Tiền viện đã bị thiêu rụi, Tiết Tam cũng sớm đã được đưa tới nơi khác, thời điểm Tề Hạo Minh tới, đại phu đang bắt mạch cho gã, còn nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ.

"Tề thiếu gia, người đã tỉnh, đây..." Đại phu kia trải qua mấy ngày ở đây, lại còn vượt qua một đêm thế này, tâm trạng đã rất hoảng loạn.

Tề Hạo Minh cắt ngang lời ông ta: "Trác Dạ, đưa đại phu đi xem mấy người kia."

Trong phòng chỉ còn lại Tề Hạo Minh và Tiết Tam, Tề Hạo Minh tới bên mép giường, cúi đầu nhìn gã, trên người vẫn quấn băng gạc rất dày.

Tiết Tam không quen biết Tề Hạo Minh, có điều sau khi tỉnh lại cũng nghe đại phu kia nói vài câu, đương nhiên cũng rõ tình cảnh chính mình hiện tại. Gã không rõ thần sắc của y, cười khổ: "Tề thiếu gia, ngài cứu ta là vì lý do gì?"

Tề Hạo Minh không trả lời, sau lưng có tiếng mở cửa, Trác Dạ đã về, Tiết Tam vừa thấy hắn, vẻ mặt liền thay đổi. Nếu nói gã không biết Tề Hạo Minh, thì Trác Dạ hắn đã gặp quá nhiều lần, một đuổi một chạy, thời điểm hôn mê, hắn chính là người cứu gã, thật không ngờ là thủ hạ của Nhị thiếu gia Nam Dương Hầu phủ.

"Cứu ngươi đương nhiên vì ngươi còn tác dụng." Tề Hạo Minh kêu Trác Dạ đặt phong thư lên giường, "Ngươi nhiều lần trở về là vì cái này?"

Tiết Tam vừa nhìn phong thư ố vàng kia liền biết, thế mà lại rơi vào tay họ, Tề Hạo Minh không buông tha ánh mắt kinh ngạc của gã, mở thư ra, chỉ vào chữ "Ngô" bên trên, hỏi: "Ngươi còn nhớ người này không?"

"Tề thiếu gia hỏi người này là có ý gì?"

"Ngươi không biết?" Tề Hạo Minh cất phong thư lại, "Vậy ta hỏi ngươi, mười sáu người trước thời điểm ngươi rời khỏi tổ chức của mình, có phải có người ra giá cao hỏi mua ngươi thuốc độc hay không?"

Tiết Tam nhìn Tề Hạo Minh, thật lâu sau, giống như từ bỏ cái gì mà gật đầu: "Đúng thế, có điều đó không hẳn là thuốc độc."

"Người hỏi mua thuốc với ngươi có phải hầu phu nhân của Nam Dương Hầu phủ không?" Tề Hạo Minh không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng, "Đây có phải là thư từ qua lại giữa ngươi và bà ta không?"

"Ta không biết người nọ có phải hầu phu nhân của Nam Dương Hầu phủ không, ta chỉ gặp phu nhân kia một lần, sau đó đều là kẻ khác liên lạc với ta." Tiết Tam khó khăn uống chút nước, "Người liên lạc với ta là đại quản gia của Hứa gia."

Tề Hạo Minh nhìn bút tích khác nhau trong mấy phong thư kia, "Vậy ngươi có còn nhớ, trong số này đâu là phong thư đại quản gia kia viết không?"

Trác Dạ mở từng phong thư cho Tiết Tam nhìn.

OoOoO

Trời dần sáng, lửa ở tiền viện nhỏ dần, Tề phủ lúc này vô cùng hỗn độn. Trong viện của Oánh Tú, trán Tề Trung Châu đã đầy mồ hôi, sau khi châm cứu cho Oánh Tú uống thuốc, qua một canh giờ bụng mới phát tác.

Tề Trung Châu chạy tới chạy lui, ngoài cửa lại thủ vệ tới bẩm báo, nói là được Tề thiếu gia phân phó dẫn ông ấy tới gặp Tiết Tam đang bị thương.

Thanh Bích lén lau nước mắt, an ủi: "Tiểu thư, người cố chống đỡ."

Mấy trận đau đớn khiến Oánh Tú không còn sức lực nói chuyện, Nghiêm ma ma đau lòng lau mồ hôi trên trán nàng: "Ông trời phù hộ, Tú Nhi của chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự."

Trần ma ma ngồi phía sau Oánh Tú, xốc y phục lên liền thấy, cung khẩu cuối cùng cũng mở, "Tiểu thư, lát nữa ta kêu người cố dùng sức! Dương tỷ tỷ, xem tiểu thư có thể ăn được không, thừa dịp hiện tại cố ăn một chút."

Bầu trời bên ngoài ngày càng sáng, ở gian phòng bên cạnh, Tráng Tráng khóc tới thiếp đi, Bão Cầm vẫn hôn mê bất tỉnh còn chưa tỉnh lại, Trác Nhân cũng đứng ngồi không yên, Thư Thảo vội ngăn cản nàng không cho nàng xuống giường: "Phu nhân đã phân phó, muốn nô tỳ chiếu cố người, Tứ lão gia cũng nói người động thai khí, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Ta rất tốt, qua kia một chút sẽ không sao."

Trác Nhân xốc chăn muốn xuống giường, đúng lúc này Trác Dạ tới, thấy nàng mang giày, không khỏi nhíu mày: "Nằm xuống, nhân thủ bên ngoài đã đủ, nàng ra ngoài làm gì!"

"Thiếp muốn đi xem phu nhân." Trác Nhân ủy khuất nói.

Trác Dạ thở dài, ôm nàng về giường: "Trong phủ lúc này rốt loạn, nàng qua đó cũng không giúp được gì, phu nhân tỉnh lại còn hỏi tình hình của nàng, nàng như vậy không phải sẽ khiến nàng ấy nhọc lòng sao?"

Trác Nhân ngoan ngoãn nằm xuống, Tề Trung Châu tới bắt mạch cho nàng, cũng may nàng là người tập võ, nếu không hài tử sớm đã không còn.

"Nàng nghỉ ngơi đi." Trác Dạ ngồi bên mép giường một lát, sau đó tới chỗ giam giữ mấy hắc y nhân kia.

Được đại phu băng bó, mấy người bị thương kia sớm đã tỉnh.

"Nói đi, ai phái các ngươi tới!" Trác Dạ lạnh lùng nhìn ba người kia, "Đừng hòng cắn lưỡi tự sát, lâu như vậy vẫn không có ai tới cứu, bọn họ sớm đã mặc kệ sinh tử của các ngươi rồi!"

Mấy người kia nhìn Trác Dạ, ngậm miệng không đáp. Trác Dạ cũng không ép buộc, sai người đưa đồ ăn ngon tới hầu hạ, sau đó đi gặp Tề Hạo Minh.

Tiết Tam ngất xỉu được Tề Trung Châu thi châm cứu tỉnh, Tề Hạo Minh nhìn gã, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ta đưa ngươi về là vì nhìn ngươi chết ở đây? Tính mạng của ngươi căn bản không có tư cách đổi lấy mấy năm làm ta bị thương!"

"Tề thiếu gia, mạng của Tiết Tam ta ti tiện, hiện tại ở đây còn không phải mặc ngài xử trí sao?"

"Cứu ngươi chỉ là nhất thời, ta đương nhiên sẽ không để ngươi chết ở kinh thành, mấy ngày nay ngoại trừ ta vẫn còn kẻ khác truy tìm ngươi, bao gồm hắc y nhân đêm qua muốn giết ngươi diệt khẩu, ngươi hẳn rõ họ là ai. Tiết Tam, ta biết sư môn các ngươi đến từ biên cảnh Man tộc, một khi còn sống thì phải trung thành, nhưng ngươi đừng quên, chủ tử ở kinh thành này của ngươi hiện tại muốn giết ngươi diệt khẩu, mà ta lại có thể đảm bảo sự bình an của ngươi." Tề Hạo Minh ném lệnh bài lấy từ trên người hắc y nhân cho Tiết Tam xem, "Bọn họ đã vứt bỏ ngươi, ngươi cần gì phải ngậm chặt miệng như vậy!"

"Ngài chính là thiếu gia bị thương kia?" Tiết Tam nghe nhiều như vậy mới nhận ra, nam nhân sở hữu ánh mắt đầy lệ khí này là thiếu gia Tề phủ năm đó bị thuốc của mình làm cho tàn phế.

"Chân của ngài thế nào rồi?" Tiết Tam nhìn hai chân của Tề Hạo Minh, thấy y đứng ở nơi đó, không khỏi ngẩn ra, "Độc kia không có thuốc giải, chẳng lẽ năm đó ngài không trúng độc?"

Tề Hạo Minh không trả lời, đúng lúc này Tử Yên tới bẩm báo: "Cô gia, hầu gia và hầu phủ nhân tới."

"Vừa lúc, Trác Dạ, ngươi ở đây với Tiết Tam. Tứ thúc, phụ thân và mẫu thân sáng sớm tới đây, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, Oánh Tú đang lâm bồn, nếu cháu nói gì sai, còn thỉnh Tứ thúc thay cháu gánh ít trách nhiệm." Giọng Tề Hạo Minh lão lẽo tới khiến người nghe rét run, chẳng qua chỉ mới mấy canh giờ, nhanh như vậy đã đến, rõ ràng là gấp đến chờ không nổi mà muốn xem thương vong ở Tề phủ thế nào.

Nam Dương Hầu hoảng sợ nhìn tiền viện đã bị thiêu rụi, mãi tới khi thấy Tề Hạo Minh bình yên vô sự mới thoáng yên tâm: "Sao lại bốc hỏa? Trên đường tới đây đều nghe mọi người bàn tán chuyện tối qua Tề phủ có hỏa hoạn."

Tử Yên mời Nam Dương Hầu và hầu phu nhân tới thiên thính, ngồi một lúc không thấy Oánh Tú tới, vội hỏi: "Tú Nhi và Tráng Tráng đâu? Sao không thấy họ? Có phải bị thương rồi không?"

"Đêm qua có một đám hắc y nhân đột nhập vào phủ, ý đồ giết người đoạt mạng, Tú Nhi bị kinh sợ, hiện tại đang ở phòng sinh." Thời điểm nói lời này, Tề Hạo Minh nhìn chằm chằm hầu phu nhân.

Tề Trung Dương kinh hãi: "Hắc y nhân gì? Đêm qua xông vào Tề phủ là ai?"

"Hầu gia đừng nóng vội, không phải Hạo Minh và Tú Nhi đều không sao rồi sao?" Hứa thị né tránh ánh mắt Tề Hạo Minh, trong lòng hoảng sợ, vội quay đầu an ủi Nam Dương Hầu.

"Vậy tình hình Tú Nhi sao rồi?" Tề Trung Dương đứng ngồi không yên, muốn đứng dậy đi thăm Oánh Tú.

Không chờ Hứa thị ngăn cản, Tề Trung Châu đã lên tiếng: "Đại ca, bây giờ huynh đi cũng không giúp được gì, Tề phủ lúc này rất loạn, huynh vẫn là ở đây chờ tin tức đi."

Hứa thị buông suy nghĩ trong đầu xuống, phân phó nha hoàn hai câu, sau đó ngẩng đầu cười với Tề Hạo Minh: "Trong phủ lúc này khẳng định đang thiếu nhân thủ, chúng ta vội vàng tới cũng không dẫn theo người, chi bằng để hai nha hoàn này qua giúp đỡ."

Tề Hạo Minh ra hiệu cho Tử Yên dẫn hai người kia đi, lại nói: "Phụ thân, con đã bắt được kẻ năm đó hạ độc con!"

Nam Dương Hầu ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được cánh tay của Hứa thị cứng đờ, thời điểm nghiêng đầu nhìn, Hứa thị làm vẻ kinh ngạc nhìn Tề Hạo Minh: "Hạo Minh, ý con là gì?"

"Chính là người năm đó nhân lúc con rơi xuống nước hạ độc con, khiến con mười mấy năm phải ngồi trên xe lăn." Tề Hạo Minh gằn từng chữ, giống như sợ Hứa thị không nghe rõ.

"Người đang ở Tề phủ? Mau đưa ta đi xem."

"Đêm qua nhóm người kia tới chính là muốn giết kẻ này, người con đã đưa ra khỏi phủ, phụ thân, việc này con nhất định phải làm rõ tới cùng." Nghe ý của Nam Dương Hầu muốn giải quyết riêng, Tề Hạo Minh cương quyết nói, "Con đã thỉnh Định Vương chủ trì công đạo."

"Ngươi..." Nam Dương Hầu nhìn y, đột nhiên khó thở, "Nếu đã bắt được người, trong nhà tự xử lý là được, hà tất kinh động tới Định Vương!"

Tề Hạo Minh lộ vẻ mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống: "Nhi tử tin tưởng phụ thân là người công bằng, chỉ là việc này nghiêm trọng, chỉ sợ tự xử lý Hoàng Thượng sẽ không cao hứng, phụ thân vẫn là..."

Lời còn chưa dứt, Thụy Châu ở bên ngoài vội vàng chạy tới, sốt ruột nói: "Cô gia, tiểu thư... Tiểu thư muốn gặp ngài!"

Sắc mặt mọi người trong phòng lập tức thay đổi, Tề Hạo Minh lập tức đứng dậy, theo Thụy Châu rời đi. Nam Dương Hầu cũng đi theo, hoàn toàn không chú ý tới ý cười trên mặt Hứa thị. Tề Trung Châu trầm mặc đi sau, thời điểm bọn họ tới viện của Oánh Tú, hai nha hoàn canh giữ bên ngoài đã khóc tới hai mắt đỏ hoe.

Tề Hạo Minh xông vào quỳ trước mặt Oánh Tú, đầu gối lập tức truyền tới đau đớn. Y hoảng loạn nắm lấy tay nữ tử, tay còn lại vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, run rẩy gọi: "Tú Nhi, nương tử, ta tới rồi, nàng đừng ngủ, đừng ngủ..."

Oánh Tú cố gắng mở mắt, nhìn nam nhân kia đã rơi lệ, khẽ cười: "Đồ ngốc, khóc gì chứ?"

"Nàng sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, ta đã tra rõ mọi việc, Tiết Tam cũng đã tỉnh, rất nhanh mọi thứ sẽ trở về bình thường, nàng đừng xảy ra chuyện." Tề Hạo Minh vừa nói vừa liên tục hôn lên gương mặt của Oánh Tú.

Thanh Bích đứng cạnh che miệng không dám khóc thành tiếng, đêm qua, cửa tử cung đã mở, chỉ là đầu hài tử quá lớn, tiểu thư dùng sức mấy canh giờ hài tử vẫn không ra, mắt thấy nước ối đã sắp khô, tiểu thư lại muốn gặp cô gia một lần.

"Vậy thì tốt, như thế thiếp cũng yên tâm rồi." Oánh Tú nhìn Tề Hạo Minh, không khỏi chua xót, hiện tại kêu nàng đi, nàng thật sự bỏ không được, kiếp trước không có gì lưu luyến, đời này lại có quá nhiều, nhiều đến một chút nàng cũng không muốn buông tay.

Bụng dưới lại truyền tới đau đớn, hình như là hài tử đang thúc giục nàng. Oánh Tú run rẩy duỗi tay vuốt ve mặt Tề Hạo Minh, trong mắt có nước mắt, "Hạo Minh, chàng phải hứa một chuyện."

"Nàng đừng nói nữa, chỉ cần nàng bình an, cái gì ta cũng hứa với nàng." Tề Hạo Minh bắt lấy cánh tay sắp rơi xuống của Oánh Tú, dịu dàng nói, "Ngoan, chúng ta còn phải đi Lãm Châu, nàng đã hứa cho Tráng Tráng của chúng ta một tiểu muội muội."

Hai hàng nước mắt chảy ra càng mãnh liệt, Oánh Tú sợ, kiếp trước nàng chết còn không sợ, nhưng hiện tại nàng sợ rồi, nàng sợ một khi bản thân rời đi, nam nhân này phải làm sao đây, Tráng Tráng phải làm sao đây, "Vạn nhất thiếp rời đi, chàng phải hứa với thiếp nuôi dưỡng Tráng Tráng trưởng thành, tương lai nếu chàng muốn cưới người mới, cũng không sao, nhưng phải đối xử tốt với hài tử của thiếp, nếu tân nương tử không chấp nhận nó, vậy hãy nhờ biểu ca, huynh ấy sẽ giúp thiếp nuôi nấng Tráng Tráng."

Chỉ nói mấy câu Oánh Tú đã tốn không ít sức lực, Tề Hạo Minh biết hiện tại không thể lãng phí thời gian, không ngừng gật đầu, cuối cùng bị Nghiêm ma ma và Thanh Bích kéo ra ngoài. Dương ma ma lại đút Oánh Tú uống thuốc, giữ chặt hai chân nàng: "Phu nhân, nếu người không muốn hài tử của mình tương lai bị khi dễ, vậy phải nỗ lực hơn!"

Tề Hạo Minh bị kéo đi, Tề Trung Châu thấy y lảo đảo đứng không vững, vội tìm xe lăn tới. Chuyện Tề phủ gặp hỏa hoạn rất nhanh truyền đi, Kiều gia và Định Vương phủ đều biết, chờ Túc Lẫm và bọn người Kiều Cẩn Trạch tới đã là mấy canh giờ sau.

Trong phòng chỉ còn tiếng rên la của Oánh Tú, Túc Lẫm không dám hỏi tình hình, Thành Vương Phi đứng cạnh hắn, thấp giọng nói mấy câu, Túc Lẫm liền lộ vẻ nghi hoặc.

Cửa bỗng nhiên mở ra, Thanh Bích hai mắt hồng hồng bi thương nhìn Tề Hạo Minh ngồi trên xe lăn: "Cô gia, Trần ma ma hỏi ngài, muốn giữ người lớn, hay giữ hài tử."