Dị năng hệ không khí, lúc trước đã bị rất nhiều người kiêng kị, không phải không có lý do gì. Người có được dị năng này có thể khống chế không khí, mà không khí thì không chỗ nào không có. ( ngoài chân không hình như không có)

Dị năng phong hệ, chỉ có thể khống chế tốc độ di chuyển của không khí, có thể dùng phong nhận đả thương người, dùng gió xoáy quy mô lớn để công kích diện rộng, còn có thể tăng tốc độ, nếu đến trung hoặc cao cấp thậm chí có thể bay. Bởi vậy dị năng không khí lại càng không cần phải nói.

Có điều cũng may, hai dị năng giả hệ không khí lúc trước chỉ có thể điều khiển không khí trong phạm vi có hạn, bởi vậy cũng không tạo nên khủng hoảng quá lớn. Tin tức về dị năng không khí cũng chỉ có những người bên trong Thức Tỉnh chi thành biết được, có lẽ người thường đều chưa bao giờ được nghe nói qua.

Lúc đầu Trần Mộc đối với dị năng của bản thân còn chưa thể sử dụng linh hoạt, lại thử vài lần, sau đó không nhịn được lại muốn cười ha ha…. Dị năng của hắn so với dị năng hệ hỏa của Kim Phán Nhi còn lợi hại hơn.

Cho dù đang trong bụng cá voi, cũng có rất nhiều không khí tồn tại. Hắn đem những không khí có hại loại bỏ ra bên ngoài bọt khí, sau đó lợi dụng không khí bắt đầu dò đường.

Tuy rằng, bởi vì có bọt khí tồn tại nên không cần lo lắng bị dính mấy vật dơ bẩn linh tinh, hơn nữa Trần Mộc cũng không để ý việc bị dính mấy thứ đó. Nhưng nếu có cách, hắn càng nguyện ý theo khí khổng của cá voi thú mà phun ra ngoài, dù sao, nếu được như vậy thì có thể trực tiếp lên trên mặt biển, mà lúc này hắn muốn khống chế không khí nâng bản thân bay lên cũng không khó.

Nhưng mà, lỗ thông hơi của cá voi…… Trần Mộc không nhịn được muốn thở dài.

Trần Mộc đã từng xem giời thiệu về cá voi trong sách. Đó là động vật có vú lớn nhất trước khi mạt thế, hô hấp bằng lỗ mũi. Lúc này, thông qua tình huống không khí truyền trở lại, cũng chứng minh trên đầu cá voi có một lỗ hô hấp bị đóng chặt, bởi vậy, chỉ cần thời điểm hô hấp thì nó sẽ mở ra.

Lỗ hô hấp này cũng không nhỏ, nhưng dọc theo lỗ dài là những lông cứng rắn trải khắp nơi, có lẽ là để loại bỏ những vật chất có hại. Bọn họ muốn đi ra ngoài từ nơi này thì không có khả năng không kinh động tới cá voi thú, mà hậu quả của việc kinh động cá voi thú …… Trần Mộc nghĩ tới sóng nước lúc trước khiến hắn không thể đánh trả, cùng với thực lực cấp mười của cá voi thú. Hắn vừa mới thức tỉnh dị năng, cũng sẽ bị nó lập tức xử lý, về phần giết cá voi thú…… Lúc này hắn đang ở trong cơ thể nó, không khí bạo phát, còn có cá voi thú trước khi chết phản công, rất có khả năng sẽ đem mạng của bản thân bỏ lại nơi này.

Nhận được kết luận như vậy, Trần Mộc liền giết chết ý định đi ra ngoài bằng lỗ mũi, hơn nữa bắt đầu suy xét vẫn đề Lưu Hải.

Hai đời làm người, Trần Mộc thật đúng là chưa từng giết người. Dù sao nay cũng là xã hội pháp chế, cho nên muốn lập tức xuống tay giết Lưu Hải, hắn vẫn có chút không hạ thủ được. Mặt hắn lúc này vẫn còn đen thùi lùi, thế nhưng dị năng của hắn……

“Người anh em, dù thế nào chúng ta cũng cùng hoạn nạn, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện của cậu. Cậu hãy mang tôi ra ngoài đi!” Lưu Hải đến gần Trần Mộc, đối phương là dị năng giả không khí, muốn giết anh ta rất đơn giản, lúc này cũng không thể không cúi đầu:

“Mọi người đều là dị năng giả, nếu cậu cứu tôi ra ngoài tôi sẽ bán mạng cho cậu. Hơn nữa, tôi biết rất nhiều chuyện của Thức Tỉnh chi thành.” Lưu Hải vừa nói, vừa nghĩ đường lui cho bản thân. Đối phương tám phần là thành thị khác phái tới. Bởi vậy, anh ta là một dị năng giả của Thức tỉnh chi thành, chắc vẫn có ích với hắn. Đối phương đã thức tỉnh dị năng không khí, mang thêm một người trở về rất đơn giản. Hơn nữa, anh ta phát hiện hắn có chút đơn thuần. Nếu đổi chỗ cho nhau, khi anh ta phát hiện có người biết mình thức tỉnh dị năng không khí thì sớm đã giết chết đối phương. Hay là hắn không biết chuyện về dị năng không khí?

Trần Mộc không nói chuyện, tuy rằng đời trước hắn chết trên tay người khác, nhưng muốn động thủ giết người…… Có điều, người không vì mình trời tru đất diệt, hắn không có cách nào khiến Lưu Hải nghe lệnh của bản thân, cũng chỉ có thể giết đối phương.

Lưu Hải là người thông minh, Trần Mộc lộ ra sát khí, sao có khả năng không phát hiện được? Lập tức khống chế kim loại được cột trên tay mình, biến thành một bả trường kiếm đâm ra ngoài.

Tốc độ của Lưu Hải rất nhanh, dù sao ngay từ lúc ban đầu, anh ta cũng đã ôm ý tưởng bản thân không sống được người khác cũng đừng hòng sống. Lúc đầu còn tính toán lừa dối để đối phương mang anh ta ra ngoài, sau đó sẽ tìm đường lui. Hiện tại Trần Mộc lộ sát khí, anh ta liền quyết đoán động thủ. Có điều, anh ta động thủ cũng là do một nguyên nhân khác, chính là ‘Thiên Thạch’.

Cha của Lưu Hải, tại Thức Tỉnh chi thành cũng là nguwowifm có địa vị. Trên thực tế những người tham gia nhiệm vụ lần này, mỗi một người đều có hậu thuẫn vững chắc ở phía sau. Cho nên, anh ta cũng biết một ít những chuyện khác, ví dụ như ‘thiên thạch’ có thể ăn.

Lúc trước khối thiên thạch kia nổ tung, mảnh nhỏ phân tán tại rất nhiều nơi. ‘Thiên Thạch’ ở S thị là do hi sinh rất nhiều người mang về từ một nơi xa xôi, giống như ‘Thiên Thạch’ ở chỗ khác đương nhiên cũng có.

Mạt thế, bên ngoài Mông Cổ có một con sói thảo nguyên ăn phải mảnh thiên thạch nhỏ, lập tức tiến hóa thành dị thú cấp mười, phun ra vô số băng diễm, giết hại cả một thành thị nhân loại. Bởi vì tộc của nó bị những người săn thú giết chết hết chỉ còn lại mình nó.

Cũng do ví dụ này, hơn nữa lại có hành vi nuốt ‘Thiên Thạch’ của cá voi thú khiến Lưu Hải có tâm tư đánh cược một phen. Nếu nuốt vào ‘Thiên Thạch’……

Lợi kiếm đâm về phía Trần Mộc, lại có một miếng kim loại biến thành móng vuốt chụp vào thiên thạch. Quanh năm Lưu Hải đều đem hai khối kim loại vô cùng cứng rắn này giấu ở trong cánh tay, phối hợp với dị năng của bản thân để sử dụng. Hai khối kim loại này rất chất lượng, so với cửa của viện nghiên cứu còn tốt hơn.

Trần Mộc cũng không thả lỏng cảnh giác, huống chi trong bọt khí này, tất cả không khí đã bị hắn khống chế, lợi kiếm cùng thiết trảo, ở thời điểm gần hắn đã bị không khí giam cầm. Có điều, phải khống chế không khí chặn hai loại vũ khí khiến Trần Mộc cũng không nhịn được mà thoát lực.

“Meo meo ô!” A Hổ đột nhiên nhảy dựng lên, một ngụm cắn lên lợi trảo kia……

Trần Mộc sửng sốt một chút. Hắn nhìn thấy A Hổ lại bộc phát ra một tiếng mèo kêu thê thảm nữa, nháy mắt buông thiết trảo kia ra, nhảy vào lòng mình cuộn tròn thành một đống.

Cho nên có phải là bị gẫy răng rồi không? A Hổ sẽ không nghĩ thiết trảo kia làm từ hợp kim chứ?

Linh thú cũng sẽ trưởng thành, bình thường thời điểm khi chủ nhân bốn, năm mươi tuổi, linh thú cũng đạt tới thời kì đỉnh cao, mà A Hổ lúc này cũng chỉ là một con mèo con, vẫn trong thời kỳ còn nhỏ. Đây cũng nguyên nhân khiến cho bọn họ không thể thú hóa hoàn toàn, vì thời điểm hợp thể, tư duy của A Hổ sẽ ngủ đông. Bình thường ở nhà khi giải trừ hợp thể, nó cũng sẽ để lại một dấu vết trên cái bàn hợp kim. Nhưng kim loại dị năng giả mang trên người cũng không phải là hợp kim bình thường, hơn phân nửa là loại đã tôi luyện rất nhiều lần, mà lúc nãy nó cắn mạnh như vậy, đương nhiên không chịu nổi.

Lại nói tiếp, hợp thể cùng linh thú, cũng có thể coi là một loại dị năng. Chính là đem gen của linh thú chuyển hóa lên người bản thân. Sau khi Trần Mộc hợp thể cũng không có cách đối phó với vách tường của viện nghiên cứu, đương nhiên A Hổ cũng không thể cắn được kim loại mà Lưu Hải luôn mang theo.

Ôm lấy A Hổ, đem Lưu Hải quẳng ra ngoài bọt khí, nhìn đối phương nhập vào dịch dạ dày của cá voi thú, Trần Mộc nhắm hai mắt lại.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Ôm A Hổ, thưởng thức ‘Thiên Thạch’ trên tay mình, Trần Mộc nghĩ tới tương lai của bản thân. Hắn có được dị năng, lại chiếm được thiên thạch, như vậy về sau, dĩ nhiên phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Nếu không, bị người Thức Tỉnh chi thành biết hắn cầm ‘Thiên Thạch’, chỉ sợ sẽ bị đuổi giết.

A Hổ ở trong lòng thảm hề hề kêu lên, hưởng thụ vuốt ve của Trần Mộc, lại lấy móng vuốt với ‘thiên thạch’. Nếu là lúc trước nhất định nó sẽ đi cắn, hiện tại lại không dám.

“Cá voi thú cùng cự quy thú đều rất có hứng thú đối với ‘thiên thạch’, sao nhóc lại không có hứng thú?” Trần Mộc đem ‘thiên thạch’ đưa tới trước mặt A Hổ.

Có lẽ nguyên nhân là bị cá voi thú tiêu hóa nên ‘Thiên Thạch’ đã nhỏ đi không ít, đặt trong lòng bàn tay của Trần Mộc liền bị A Hổ dùng móng vuốt đẩy tới đẩy lui, nhưng cũng không dám lấy miệng cắn.

Trần Mộc một tay nâng A Hổ, một tay nâng ‘thiên thạch’, dựa vào dụng cụ chiếu sáng của Lưu Hải lúc trước để lại nhìn thấy dạ dày của cá voi thú dường như co rút lại. Sau đó, những thứ sền sệt linh tinh tất cả đều hướng về một thông đạo mà dũng mãnh lao tới……

Rút nhỏ bọt khí, đi qua cửa thông đạo, chính là ruột của cá voi thú. Ở trong ruột này ngây người hồi lâu, Trần Mộc đã muốn đói đến choáng váng. Rốt cục, “Phốc”  một tiếng, hắn rơi vào trong nước biển.

Vì để có thể thuận lợi thông qua, bọt khí đã trở nên rất nhỏ. Có điều sau khi rời khỏi cá voi thú, vẫn  ắc la lắc lư nổi lên trên.

Trần Mộc thật may mắn, bọt khí có tác dụng ngăn cách hơi thở. Cho nên cá voi thú căn bản không nhận thấy được khác thường, vung cái đuôi, liền hướng về xa xa bơi tới.

Bọt khí lắc la lắc lư rốt cục cũng nổi được lên trên mặt biển. Trần Mộc lập tức tạo cho mình một bọt khí lớn hơn, sau đó khống chế không khí trong người một con dị thú hải dương cấp một tự bạo, rồi đem thi thể con cá kia trở về bọt khí.

Không có cách nào nhóm lửa, cũng chỉ có thể ăn sống thôi. Trần Mộc cùng A Hổ phân chia thịt dị thú, ăn no bụng rồi mới xem xét tình hình hiện tại của bản thân.

Bốn phía đều là biển rộng mờ mịt, muốn trở về thì phải làm thế nào bây giờ? Trần Mộc nhíu mày, thảm hại hơn là bộ đàm liên lạc cá nhân trên tay đã bị ăn mòn hỏng rồi, không có cách nào liên lạc được với mẹ……

Mỗi ngày mẹ đều gửi thư liên lạc tin tức cho hắn, chỉ cần rảnh hắn cũng sẽ trả lời lại. Còn có cái người vừa mới tới Thức Tỉnh chi thành – Kim Phán Nhi và Triệu Thiên Vũ đang chiếm địa bàn tại Tinh Vân thành, cũng thường hay liên lạc với hắn,nhưng hiện tại bộ đàm đã hỏng rồi….

Bộ đàm cá nhân chất lượng tốt lắm, cũng không dễ hỏng, hỏng rồi cũng lập tức đổi cái mới. Nhưng bộ đàm của hắn hỏng rồi không nói, mà còn không có chỗ để đổi…… Trời biết lục địa ở nơi nào!

Dựa vào thái dương chỉ đường, hướng về tây bắc thổi đi, Trần Mộc bắt đầu tìm đường về nhà.

Tại đáy biển nơi mà Trần Mộc không biết, cá voi thú một ngụm cắn chết một con dị thú cấp bảy. Sau khi ăn hai, ba miếng lại lắc lắc cái đuôi, âm thầm cảm thán: vẫn là ăn dị thú tốt hơn. Mấy ngày hôm trước ăn hai cái đùi gì đó với thạch đầu bản thân thích nhất, liền làm cho bụng của nó vô cùng khó chịu. Quan trọng nhất là, còn suýt nữa mắc nghẹn! Hiện giờ mặt sau của nó vẫn còn có chút khó chịu đó!

Có điều, muốn đi săn dị thú thì đáy biển vẫn tiện hơn, còn về cái nơi bản thân ngây người đã mấy trăm năm kia, thi thoảng về xem là tốt rồi.

Nó lại lắc lắc cái đuôi, ở trong biển du lịch. Mấy ngày hôm trước sau khi nó cùng hai cái đùi kia tranh giành thạch đầu nó thích nhất, liền càm thấy bản thân như bị cái gì đó nhìn chăm chú. Bơi vài ngày đêm, cảm giác này rốt cục cũng không còn. Thực lực của nó cũng tăng một ít, chẳng qua nó không dự tính nhiều như vậy.

Không ngờ, hình như nó còn cảm giác được đồng loại tồn tại, nếu là mẫu cá voi thú thì tốt rồi!

Hết chương 20

Edit: thật ra lúc làm chương này còn chưa đọc hết truyện, nhưng lúc beta lại đọc gần hết rồi. Bởi vậy trước kia chưa từng để ý đến đoạn tự truyện của em cá voi thú về đồng loại của ẻm, chỉ nhớ mỗi đoạn ẻm đau hoa cúc thôi, không ngờ điều kì diệu còn theo phía sau. Cảm thấy cả truyện này có mỗi cái tên Lâm An Liệt là đáng ghét nhất trần đời chứ ngay cả bé cá voi thú của chúng ta cũng rất đáng yêu J