Nữ nhân tâm, huynh đệ tình

Hứa Khả nhìn tôi, cô ta chậm rãi từ trên giường đứng lên, ánh mắt khẽ đảo qua hướng khác, Tạ Minh vội vàng lôi kéo cô ta hướng về phía tôi, hắn mỉm cười giới thiệu: “Cậu út nè, bạn gái của tôi đấy, Hứa Khả. Hứa Khả, đây là Hàn Hiểu, bạn cùng phòng mà anh hay thường nhắc tới.”

Hứa Khả nhìn sắc mặt tôi hơi trắng, ánh mắt tới lui thăm dò, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp mang chút nhu nhược, sau đó chậm rãi vươn tay nói: “Xin chào.”

Tôi không thèm chú ý tới ánh mắt đầy ý cười của cô ta, vươn tay ra rồi nói: “Hứa Khả, đã lâu không gặp.”

Tạ Minh sửng sốt rồi nói: “Hàn Hiểu, các cậu quen nhau à.”

Tôi buông tay ra gật đầu nói: “Chúng tôi trước học cùng trường mà. Hứa Khả còn là hoa khôi của trường nữa kìa. Trước đây tôi cũng từng theo đuổi cô ấy.”

Tâm tư cửu chuyển, tôi nghĩ không bằng cứ đem mọi chuyện nói rõ, dù sao hiện tại Tạ Minh là bạn thân của tôi, cô ta là bạn gái Tạ Minh, bạn thân cùng bạn gái xếp chung một chỗ thì thật chẳng có thằng con trai nào đi tin bạn thân.

Vì lòng của nữ nhân tự kim dưới đáy biển, Hứa Khả là người tôi không tin được, từ phản ứng của Tạ Minh chỉ biết là Hứa Khả không nói cho hắn biết chúng tôi quen nhau.

Cùng với tương lai để cô ta ở bên tai Tạ Minh thổi gió châm ngòi đá tôi vào thế bị động, không bằng cứ hào phóng mà thừa nhận, cũng miễn cho bị người ta nói xấu.

Tạ Minh nghe xong lời của tôi thì liếc qua Hứa Khả, ánh mắt toát ra một tia nghi hoặc cùng bất mãn, Hứa Khả nhìn hắn tỏ vẻ xấu hổ rồi lại quay sang tôi nói: “Đều là chuyện thật lâu trước kia rồi mà, không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ.”

Tôi mỉm cười không nói.

Chu Quang một bên nói: “Vậy người mắng Hàn Hiểu ở đồng hương tụ hội lần trước chính là Hứa Khả sao… Ai, cậu đá tôi làm chi.” Nói chưa xong hắn đã gắt với Trần Thiện, Trần Thiện tỏ ra không biết nói gì mà nhìn trời.

“Đó là do cô bạn Lưu Quyên của tôi hiểu lầm thôi.” Hứa Khả nhẹ nhàng mân miệng, thoải mái nói: “Lúc tôi đi Hàn Hiểu đã lưng đeo tội danh kẻ phụ lòng rồi.” Dứt lời cô ta nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Tôi cũng cười cười nói: “Ngày sau phải đem tội danh của tôi rửa sạch đi nha.” Hứa Khả gật đầu nói: “Cậu yên tâm, tôi đã nói với cô ấy rồi, ngày sau sẽ không hắt rượu cậu như lần đó nữa.”

Hứa Khả hào phóng như thế khiến Tạ Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu là dĩ vãng tôi sẽ cho rằng cô ta là thật không muốn cùng tôi dính dáng nữa, nhưng lần này nhân sinh trọng lai, tôi cảm thấy nhân tâm phức tạp khó phân biệt, thôi, cứ cẩn thận một chút là được rồi.

Cho dù nói như thế rồi, mọi người vẫn thấy xấu hổ, Chu Quang là tên đại thô nhân cũng biết ngậm miệng rồi, có thể thấy được không khí giữa chúng tôi có bao nhiêu ngượng ngùng.

“Được rồi, diễn cũng diễn xong rồi chứ, cũng nên xong việc rồi đi.” Tạ Đình lúc này đột nhiên đứng ra, cô bé nói: “Mẹ chê em lần trước báo cáo không đủ kỹ càng tỷ mỉ, kêu em quay lại đây xem anh thiếu cái gì thì để lần sau đưa tới, em cũng thấy rõ rồi, anh chả thiếu cái gì đâu nhỉ, ngày ngày trôi qua thật thoải mái, em cũng nên đi thôi, phiền anh gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy không thích em nên cũng tránh để bà ấy phải miễn cưỡng gọi cho em, em đang vội lắm đây.”

Tạ Đình lạnh lùng nhàn nhạt nói xong thì chuẩn bị dắt tay tôi rời đi.

“Tạ Đình.” Tạ Minh tiến lên kéo cô bé, mắng nhẹ: “Đừng nói mẹ như thế, bà ấy…”

“Bà ta muốn đạo đức giả thì đó là chuyện của bà ta, đừng kéo tôi vô.” Tạ Đình băng lãnh nói, sau đó túm tay tôi kéo ra khỏi phòng.

Ra cửa, tôi nghe được Chu Quang nói: “Không phải chứ, Hàn Hiểu cùng Tạ Đình bên nhau rồi à.”

“Cậu đúng là đồ con heo, không nên mở miệng…” Sau đó là thanh âm Trần Thiện nổi trận lôi đình.

“Cậu lại la tớ.”

Nghe thanh âm Chu Quang ủy khuất, tôi cười cười, Tạ Đình liếc tôi, cô bé nói: “Anh thực sự từng theo đuổi cái bà giả tiên kia hả?”

Tôi nâng mi nhìn cô bé.

“Cũng không biết đám con trai mấy anh ánh mắt kiểu gì, bà kia vừa nhìn đã ngấy rồi, cho em em cũng không thèm.” Tạ Đình nói, còn hừ lạnh thêm một tiếng.

Tôi nghe xong chỉ cười cười mà nói: “Đấy là điều khác biệt giữa con trai và con gái, vì còn trẻ nên hết sức lông bông, khi còn trẻ phải lông bông một lần mới biết ai tốt ai xấu chứ.”

Tạ Đình nhìn tôi phì cười.

Tôi nhìn cô bé mỉm cười, nhớ tới vừa nãy sắc mặt cô lạnh lùng liền cẩn thận hỏi một câu: “Em cùng mẹ em quan hệ không tốt à?”

Tạ Đình nghe xong sắc mặt trầm xuống, sau một hồi mới trả lời: “Đây là chuyện nhà của em.”

Tôi ừ một tiếng rồi không nói nữa. ( Hạ Nguyệt – Lai Khứ )

Tạ Đình cổ quái nhìn tôi: “Hàn Hiểu, anh là người rất kỳ quái.”

Tôi nhìn lại cô bé.

Cô bé nhún vai nói: “Em còn tưởng rằng anh quan tâm em mới hỏi thế, nhưng hình như do em tự mình đa tình rồi. Quên đi, không nói cái này nữa, em về trước đây, còn xem có hẹn Thẩm Lạc ăn cơm được không.”

Nghe được tên Thẩm Lạc, tôi sửng sốt, đó là tên học trưởng mà, vì vậy tôi nói: “Vừa nãy là em chờ học trưởng à?”

Tạ Đình nhìn tôi một chút mới nói: “Không phải anh đang cho rằng em thực sự tới thăm Tạ Minh đấy chứ?”

Tôi trầm mặc, đút tay vào túi quần rồi thản nhiên nói: “Anh chỉ là muốn nói, nếu em thích học trưởng thật thì có lẽ sẽ khổ sở đấy.”

Tạ Đình nhìn tôi sửng sốt, sau đó lại cười cười không chút để ý, cô bé nói: “Thì vẫn cứ phải thử một lần mà.” Nói xong mấy câu này, cô bé xoay người rời đi, tôi nhìn cô bé vào trong chiếc xe màu đỏ lửa rồi cũng rời đi.

Tạ Minh kể Tạ Đình thích một người trong hắc đạo, học trưởng nói mình sau khi tốt nghiệp phải tiếp quản bang phái… Tôi vốn là bán tín bán nghi, hôm nay chợt nghĩ thế giới này thật nhỏ, đi tới đi lui đâu đâu cũng là người quen.

Sau khi trở về phòng, Tạ Minh cùng Hứa Khả đã rời đi, Chu Quang không ở đó, Trần Thiện đang ngồi trên giường đọc sách.

Tôi đi tới nằm ở trên giường, Trần Thiện ngồi vào bên cạnh tôi, nói: “Bạn thân, có muốn hút thuốc hay không?”

“Quên đi, tôi không muốn hút.” Tôi híp mắt nói.

“Còn đang suy nghĩ chuyện Tạ Minh cùng Hứa Khả?” Trần Thiện nở nụ cười rồi hỏi.

Tôi nhìn hắn một cái rồi cũng nhếch khóe miệng: “Cũng không phải, chỉ là thấy có chút chán nản.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tên Tạ Minh kia cũng không phải thằng bé ba tuổi, biết mình đang làm gì mà, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, còn có anh em ở bên cạnh hắn là được.” Trần Thiện vỗ vai tôi, nói.

Tôi nhìn hắn một cái, cũng nhếch miệng cười.

Trần Thiện là một người thông minh, hiện nay cũng chỉ có Chu Quang đầu như cái mõ kia mới chọc hắn ta nổi giận được thôi.

Sau đó trong trường lại đồn thổi tôi theo đuổi Tạ Đình, bởi vì xe thể thao của Tạ Đình gây chú ý quá mà. Cũng có người âm thầm nói tôi bị Tạ Đình bao nuôi, nghe xong những lời này tôi chỉ trầm mặc không giải thích cũng không phản bác.

Cứ tiếp tục mãi như thế, thế cho nên học trưởng vội vàng bớt thời giờ tìm tôi nói chuyện, kích động mà vỗ vai của tôi, anh nói: “Hàn Hiểu à, cô bé Tạ Đình kia mặc dù có điểm thâm trầm, nhưng năm nay vừa mới tròn mười tám, cũng là một mỹ nhân, nếu cậu thích thì theo đuổi ngay đi, để lâu ngày lắm kẻ gièm pha đấy nha.” ( Hạ Nguyệt – Lai Khứ )

Tôi nghe xong tự tiếu phi tiếu nhìn anh mà nói: “Đáng tiếc đại mỹ nhân người ta trong tâm có người khác.”

Học trưởng mặt không đỏ tim không run mà nói: “Đừng để ý, người mà, có lúc cũng phải cường ngạnh chứ.”

Tôi nghe xong cười ra tiếng, nói: “Đáng tiếc tôi là một chính nhân quân tử…” Học trưởng một bên hé miệng nói: “Tạ Đình không có gì không tốt, làm việc khôn khéo, thế nhưng chỉ cần có liên quan tới chuyện tình cảm thì sẽ rối loạn, dù sao cô bé chỉ mới mười tám tuổi thôi.”

Tôi ừ một tiếng rồi cũng không nói gì, đối mặt Tạ Đình, tôi chung quy là tâm trạng phức tạp.

Cùng lúc đó trong phòng ký túc, Tạ Minh có điều né tránh tôi, luôn luôn tồn tại một phân xấu hổ ở mọi nơi.

Tôi nghĩ nếu là người hẳn phải trải qua những chuyện thế này, không thể nói rõ thì nên tận lực tránh đi mới tốt..

May mà chuyện trong hội sinh viên tương đối bận rộn, gặp mặt cũng dần ít đi.

Mặc cho có bao nhiêu lời đồn đại, quan hệ giữa tôi cùng Hứa Kiệt mười phần ổn định, mỗi cuối tuần tôi đều quay về nhà, hai người sẽ làm tình, cùng nhau ăn, sau đó đi dạo phố. Nhưng mà phần lớn là tôi ngồi trong phòng đọc sách xem máy vi tính, Hứa Kiệt ở phòng khách nghe hát hay xem TV, thỉnh thoảng viết mấy tờ nhạc phổ.

Ngày ấm áp mà tốt đẹp.

Chỉ cần Hứa Kiệt tin tưởng tôi, những thứ khác tất cả đều không cần nói rõ.

Hôm nay lại là cuối tuần, Trần Thiện cùng Chu Quang sớm chạy ra ngoài chơi game rồi, Tạ Minh ở trong phòng hút thuốc, đưa lưng về phía tôi, tôi thở dài xoay người rời đi, ở cổng trưởng khi đang chuẩn bị gọi xe thì bị người ngăn cản, thấy người ngăn cản tôi suýt thì nhảy dựng lên. ( Hạ Nguyệt – Lai Khứ )