"Nói cho anh biết, tại sao đang yên đang lành em lại đi trêu chọc vào cô gái họ Lục kia?" Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Vinh Hiên vươn tay lật người Sở Khanh Hoa lại kéo vào trong ngực, dùng ngón tay vuốt ve gò má đẫm mồ hôi của y.

Sở Khanh Hoa khẽ cười ra tiếng, nghiêng đầu sang một bên không nhìn vào mắt Vinh Hiên, nói:" Vinh Hiên, đừng hỏi em."

Vinh Hiên nặng nề thở dài một hơi, có chút mệt mỏi mà nằm nhoài trên thân thể Sở Khanh Hoa, im lặng rất lâu không lên tiếng.

Dù cho Sở Khanh Hoa đang ở bên cạnh hắn nhưng cảm giác vô lực nắm giữ không được lại càng ngày càng tăng, Vinh Hiên đột nhiên nhớ tới nhiều năm về trước, người cũng hắn ở bên Sở Khanh Hoa - Lê Quân Kì...!

Người kia, tại sao lại đột nhiên...!Lẳng lặng mà rời khỏi cuộc sống của bọn họ???

Trong đầu có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ nhảy lên, tại bóng đêm đen như mực, dần dần biến thành một mảnh tĩnh lặng...

...

Vài tháng sau khi gặp Đường Điềm, Lê Quân Kì bắt đầu cùng cô duy trì liên lạc mỗi tuần một lần, đồng thời, Lục Triết cũng bắt đầu làm quen với người đẹp nóng bỏng này.

Cũng không biết có phải là do thuộc tính hơi ngốc của Lục Triết chọc trúng manh điểm của Đường Điềm hay không, tóm lại là Đường Điềm đối với anh bạn cùng phòng này của Lê Quân Kì tràn ngập hứng thú.

Kết quả là, mỗi lần nhắc đến Đường Điềm vẻ mặt Lục Triết lại có chút cứng ngắc.

Mà về chuyện của Sở Khanh Hoa, sau vài lần cố ý lảng tránh của Đường Điềm, Lên Quân Kì có thể mơ hồ đoán được là y đã hại một cô gái tên là Lục Xán, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì không rõ lắm.

Hai năm du học thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt cũng đã đến thời điểm về nước.

Hai năm qua, nhờ vào mối quan hệ của Đường Điềm, Lê Quân Kì thuận lợi mua được một ít cổ phần của một công ty có triển vọng tốt.

Coi như hắn cũng có một chút tài sản nho nhỏ ở Mỹ.

...!

"Tôi nói, cậu học tài chính, sau này định vào công ty của anh trai cậu làm việc?" Đường Điềm nhấp một ngụm cà phê, giương mắt nhìn Lê Quân Kì đang khép hờ mắt tựa vào ghế ở đối diện.

"Nói sao nhỉ..." Lê Quân Kì nhẹ nhàng nở nụ cười:" Kì thực em cũng không nghĩ sẽ làm vậy."

Đường Điềm sửng sốt nhưng phục hồi lại tinh thần rất nhanh, chỉ là cảm thấy đầu ngón tay chạm vào ly cà phê có chút bỏng.

Thật lâu sau Lê Quân Kì cũng không nói thêm câu nào nữa, quán cà phê lộ thiên rộng rãi lại khiến Đường Điềm cảm thấy bị kìm hãm và áp bách.

Từ cái nhìn đầu tiên...!Không, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Lê Quân Kì, Đường Điềm đã có một loại cảm giác rất kì lạ.

Tựa hồ như hắn biết rất nhiều chuyện và giường như bị ám ảnh bởi những chuyện đó, nhưng hắn lại có chút mê mang không rõ.

Có quá nhiều nghi vấn về người này, nhưng cô ngại giao tình giữa bọn họ còn nông cạn, khó có thể mở miệng hỏi thăm.

"Vậy còn chị? Chị muốn ở đây mãi sao?"

Giọng nói Lê Quân Kì nhẹ nhàng vang lên bên tai, thanh âm của hắn rất hay, trầm ấm ngọt ngào dễ nghe, Đường Điềm buông mí mắt, trả lời:" Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ như vậy."

"Lục Triết thì sao? Cũng có ý định về nước chứ?" Đường Điềm cười nhẹ, đặt thìa xuống, đẩy li cà phê rỗng sang một bên.

"Vâng.

Cậu ấy...!Muốn về nước." Lê Quân Kì trở lại chỗ ngồi.

Hình như Đường Điềm đã sớm đoán được câu trả lời là như thế, ánh mắt có chút ảm đạm, rồi lại lập tức khôi phục lại bình thường, cười:" Về nước cũng tốt mà.

Về để xây dựng đất nước."

Lê Quân Kì có chút thất vọng miễn cưỡng cười với Đường Điềm, dưới đáy lòng thầm thở dài một hơi.

"Đúng vậy, cậu ấy sẽ trở về cố gắng xây dựng đất nước..."

...!

Tuy là tốt nghiệp cùng nhau nhưng Lục Triết lại về nước trước Lê Quân Kì một bước.

Ngày Lục Triết đi, Đường Điềm cũng đến tiễn, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Đường Điềm mặc một bộ váy đó, dụng mạo diễm lệ xinh đẹp.

Nhưng lớp trang điểm tinh xảo lại không che được ánh mắt buồn nhè nhẹ.

Lục Triết sửa sang lại quần áo, chỉ cười với Đường Điềm, đấm nhẹ vào bả vai Lê Quân Kì một quyền sau đó đi thẳng vào cửa kiểm tra an ninh mà không thèm quay đầu lại.

Bóng lưng cậu ta kiên định, không để lộ một chút bịn rịn lưu luyến nào.

Lê Quân Kì đột nhiên nhớ tới hôm trước khi đi, Lục Triết vừa thu dọn hành lý vừa nói câu kia -

"Đường Điềm là một cô gái tốt, cô gái tốt như vậy, tôi không thể đem cô ấy làn đối tượng yêu đương, thì tuyệt đối sẽ không lừa bịp để cô ấy hi vọng vô ích."

Trong một khắc đó, Lê Quân Kì giường như thấy được hào quang trói lọi của nam chính tiểu thuyết ngôn tình toả ra từ người Lục Triết.

Ừm, hình như nghĩ như vậy không thích hợp cho lắm, Lê Quân Kì duỗi ngón tay gãi gãi thái dương, muốn đem suy nghĩ chạy lung tung của mình kéo về.

"Về thôi." Giọng nói Đường Điềm bỗng dưng vang lên bên tai, có chút lạnh nhạt nhưng rất bình tĩnh.

Tôi đã vượt qua cả Thái Bình Dương để đến một vùng đất xa lạ, lại vì duyên phận mà gặp được anh.

Tôi vốn tưởng rằng, anh sẽ là một đầm nước trong sinh mệnh tôi, mang đến cho tôi vui vẻ hạnh phúc, khiến tôi nghỉ chân lại, khiến tôi yên giấc.

Nhưng cuộc sống, suy cho cùng cũng không phải tiểu thuyết ngôn tình.

Đường Điềm rũ mắt, xoay người rời khỏi sân bay, bóng lưng có chút tiêu điều ảm đạm.

Cuối cùng thì tình cảm của chúng ta cũng không bao giờ phù hợp..