày sau không đi nữa, chúng ta lại giống trước kia.” Dịch Hồi nói. Vô Kỳ nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, hai tay cơ hồ là run rẩy cầm lấy chiếc đũa.

“Ngày mai muốn ăn cái gì?”

“Thanh mai(quả mơ) … ta muốn ăn thanh mai…” Là thanh mai trúc mã.

“Được, có điều phải ăn nhiều cơm lên.”

Vô Kỳ nghĩ muốn ném cái bàn đi, muốn đạp hết tất cả đồ vật. Muốn hét toáng lên, muốn khóc muốn phát tiết. Chính là hắn đều không có. Nếu người này thật sự trở về thật tốt…

Chỉ có thời điểm bệnh, mới dám nằm mộng, mộng thấy Dịch Hồi….

Hơn bốn năm áp lực này, áp lực vì khó chịu của mình, tưởng niệm của mình. Cưỡng chế không để cho mình mơ thấy hắn. Không để cho mình nghĩ về hắn, bởi vì biết một khi nghĩ đến, chính là nhớ nhung ùn ùn kéo đến.

Vì sao năm đó ngu ngốc như vậy, vì sao không nhìn ngắm Dịch Hồi nhiều hơn?

Vì sao không ôm hắn không cho hắn đi, vì sao năm đó không để ý hắn nhiều hơn một chút. Vì sao nhìn thấy một người động tâm liền tưởng là yêu, mà không có chú ý tới người bên cạnh này?

Nếu năm đó Dịch Hồi hỏi hắn khi nào trở về hắn chịu trả lời, trở về sớm một chút, có phải hay không sẽ tốt hơn ? Nếu Dịch Hồi duy nhất một lần nhờ mình mang đồ mình liền giúp hắn mang sách một lần, có thể hay không tốt hơn? Nếu thời gian có thể quay ngược, thì thật tốt.

Hiện giờ người đã đi rồi, người đã không thấy, bỏ hắn mang theo tro cốt người khác rời xa cố hương.

Mà hắn, biết rõ trước mắt chỉ là giấc mộng, là một tồn tại hư ảo. Biết rất rõ ràng Dịch Hồi này không phải thật. Vẫn cầu nguyện giấc mộng này có thể dài một chút.

Thật cẩn thận không cho ảo giác này biến mất.

Biết rõ là ảo giác, vẫn nhịn không được mộng tưởng. Vẫn nhịn không được nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi. Là thật thì tốt rồi.

Không phải biết rõ là giả sao?

“Tiểu Quân, chúng ta ngày mai đi du hồ thế nào? Ngươi không phải rất thích sao?”

“Được a, ta muốn chuẩn bị một ít mồi câu.”

Biết rõ là gạt người….

“Ừ, cá câu được có thể làm cá kho.”

“Được, còn có thể làm cho ngươi một phần canh cá.”

Biết rõ mở mắt ra, hắn sẽ tan biến….

“Tiểu Quân, chúng ta trở về sơn cốc được không?”

Biết rõ, người này hiện tại đã không yêu mình.

Vô Kỳ bị bệnh đủ hai tháng, bất luận dùng dược gì đều không tốt, Vãn Dạ ngẫu nhiên có thể nghe được Vô Kỳ lầm bầm lầu bầu, đơn giản là một ít sự tình sinh hoạt vụn vặt.

Sau khi khỏi bệnh, Vô Kỳ viết hưu thư cho Vãn Dạ. Bất luận nàng khóc nháo như thế nào, Vô Kỳ đều không thay đổi quyết định. Hắn để lại toàn bộ tài sản cho Vãn Dạ, đủ cho nàng giàu sang sinh sống cả đời.

Sau đó bắt đầu tìm kiếm Dịch Hồi.

Hắn biết mình không tốt, không đáng là con người. Cô phụ Dịch Hồi, cũng cô phụ Vãn Dạ. Nhưng nếu có thể, hắn hy vọng thời điểm chết đi có thể nhìn thấy Dịch Hồi.

Cho dù Dịch Hồi không muốn gặp hắn không tha thứ hắn, nhưng hắn vẫn muốn gặp, dù là chỉ nói câu xin lỗi cũng được.

Vô Kỳ thực may mắn, người bên Dịch Hồi kia đã chết, hắn có thể không cần nhìn Dịch Hồi cùng người khác cùng một chỗ. Nghĩ đến Dịch Hồi sẽ cùng người khác hắn mới biết được chính mình đã từng quá đáng cỡ nào. Không thể nói lý đến mức nào.

Năm thứ sáu năm thứ bảy, Vô Kỳ đi Tây Vực, trong sa mạc tìm kiếm hơn một năm.

Năm thứ tám năm thứ chín, hắn đi Cực bắc, duyên phận đưa đẩy tìm được một tòa mộ, mặt trên viết bốn chữ Phong Kình chi mộ. Phong Kình dụng tâm mười năm, rốt cục khiến Dịch Hồi thừa nhận hắn.

Vô Kỳ uống rượu trước mộ một đêm, hắn chưa bao giờ biết một người có thể đau lòng như vậy.

Năm thứ mười, hắn tại phụ cận Tây Vực hành tẩu, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, chính là Dịch Hồi tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng.

Cuối cùng, hắn tại một cái khách điếm nghe được tin tức….

Tàng Kiếm sơn trang, hóa ra ngươi vẫn luôn ở nơi đó.

Hóa ra ngươi vẫn luôn bảo hộ đồ vật Phong Kình lưu lại.

Hoàn ngoại truyện.