Tinh Phong là khách sạn lớn nhất Tinh Vân thành, giá cả ở đó cũng là cao nhất. Có điều, hiện giờ Trần Mộc đã có tiền nên đương nhiên cũng không để ý điểm này.
Bọn họ mang thịt bò đến, đưa đầu bếp cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, sau khi được nướng tái thì mang lên, bên cạnh cũng có không ít đồ ăn đặc sắc.
Ngoại trừ bàn đồ ăn bên ngoài cho bọn hắn, còn có một góc ghế lô dành cho A Hổ cùng những con linh thú khác cũng được đặt tại nơi ấy, chỗ có những món đồ chơi và đồ ăn yêu thích của linh thú.
Trần Mộc cho mỗi người một ly rượu nho:
“Tôi đi, tiểu đội thợ săn này vẫn có thể tồn tại. Thiên Vũ, không phải anh đã muốn mua một chiếc chiến xa bốn bánh hay sao?”
“Tiểu đội này thì đương nhiên sẽ không giải tán, chúng tôi chờ cậu trở về.” Triệu Thiên Vũ mở miệng, nhìn nhìn hai đứa em của mình cùng Kim Phán Nhi.
Kim Phán Nhi lập tức đem rượu nho uống một hơi cạn sạch:
“Trần lão đại, tôi chờ anh trở về. Nếu không có anh, không biết bây giờ tôi sẽ có bộ dạng gì đâu!” Kim Phán Nhi lúc này đã có thể nuôi dưỡng em trai em gái, cho chúng đến trường. Nhưng nếu không có Trần Mộc, cô hoài nghi không biết bản thân có thể no bụng hay không nữa.
“Tôi nhất định sẽ trở về, đi ra ngoài một chút cũng là vì muốn tăng thực lực.” Trần Mộc cười cười. Hắn trọng sinh cho đến bây giờ đã qua một năm rưỡi, nay lại là tháng mười hai, trận tranh tài thứ hai sau khi trọng sinh đang triển khai quyết liệt ở thành thị cấp một. Theo như dự đoán, năm nay hắn có thể có mười triệu thu vào trong tay.
Qua sang năm hắn đã hai mươi tư, cách hai mươi sáu tuổi chỉ còn hai năm. Trong hai năm này hắn muốn đi ra ngoài một chút.
“Chúng ta cụng ly, chúc Trần lão đại thuận buồm xuôi gió!” Kim Phán Nhi rót cho mình một chén rượu, nâng chén lên.
Đem rượu nho uống một hơi cạn sạch, Trần Mộc cười nhìn về phía Kim Phán Nhi:
“Phán Nhi, cô không nên vì rượu quý mà uống nhiều, uống hơn nữa là sẽ say đó.”
“Có thể uống rượu là tốt rồi, hiện nay còn có ai có thể làm quỷ rượu? Năm ngàn điểm tín dụng một chai rượu nho, tôi mà không uống nhiều một chút thì sẽ thiệt thòi.” Kim Phán Nhi nhìn chằm chằm bình rượu kia, sau đó liên tiếp gắp thức ăn, bình thường cô luôn tiếc tiêu tiền mua rau dưa.
Trần Mộc ăn một miếng thịt bò, nhìn Kim Phán Nhi cùng Triệu Dương ăn những thứ kia, Triệu Minh lại không cảm thấy gì, nhanh chóng hạ đũa ……
Ăn cơm chiều, sau khi tính tiền Trần Mộc gọi Triệu Thiên Vũ lại.
“Trần lão đại.” Triệu Thiên Vũ thấp giọng mở miệng.
“Thiên Vũ, tôi để anh làm một vài chuyện, anh nhất định phải làm tốt! Một tháng sau, tôi sẽ chuyển khoản một triệu cho anh.” Đã ở chung hơn một năm, Trần Mộc cũng biết Triệu Thiên Vũ là người có thể tin. Cho nên hắn ngầm phát triển thế lực tại Tinh Vân thành, cũng muốn giao cho đối phương quản lí.
“Một triệu?” Triệu Thiên Vũ hít một hơi thật sâu. Anh không biết tại sao Trần Mộc luôn quan hệ không tốt với cha mà lại có nhiều tiền như vậy, nhưng cũng không hỏi ra. Mặc kệ tiền đến như thế nào, có một khoản tiền thì anh muốn phát triển thế lực cũng càng dễ dàng.
“Anh có thời gian hai năm. Đến lúc đó, tôi nhất định phải có một mạng lưới tin tức có thể bao trùm toàn bộ Tinh Vân thành.” Hắn không cần Triệu Thiên Vũ bồi dưỡng cao thủ gì, chỉ cần đối phương thành lập một mạng lưới tình báo để tránh thời điểm hắn trở về hai mắt bị che khuất.
“Tôi sẽ làm được!” Triệu Thiên Vũ đáp ứng, lại hỏi:
“Cậu chừng nào thì đi?”
“Ngày mai sẽ có một trấn nhỏ di động đi vào phụ cận Tinh Vân thành, đến lúc đó tôi sẽ đi vào trấn nhỏ này, theo nó đi một số nơi.” Trấn nhỏ di động không cố định ở địa phương nào. Cho nên khi đi vào phụ cận thành thị sẽ đến gần rồi bổ sung tiếp tế, tiếp viện. Thậm chí có vài trấn nhỏ di động còn dừng lại tại nơi cách thành thị không xa.
Phải rời khỏi thành thị hoàn toàn có thể dùng phi thuyền, nhưng Trần Mộc không muốn lữ trình bản thân là từ một thành thị đến thành thị khác. Cho nên hắn mới lựa chọn một trấn nhỏ di động bị liên minh khống chế, ở bên trên trấn nhỏ di động, hắn còn có thể nhìn thấy phong cảnh của các nơi.
Thời điểm Trần Mộc về nhà, Trần Khải còn chưa trở về. Một năm nay bởi vì biểu hiện của hắn xuất sắc nên Trần Khải có để một ít ánh mắt lên người hắn. Nếu là Trần Mộc trước đây nhất định sẽ vui mừng không thôi, mà Trần Mộc hiện tại lại chỉ cảm thấy châm chọc. Đều là con ông ta, Lâm An Liệt có thể không có gì, bản thân lại phải vạn phần xuất sắc, tài năng mới có thể đổi lấy một ánh mắt của ông ta.
“Mộc Mộc, mẹ đã thu dọn tốt hành lý của con rồi.” Lưu Chân Chân cầm một bao to gì đó để tại phòng khách.
“Mẹ, con không cần mang nhiều như vậy……” Trần Mộc tiếp nhận những thứ này, quả nhiên rất nặng.
“Sao có thể không mang? Lúc trước con phải đến trường, điều kiện bên ấy rất tốt. Nhưng cái này không giống như vậy, trấn nhỏ di động có rất nhiều thứ không thể mua, không chuẩn bị nhiều một chút sao được?” Lưu Chân Chân ủng hộ con trai ra đi ngoài một chút. Trần Khải có thế lực rất lớn tại Tinh Vân thành, nhưng nếu đến thành thị cấp một thì người khác còn chẳng them liếc mắt nhìn ông ta một cái. Con trai của bà lợi hại như vậy, vùi tại thành thị cấp ba này sẽ ủy khuất cho nó.
“Được, con mang theo hết.” Trần Mộc cười tiếp nhận. Mang nhiều thứ cũng tốt, lúc trước hắn chẳng có thứ gì, ở tiểu trấn di động kia lại phải dựa vào đồ ăn tiết kiệm của một cô bé để sống qua ngày, lúc này có thể thoải mái một chút sao lại không mang?
“Mày muốn ra ngoài?” Trần Khải đi vào nhà, liếc mắt một cái đã thấy đống hành lý kia. Ít ngày trước ông ta đi thành thị cấp hai bàn chuyện làm ăn, mấy ngày nay cũng bận rộn tới tối khuya. Giống như hôm nay, buổi tối chín giờ được về nhà đã coi như rất sớm rồi.
“Mộc Mộc tính đi ra ngoài một chút.” Một năm nay quan hệ của Trần Mộc với cha hắn rất lạnh nhạt, Lưu Chân Chân liền thay hắn trả lời.
“Đi? Đi đến nơi nào? Chơi đùa với một tiểu đội thợ săn còn chưa chán?” Trần Khải nhíu mày.
“Con trai cũng phải đi ra ngoài trải đời một chút.” Lưu Chân Chân khó chịu. Lúc ban đầu, cho dù Trần Mộc không đề cập đến việc ra ngoài, thì chờ đến khi nó ba mươi tuổi bà cũng sẽ để nó ra ngoài một chút, mở rộng tầm mắt để tiếp quản sự nghiệp trong tương lai.
“Muốn đi thì đi đi.” Trần Khải mở miệng, không hỏi điều gì về dự định của con trai mình liền lên lầu trở về phòng.
Trần Mộc nhìn cha của chính mình lại cảm thấy có chút châm chọc. Con trai muốn ra khỏi cửa cũng không biết hỏi một tiếng?
Ngày hôm sau, Trần Mộc vác túi hành lý nặng trịch kia, cùng ba anh em Triệu gia với Kim Phán Nhi đi vào trấn nhỏ di động, phương tiện ở đây do liên minh quản lý nên cũng không tồi. Trần Mộc đi thẳng đến khách sạn dành cho thợ săn dị thú nằm ở trung tâm của trấn, chiến xa của hắn cũng được lái tới, đậu ở bãi đỗ xe.
Lại nói tiếp, muốn mở chiến xa đi ra ngoài thì có thể, tuy nhiên có vài dị thú cường đại có thể đem chiến xa hủy diệt ngay lập tức. Sau khi so sánh, vẫn ở trấn nhỏ di động thì an toàn hơn.
“Các cậu trở về đi.” đám người Triệu Thiên Vũ đã ngây người ở trấn nhỏ này mất một ngày rồi, khi trời vừa tối, trấn nhỏ di động sẽ rời khỏi Tinh Vân thành. Sau này, ban ngày nó sẽ dừng lại, buổi tối thì đi tiếp.
“Để chúng tôi ở lại thêm chút nữa đi.” Kim Phán Nhi nâng đầu không vui. Tuy rằng Triệu Thiên Vũ là người tốt, sau này làm đội trưởng cũng không tệ, nhưng không phải là Trần lão đại nữa, cô ngẫm lại liền buồn bực.
“Trời sắp tối rồi.” Cuối cùng, cũng là Triệu Thiên Vũ còn lý trí, lôi kéo ba người kia đi mua chiến xa cùng anh. Nói với người khác là anh tích cóp tiền mới mua được, nhưng thực tế tiền anh có cũng chỉ đủ thuê một chiếc mà thôi. Chiếc chiến xa này là do Trần Mộc đưa.
Trấn nhỏ di động chậm rãi di chuyển, giống một chiếc xe lớn lao vào trong bóng tối. Trấn nhỏ di động này, ngoại trừ một vài cái là của tư nhân, còn lại đều do vệ tinh khống chế quỹ đạo. Lên mạng tra một chút là có thể biết trấn nhỏ được đánh số lúc này đang ở nơi nào.
Bộ đàm liên lạc trên tay chấn động, Trần Mộc liền thấy có ba người gọi hắn: Mẹ, Kim Phán Nhi, Triệu Minh.
Cảm giác có người nhớ thương thật tốt.
Hết chương 13