Tráng Tráng bảy tháng tuổi vô cùng hiếu động, ban ngày vừa tỉnh liền lăn lộn trên giường, tay nhỏ đưa lên cao muốn Oánh Tú ôm một cái.

Thời điểm Tề Hạo Minh từ thư phòng của Nam Dương Hầu trở về, Oánh Tú đang bị nó quấn lấy không thể thoát thân, lúc trước hài tử ở trong bụng rất an tĩnh, sao lại đột nhiên hiếu động như vậy?

"Mau xem đó là ai!" Oánh Tú chỉ vào cửa, Tráng Tráng quay đầu nhìn Tề Hạo Minh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm một hồi, vươn tay về phía y kêu "A" một tiếng.

Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh tới, y liền ôm lấy Tráng Tráng trong lòng Oánh Tú. Bên cạnh có Kiều ma ma và Nghiêm ma ma, hơn nữa còn có Dương ma ma, việc nuôi hài tử căn bản không cần Oánh Tú nhúng tay vào. Tề Hạo Minh ôm nhi tử phân lượng không nhẹ: "Tương lai nếu ăn thành tiểu tử béo thì làm sao bây giờ?"

"Vậy thì không có nương tử để cưới!" Oánh Tú phe phẩy thú bông trong tay dỗ nó, ngẩng đầu hỏi Tề Hạo Minh, "Tứ thúc nói thế nào?"

"Tứ thúc dọn ra dễ dàng, chỉ là bên Nhị thúc có hơi rườm rà một chút." Tề Hạo Minh ôm Tráng Tráng lên cao, tiểu gia hỏa cười khanh khách, tay nhỏ múa may không ngừng.

"Chờ Nhị thúc và phụ thân thương lượng xong, lúc phân gia chúng ta cũng có thể dọn ra ngoài."

Chơi một hồi Tề Hạo Minh giao Tráng Tráng cho bà vú, tiểu gia hỏa vẫn còn muốn ở đây, bà vú chỉ đành ôm nó ra sương phòng cho uống sữa, Oánh Tú lúc này mới có thể an tĩnh nghe y nói.

"Bên kia đã được tu sửa, lập tức có thể dọn vào, cũng may người trong viện chúng ta không nhiều lắm."

Oánh Tú bên này hi vọng có thể sớm dọn đi, tránh bị cuốn vào một trận tai họa, mà trong Cẩm Trúc Viện, Cát di nương ngơ ngẩn nghe đại phu nói, bỗng nhiên nhào tới kéo y phục ông ta: "Không thể, sao có thể không nghe thấy, lúc sinh ra vẫn còn rất tốt, sao có thể không nghe thấy!"

Gia Cát Ngọc Hân ra hiệu cho bà tử giữ Cát di nương lại, hỏi đại phu: "Hài tử lúc chào đời khá suy nhược, có điều mấy ngày sau đã khá hơn rất nhiều, sao lại không nghe thấy?"

Đại phu kia thiếu chút bị Gia Cát Ngọc Đồng đẩy ngã, sửa sang lại y phục, sắc mặt vô cùng khó coi, nói với các nàng: "Cho dù mọi người phát ra âm thanh gì, hài tử cũng không có phản ứng, nếu không tin, có thể mời đại phu cao minh khác tới xem." Dứt lời, đại phu thu dọn hòm thuốc, nhanh chóng rời đi.

Gia Cát Ngọc Đồng không tin tà, vội đến cạnh hài tử gọi một tiếng, hài tử chỉ nằm một chỗ mở to hai mắt nhìn Gia Cát Ngọc Đồng, ả gọi thêm vài tiếng, hài tử vẫn không có phản ứng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bất lực ngã xuống.

Nha hoàn vội chạy tới đỡ ả, Gia Cát Ngọc Hân nhìn hài tử không chút dị thường, sai người tiễn đại phu ra ngoài, lại phân phó Yên Chi đi mời Tứ thúc tới.

"Tại sao lại như vậy?" Gia Cát Ngọc Đồng lẩm bẩm, "Sao lại không nghe thấy?"

Thời điểm Tề Trung Châu tới, Gia Cát Ngọc Hân cũng thử gọi nhiều lần, theo lý mà nói hài tử bốn tháng không thể không có phản ứng, nhưng nó vẫn nằm im, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Tề Trung Châu kiểm tra một hồi, lại lấy cái trống lắc lắc bên phải hài tử, không phản ứng, đổi sang bên trái, vẫn như vậy, nó không hề cảm nhận được âm thanh, nhưng thời điểm thấy trống nhỏ, hài tử sẽ duỗi tay bắt lấy.

Tề Trung Châu lại bắt mạch cho Gia Cát Ngọc Đồng: "Trước khi có thai Cát di nương có phải bị bệnh không?"

"Tháng ba tháng bốn năm trước, muội ấy dùng quá nhiều nhân sâm, cơ thể tích hỏa độc, cả người nổi mủ, đại phu nói phải tĩnh dưỡng ít nhất một hai tháng." Gia Cát Ngọc Hân thay ả trả lời, "Nhưng chưa tới hai tháng, muội ấy đã có thai."

"Cơ thể vượng hỏa, nếu không hoàn toàn tiêu trừ đã có hài tử, độc khí sẽ hại tới nó, hiện tại mạch tượng của Cát di nương cho thấy trong người vẫn còn chút hỏa khí, hài tử này có thể sống sót không chết trong bụng đã là may mắn." Tề Trung Châu nhìn hài tử nhỏ hơn Tráng Tráng lúc bốn tháng, không khỏi thổn thức.

Cát di nương muốn sớm hoài hài tử, mụn nước trên người vừa tiêu liền gấp tới chờ không nói mà viên phòng với Tề Hạo Thịnh, được như ý nguyện mà có thai, lại không ngờ hỏa độc trong cơ thể hại tới hài tử.

"Tứ thúc, ý ngài là, hài tử này vĩnh viễn không thể nghe được sao?" Gia Cát Ngọc Hân hiểu ý của  Tề Trung Châu, hài tử này hiện giờ chỉ bị điếc, không chết đã là vạn hạnh trong vạn hạnh.

Tề Trung Châu gật đầu: "Không nghe được, tương lai muốn học nói sẽ không dễ dàng." Ông mờ mịt nói một câu, nhưng người ở đây đều nghe ra, hài tử bị điếc khó học nói chuyện, hài tử vừa điếc vừa câm chẳng khác nào phế nhân.

Nam Dương Hầu phủ không phải không nuôi nổi hài tử như vậy, chỉ là hài tử này đã mất đi tư cách trở thành thế tử, chú định chỉ có thể là con vợ lẽ cho di nương sinh ra, không có tính uy hiếp.

Gia Cát Ngọc Đồng ghé đầu vào nôi, ngây ra, sau đó chậm rãi vươn tay, vuốt ve gương mặt nhỏ bé đó, hài tử cảm nhận được, quay đầu nhìn nàng, quơ tay muốn bắt lấy. Bỗng nhiên, Gia Cát Ngọc Đồng bóp cổ nó, Tề Trung Châu ở bên cạnh vội nhào tới ôm lấy hài tử, trách mắng: "Ngươi điên rồi sao!"

Gia Cát Ngọc Đồng còn muốn giật lấy hài tử, một bà tử đã vội giữ chặt ả, Gia Cát Ngọc Hân nhìn hài tử trong lòng Tề Trung Châu khóc lớn, đi đến trước mặt Gia Cát Ngọc Đồng, duỗi tay cho ả cái tát.

Một màn này, Tề Hạo Thịnh vừa lúc tiến vào cũng trông thấy.

"Gia Cát Ngọc Đồng, ngươi đúng là điên rồi, như vậy ngươi cũng hạ thủ được, đây là hài tử của ngươi, trái tim ngươi đã biến thành màu đen rồi có phải không!"

Gia Cát Ngọc Đồng một bên mặt sưng đỏ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đều là nước mắt, lắc đầu nức nở: "Muội cũng không muốn, muội chỉ là không muốn nó chịu khổ, tỷ tỷ, nó không nghe thấy, tương lai coi như không còn, ở trên đời này chịu nhiều đau khổ như vậy, còn không bằng sớm ra đi." Gia Cát Ngọc Đồng khóc lóc nhìn Tề Hạo Thịnh phía sau Gia Cát Ngọc Hân, "Thiếp không muốn, thiếp cũng không muốn, tướng công, thiếp xin lỗi!" Dứt lời, ả liền ngất đi.

Tề Hạo Thịnh đen mặt nhìn trận khôi hài này: "Rốt cuộc là sao?"

Bà tử dìu Gia Cát Ngọc Đồng đã ngất xỉu đến bên giường, Gia Cát Ngọc Hân quay đầu nhìn hắn, tức giận vẫn chưa lui, từ trong tay Tề Trung Châu nhận lấy hài tử đang thở hổn hển, ôm nó vào lòng dỗ dành.

"Tứ thúc, là Nhan Nhi xảy ra chuyện gì sao?" Tề Hạo Thịnh nhìn Tề Trung Châu.

Hai người cùng ra ngoài, Tề Trung Châu thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Hạo Thịnh, hài tử này bẩm sinh đã bị điếc, cháu đó, đừng quá để trong lòng."

Chuyện trong Cẩm Trúc Viện Tề Trung Châu không muốn nhúng tay, cũng không muốn quản, chỉ có thể nói hắn biết hài tử này là kẻ điếc. Thời điểm Tề Hạo Thịnh quay lại, Gia Cát Ngọc Hân đã dỗ hài tử ngủ, cái tên Tề Quý Nhan này do Nam Dương Hầu đặt, điều buồn cười chính là, hài tử Tề Hạo Thịnh hắn ký thác thế nhưng lại không nghe thấy.

Gia Cát Ngọc Hân cẩn thận giao hài tử cho bà vú, nàng lo Gia Cát Ngọc Đồng tỉnh lại sẽ làm chuyện hồ đồ, dứt khoát đưa hài tử tới phòng mình. Tề Hạo Thịnh nhìn hài tử đã ngủ say, biểu tình hờ hững.

"Cát di nương thương tâm quá độ nên ngất đi, nếu thế tử nguyện ý, vậy thì ở đây với muội ấy, thiếp đưa Quý Nhan về phòng của mình."

Phía sau truyền tới tiếng cười nhạo của Tề Hạo Thịnh: "Một kẻ điếc nàng cũng muốn nuôi sao? Thế tử phu nhân của Nam Dương Hầu phủ đúng là khoan dung độ lượng."

Gia Cát Ngọc Hân chậm rãi xoay người nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Cho dù nó thiếu tay thiếu chân, vậy cũng là hài tử của ngài, hiện tại tâm tình Cát di nương không tốt, thiếp chẳng qua là giúp đỡ trông chừng mà thôi, nếu ngài thật sự niệm tình cũ, hẳn nên đi thăm Quý Phẩm bệnh nặng vừa khỏi, hài tử kia với ngài thật sự có bảy tám phần tương tự."

Nhắc tới Tề Quý Phẩm sẽ khiến Tề Hạo Thịnh nhớ tới Liễu Nhứ Nhi, hắn một mặt tìm kiếm thị thiếp tương tự Liễu Nhứ Nhi, một mặt lại không bằng lòng đối mặt với hai hài tử, một đứa đã bệnh chết, chỉ còn lại một đứa, cặp song sinh của Liễu Nhứ Nhi rất giống Tề Hạo Thịnh, vô cùng đáng yêu, chỉ là nhìn gương mặt kia, Tề Hạo Thịnh không có cách nào gạt bỏ sự áy náy đối với Liễu Nhứ Nhi, vì thế hắn không ngừng đối tốt với Gia Cát Ngọc Đồng, nhưng lại không ngừng tránh né hài tử kia.

Nhân sinh hắn xuất hiện ngoài ý muốn, từ khi chân Nhị đệ bắt đầu hồi phục, ánh mắt của phụ thân liền thay đổi rất nhiều, hắn sớm đã nghĩ đến, phụ thân lại muốn thay đổi người ngồi ở vị trí thế tử này, Nhị đệ ôn văn nho nhã kia trong lơ đãng sẽ cướp đi tất cả của hắn.

Tề Hạo Thịnh từ xa đứng nhìn nơi ở của Thúy di nương, Tề Quý Phẩm mới khỏi bệnh sức khỏe vẫn còn yếu, Tề Trung Châu đề nghị nó nên phơi nắng nhiều, hiện tại nó đang một mình ngồi trên băng ghế, tay cầm nhánh cây vẽ vời dưới đất.

Thúy Nhi ôm một cái rổ đi qua, ngồi cạnh Tề Quý Phẩm, chỉ nó viết chữ.

Tề Hạo Thịnh đứng nhìn từ xa, chờ hắn rời khỏi, Thúy Nhi mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn, Tề Quý Phẩm ở cạnh kéo ống tay áo nàng, nhỏ giọng: "Cô cô, viết như vậy đúng không?"

Thúy Nhi thu lại hận ý, cúi đầu nhìn hài tử, ôn nhu sờ đầu nó: "Không sao, Phẩm Nhi thật thông minh."

OoOoO

Tề Hạo Thịnh thuận tiện đi dạo ao bên ao, hồ nước nay là nơi năm đó Tề Hạo Minh rơi xuống, sau đã bị lão hầu gia cho người lấp lại, hiện tại bên trong trồng đầy hoa cỏ, ở giữa còn có một tòa núi giả.

Đúng rồi, từ lúc mẫu thân hắn qua đời, Chung thị gả vào, lực chú ý dồn về Tề Hạo Thịnh hắn liền giảm dần, tới khi Chung thị có thai, trên mặt phụ thân luôn tràn đầy tươi cười, một khắc Tề Hạo Minh sinh ra, khi đó hắn mới ba tuổi lần đầu tiên biết thế nào là ghen ghét, giống như đồ vật âu yếm bị cướp đi.

Có điều Chung thị đã chết, Tề Hạo Thịnh mới cảm thấy huynh đệ bọn họ thật giống nhau, hắn không có nương, đệ đệ càng đáng thương hơn hắn, vừa chào đời đã không có nương, hắn ngây thơ quên đi tư vị ghen ghét, bắt đầu chiếu cố đệ đệ đáng thương này. Nam Dương Hầu lại cưới, đệ đệ này được nuôi dưới danh nghĩa của nãi nãi, y thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên dưới Nam Dương Hầu phủ đều thích đệ đệ, Tề Hạo Thịnh hắn lần nữa lại bị xem nhẹ.

Mãi tới năm chín tuổi ấy, Nam Dương Hầu chậm chạp không chọn người thừa kế vị trí thế tử, Tề Hạo Thịnh khi đó sớm trưởng thành đã có thể hiểu được vài chuyện, càng nhìn Tề Hạo minh, hắn càng cảm thấy y như cây kim trong lòng.

Hồi ức dừng ở đây, chính là lúc này, hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy y một cái, tất cả vinh quang đều trở về, nhưng nhìn Tề Hạo Minh chìm trong nước, trong lòng Tề Hạo Thịnh lại không nói được câu vui mừng, mấy năm nay ác mộng quấn quanh, nhưng y rốt cuộc cũng không thể uy hiếp hắn. Hắn vẫn là đích trưởng tử của Nam Dương Hầu phủ, là thế tử gia, nhưng hôm nay, chân Nhị đệ đang dần hồi phục, y sẽ lại cùng hắn tranh đoạt vị trí này sao?

Thời điểm Tề Hạo Minh tới hoa viên, Tề Hạo Thịnh đang ngồi bên núi giả, mắt nhìn chằm chằm hồ nước năm xưa.

Tiếng bánh xe rất nhanh khiến Tề Hạo Thịnh chú ý, vừa quay đầu, Tề Hạo Minh đã tới gần, hai huynh đệ cứ không xa không gần nhìn nhau như vậy, một người ôn nhu, một người cười như không cười.

"Không phải chân của Nhị đệ đã khôi phục rất khá sao? Sao còn lên ngồi xe lăn?" Tề Hạo Thịnh lên tiếng trước. Ngày tế tổ đó hắn rõ ràng thấy y đứng lên, nếu không phải Tứ thúc đột nhiên ho một tiếng, nói không chừng Nhị đệ đã chạy về phía Nhị đệ muội.

"Chỉ có thể đứng lên mà thôi, còn chưa đi được, vẫn không thoát được cái này." Tề Hạo Minh cười khổ, "Đại ca thật có hứng thú."

"Vì sao lại muốn dọn ra ngoài?" Tề Hạo Thịnh nhìn y, thật lâu sau mới hỏi.

"Đại ca nói đùa, một khi phân gia, đệ không dọn ra ngoài, ở lại hầu phủ chẳng phải sẽ để ngươi ta phê bình sao?"

"Phân gia chẳng qua là chuyện giữa mấy phòng, Nhị đệ, Tam đệ và ta đều là hài tử của phụ thân, không nhất thiết phải dọn ra. Nhị đệ làm vậy chẳng phải cho người ta cơ hội dễ dàng mượn cớ sao?"

Tề Hạo Minh nhìn hắn hùng hổ dọa người, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, thong dong nói: "Nay đã khác xưa."

Ngày xưa phụ thân có huynh là đích trưởng tử, hôm nay đích trưởng tử lại ở Nhị phòng ta, nếu không dọn đi, cho dù Nam Dương Hầu phủ có biến động gì, một nhà ba người ta đều sẽ không an ổn. Tề Hạo Minh nhìn hồ nước đã bị lấp kia, ý cười trên mặt càng sâu, bàn tay nhỏ đó, y sao có thể không quen thuộc?

"Ở bên ngoài không an toàn bằng Nam Dương Hầu phủ, nếu Nhị đệ đã muốn như vậy, phụ thân và Đại ca ta dù luyến tiếc cũng toại nguyện cho đệ, đến lúc đó, Nam Dương Hầu phủ sẽ rất quạnh quẽ." Tề Hạo Thịnh vốn nắm chặt hai tay cuối cùng cũng buông lỏng, trên mặt hiện lên ý cười, lời nói thành khẩn.