*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-----"“Các chủ đại nhân à, nếu như ngươi không màng mọi thứ, bỏ chạy theo ta, sợ là trong mắt bọn họ, ta sẽ thành hồng nhan họa thủy đấy.”"-----

Nét mặt Văn Mặc Huyền hơi sựng lại, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì à?”

Cố Lưu Tích lắc đầu: “Chỉ nói là chuyện quan trọng, có một số việc muốn nói với ta, bảo ta mau chóng trở về.”

Đọc kỹ những dòng chữ mạnh mẽ trên thư, tựa hồ có thể cảm nhận được tâm trạng của sư phụ lúc viết. Nhớ tới ý nghĩ chợt nảy ra trước đó, đoạn trí nhớ bị đánh mất ấy, Cố Lưu Tích mơ hồ cảm thấy, bản thân phải về một chuyến rồi. Có một số việc, có lẽ sư phụ biết được chút gì đó.

Cố Lưu Tích nói suy nghĩ của mình cho Văn Mặc Huyền nghe, Văn Mặc Huyền trầm mặc một hồi lâu: “Ngươi cảm thấy Âu tiền bối biết được bí mật của Minh U giáo?”

Cố Lưu Tích thấy hơi hỗn loạn, cau mày nói: “Ta cũng không chắc lắm, chẳng qua là ở kiếp trước, thái độ của Nhiễm Thanh Ảnh đối với sư phụ rất kỳ quái. Tuy rằng lúc ấy thân phận Kiếm Thánh của sư phụ bị vạch trần, và mọi người đều truy đuổi cái danh ấy của sư phụ. Mà mặc dù ta không rõ mục đích của Nhiễm Thanh Ảnh, nhưng chắc chắn không phải bởi vì thân phận Kiếm Thánh của ông ấy. Lúc sư phụ biết nàng ta, thái độ cũng rất lạ. Tuy ông là người chính trực, lại không giống với những danh môn chánh phái kia, luôn thù hận tà môn ma đạo. Nhưng màông rất không thích Nhiễm Thanh Ảnh. Ta vốn tưởng rằng, sư phụ như vậy là vì không muốn ta nối giáo cho giặc. Nhưng hôm nay nghĩ đến, thái độ của sư phụ có lẽ chỉ chuyển biến từ sau khi thân phận bị vạch trần.”

Văn Mặc Huyền nghiêm mặt suy tư: “Nói cách khác, sau khi thân phận của Âu tiền bối bại lộ, có khả năng Nhiễm Thanh Ảnh đã làm gì đó, mới khiến tiền bối phản cảm như thế.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu sư phụ đã phản cảm, vì sao lại nhịn, chưa bao giờ làm khó nàng ta chứ. Thậm chí sau khi ta bị trục xuất khỏi sư môn, Nhiễm Thanh Ảnh vẫn đến tìm ông.”

Khi đó nàng từng nghi hoặc vì sao Nhiễm Thanh Ảnh còn muốn đi tìm sư phụ. Lúc ấy Nhiễm Thanh Ảnh nói là muốn hòa giải quan hệ sư đồ của nàng với sư phụ, nàng còn tin nữa chứ. Hôm nay tự nhiên hiểu được, tuyệt đối không phải như vậy.

Có chút áo não vỗ vỗ đầu: “Mà đoạn trí nhớ sau đó, ta lại cảm thấy như bị người xóa bỏ mất.Có lẽ, quãng thời gian ấy có liên quan tới chuyện này.” Cố Lưu Tích xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ.

“Ngươi đừng lo lắng quá, ít nhất ngươi đã có chút ít phỏng đoán về đoạn ký ức ấy rồi mà. Nếu như Âu tiền bối đã viết thư cho ngươi, thì đó chính là một cơ hội.”

Văn Mặc Huyền dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Âu tiền bối bảo ngươi về trước cuối năm, vậy ta đi cùng ngươi nhé.”

Đôi mắt của Cố Lưu Tích sáng lên, có chút vui vẻ, sau đó như lại nghĩ đến chuyện gì, lại thấy hơi chán nản: “Lộ trình đến Thục xa xôi, mà nay Tâm Tích các đang ở tình trạng này, ngươi lại đang mưu tính đối phó Danh Kiếm sơn trang. Văn Uyên các, còn có đám người Huyền Âm Môn cũng cần được giúp đỡ trở lại môn phái. Rất nhiều chuyện đều cần ngươi xử lý. Huống hồ ngươi trở về, mấy người Tô Vọng đều rất vui vẻ. Qua mấy ngày lại cùng ta bôn ba đường dài, không phải chuyện tốt đâu. Càng quan trọng hơn là, hôm nay Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo sợ là đều nhìn chằm chằm vào Tâm Tích các, ngươi vốn giả chết, vạn nhất bị hoài nghi, e là công dã tràng đấy.”

Văn Mặc Huyền nhướng mày, có hơi do dự, sau đó lại chân thành nói: “Ta lo cho ngươi mà.”

Cố Lưu Tích cười cười: “Vô luận như thế nào, thân phận của ta hôm nay chỉ là một kẻ không môn không phái thôi. Tuy rằng có giao hảo với, nhưng mà ngươi ốm đau liên tục, cho dù Nhiễm Thanh Ảnh hoài nghi, cũng không có chứng cứ, sẽ không làm gì ta đâu. Hơn nữa, cũng chỉ có nàng ta để ý tới ta, so ra ta an toàn hơn nhiều.”

Dù Cố Lưu Tích không muốn rời khỏi Văn Mặc Huyền, nhưng càng không mong nàng ấy sẽ vì mình mà tùy ý làm bậy. Dù sao, ngoài thân phận là người yêu của nàng, Văn Mặc Huyền còn là các chủ một các, cũng phải chịu trách nhiệm với Tâm Tích các nữa.

Mắt thấy Văn Mặc Huyền vẫn cau mày, Cố Lưu Tích trêu đùa: “Các chủ đại nhân à, nếu như ngươi không màng mọi thứ, bỏ chạy theo ta, sợ là trong mắt bọn họ, ta sẽ thành hồng nhan họa thủy đấy.”

Văn Mặc Huyền nhíu đầu mày lại: “Đi theo tức phụ về quê, vốn là đạo lý hiển nhiên.”

Mặc dù nói như thế, cuối cùng vẫn là cúi đầu vòng ôm lấy tay Cố Lưu Tích, sau một lúc lâu mới lầm bầm hỏi: “Khi nào đi?”

Cố Lưu Tích biết nàng thỏa hiệp, nghe nàng hỏi, trong lòng cũng có chút khó chịu, ôn nhu đáp: “Nay đã là mùng bảy tháng chạp rồi, ta phải lên đường sớm, mới có thể nhanh chóng trở về đón năm mới cùng ngươi, đúng không?”

Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu, thả lỏng lông mày. Mặc dù nàng không có nói thêm cái gì, Cố Lưu Tích vẫn có thể cảm nhận được hân hoan trong mắt nàng, cõi lòng không khỏi mềm nhũn đi.

Quyết định xong xuôi, Cố Lưu Tích nghĩ trước khi đi phải sửa xong lưu tô cho Đường Mạt. Vì vậy nàng tập trung tinh thần, tiếp tục làm việc. Văn Mặc Huyền vẫn còn ở một bên đọc sách, chẳng qua là đầu óc cũng không tập trung, luôn nghĩ đến chuyện Cố Lưu Tích trở về đất Thục.

Thẳng đến giờ Thân, thoáng nghe thấy tiếng nức nở trong phòng, Văn Mặc Huyền khẽ giật mình, để sách xuống, cùng Cố Lưu Tích đi vào phòng trong.

Đường Mạt đã tỉnh ngủ, mái tóc mềm mại xõa tung, mặc màu trắng áo mỏng nho nhỏ, ngồi ở trên giường, trong con ngươi nhập nhèm đều là nước mắt, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng xoa mắt, trầm thấp khóc nức nở.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, bé nghiêng đầu có chút hoảng sợ nhìn hai người. Khi thấy rõ ràng người đến thì dò người ra trước, mím miệng nhỏ, nước mắt lưng tròng mà nhìn Cố Lưu Tích. Trông dáng điệu rõ là muốn được ôm lại e sợ, ấm ức đáng thương đến không chịu được.

Cố Lưu Tích chịu không nổi, vội xúm lại, ôm lấy cô bé. Mặt nhỏ mềm mềm mịn mịn đỏ lên, trên mặt toàn nước mắt, làm trái tim Cố Lưu Tích muốn tan chảy ngay.

“Mạt Mạt nghe lời, đừng sợ, tỷ tỷ ở đây. Ừm, muội xem, cái này sắp xong rồi. Muội nhìn thử, có giống nguyên bản của nó lúc trước không?” Cố Lưu Tích ôm cô bé trong ngực, lấy lưu tô ra cho bé nhìn thử.

Đường Mạt lập tức ngưng khóc, nhận lấy lưu tô. Đôi mắt lóe lên ánh sáng, dùng sức gật đầu, hân hoan vô cùng.

Bỗng nghe thấy mấy tiếng rột rột, Cố Lưu Tích sững sờ, sau đó nở nụ cười, sờ lên cái bụng nhỏ của Đường Mạt: “Mạt Mạt đói bụng à?”

Đường Mạt có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói lời nào. Cố Lưu Tích xoa đầu cô bé: “Vậy Mạt Mạt ở đây chờ, tỷ tỷ đi lấy đồ ăn cho muội nhé.”

Nhét cô bé trở lại ổ chăn, Cố Lưu Tích quay đầu nhìn sắc trời một chút, dịu dàng hỏi Văn Mặc Huyền: “Cũng nên dùng bữa tối rồi, ngươi muốn ăn gì?”

Văn Mặc Huyền cười cười: “Là ngươi làm thì đều được cả. Bữa tối không cần hao tâm tổn trí, tùy tiện một chút là được.”

“Ừ, vậy nấu cho ngươi canh ngó sen(*) nhé, buổi tối ăn món ấy là tuyệt nhất.”

(*) ‘藕丝羹’ – Là món ăn truyền thống nổi tiếng của Bắc Kinh, có tác dụng ích vị kiện tỳ, dưỡng huyết bổ hư. (Nguồn: Baidu)

Hình ảnh minh họa:

Văn Mặc Huyền gật gật đầu, dõi mắt nhìn nàng rời khỏi.

Quay đầu lại nhìn thấy cô bé trong chăn xoay tròn đôi ngươi đen nhánh, trông tò mò, xen lẫn chút sợ hãi mà nhìn nàng. Văn Mặc Huyền thả lỏng cơ mặt, nhẹ nhàng ngồi trở lại, nhỏ giọng hỏi: “Muốn rời giường?”

Đường Mạt nhìn nàng, trong ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Người trước mặt trông rất là đẹp mắt, còn ôn hậu hiền hòa. Trẻ con hay mẫn cảm, Đường Mạt còn rất thông minh nữa, mặc dù Văn Mặc Huyền không có nói với bé được mấy câu, nhưng bé vẫn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của nàng. Chẳng qua, thấy nàng ăn mặc kiểu cách giống phụ thân, cô bé có chút nghi hoặc, có phải nên gọi là ca ca không. Nhưng trông nàng còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ kia nữa, mà cũng không giống cha và thúc thúc cho lắm.

Cứ thế phát hồi lâu ngốc, thấy ca ca xinh đẹp trước mắt vẫn nhìn mình chằm chằm, trong mắt còn mang ý cười, Đường Mạt có chút luống cuống, rầu rĩ gật đầu.

Ôm cô bé ra khỏi chăn, cầm quần áo để ở bên cẩn thận mặc cho bé. Phát giác bé thỉnh thoảng vụng trộm quan sát mình, Văn Mặc Huyền có chút buồn cười. Mang giày cho cô bé xong, nàng ngồi xổm người xuống, nói khẽ: “Sau này Mạt Mạt sẽ ở đây, muội gọi vị khi nãy là tỷ tỷ, vậy gọi ta là Văn tỷ tỷ được rồi, nhớ không?”

Đường Mạt trừng mắt lên, nhìn nhìn nàng, cất tiếng rất nhỏ: “Dạ, nhưng tỷ mặc giống ca ca...”

Văn Mặc Huyền cười khẽ, đứng dậy: “Nhưng ta vẫn là tỷ tỷ à. Ngày sau, khi có người ngoài, ta mặc như vậy, muội hẵn gọi ta là ca ca, lúc không có ai thì gọi là tỷ tỷ, có được không?”

Đường Mạt không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Đến lúc Cố Lưu Tích bưng thức ăn đi vào, đã thấy Văn Mặc Huyền ngồi bên bàn đọc sách, Đường Mạt mặc áo ngắn màu hồng nhạt, ngồi ở trong lòng Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền cầm quyển sách, giọng nói thanh nhã dịu dàng, chầm chậm đọc gì đó, mà Đường Mạt thì dò đầu ra, chăm chú nhìn chằm chằm vào trang sách, thỉnh thoảng chỉ vào tranh minh hoạ phía trên hỏi thăm.

Cố Lưu Tích sững sốt cả đỗi. Nhìn lại quyển sách nọ, đó là quyển "Thần dị chí". Trông thấy hai người ở chung hết sức hài hòa, nàng cảm giác có chút không tiếp thu kịp. Vốn dĩ Văn Mặc Huyền chưa hề nói gì nhiều với Đường Mạt, nàng còn sợ để nàng ấy ở chung với Đường Mạt, hai người sẽ không thoải mái. Ai mà ngờ, chỉ trong chốc lát, Văn Mặc Huyền đã dỗ dành nhóc con kia vui vẻ đến như vậy chứ.

Thấy nàng vào, hai người rất là ăn ý quay đầu nhìn nàng. Trông điệu bộ hai người một lớn một nhỏ, Cố Lưu Tích không biết sao, thấy rất vui vẻ, nói khẽ: “Được rồi, tới dùng cơm nào.”

Văn Mặc Huyền đóng sách, nhỏ giọng nói với Đường Mạt: “Chốc lát sẽ kể cho muội, ăn trước đã nhé.”

Đường Mạt ngoan ngoan leo xuống, cùng Văn Mặc Huyền ngồi bên bàn tròn, xem Cố Lưu Tích bày thức ăn ra.

Cố Lưu Tích làm hai phần canh ngó sen, còn có cá dấm đường và mấy cái bánh ngọt.

Đây là lần đầu tiên Đường Mạt ăn canh ngó sen. Nánh ngọt thơm mềm cộng với hương thanh ngát của ngó sen, thật sự rất là hấp dẫn đối với con nít. Đường Mạt bưng chén nhỏ ăn đến vui sướng vô cùng.

Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích chỉ ngồi nhìn, dừng một chút, múc nửa chén canh cho nàng. Làm canh ngó sen rất tốn thời gian, sợ các nàng đợi lâu, Cố Lưu Tích cũng chỉ làm hai phần mà thôi.

Bên ngoài, sắc trời dần tối, trong phòng đã được ngăn cách với giá lạnh ngày đông. Hai người lớn một người nhỏ, ngồi vây quần bên bàn ăn, yên tĩnh mà ấm áp.

Tối đến, dỗ Đường Mạt ngủ rồi, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích mới rời khỏi. Bên ngoài trời đông giá rét, gió đêm cũng buốt thấu xương, vầng trăng khuyết treo trên trời cao, giáng xuống những tia sáng tịch lạnh.

Trước đó, Nguyệt Khanh lo lắng đêm ở Thúy Ngọc phong lạnh lẽo, nên đã cho người đưa áo khoác tới. Cơ thể mảnh khảnh của Văn Mặc Huyền bị quấn trong áo khoác, lông trắng li ti vây quanh chỗ cổ, gương mặt ấy dưới ánh trăng càng giống như băng điêu tuyết mài.

Hai người yên lặng đi trên đường mòn, Văn Mặc Huyền như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng vẫn nắm tay Cố Lưu Tích, chầm chậm đi về phía trước.

Cố Lưu Tích ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, nói khẽ: “Đang suy nghĩ gì vậy, từ nãy tới giờ không nói lời nào cả?”

Văn Mặc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng: “Không có gì, nghĩ đến chuyện ngươi sắp trở về Thục, nên mang cho Âu tiền bối, còn có sư tỷ bọn họ chút ít quà tặng.”

Cố Lưu Tích cười cười: “Lo không đâu, nào có cần mang gì về chứ. Xa như vậy, ngươi còn muốn ta mang quà về cho họ, thật ác độc mà.”

Nhìn xem nàng ra vẻ u oán, Văn Mặc Huyền nở nụ cười, lắc đầu. Hai người đạp bước trên bóng trăng, chậm rãi đi xa.

Bởi vì sợ không kịp về trước cuối năm, Cố Lưu Tích ở thêm hai ngày, liền chuẩn bị khởi hành. Chỉ mang ít quần áo đơn giản, Cố Lưu Tích vòng nhuyễn kiếm tại bên hông, đeo bao vải rồi định lên đường luôn.

Đường Mạt biết được nàng sắp đi, buồn mãi không thôi. Cô bé mới vừa từ từ thoát khỏi mây mù, ở Thúy Ngọc Phong này, người gần gũi thân thiết được chút xíu thì chỉ có nàng, Văn Mặc Huyền và Đường Nguyên thôi. Trẻ con trời sinh đơn thuần, rất là mẫn cảm với thái độ của những người xung quanh. Cố Lưu Tích thương bé, lại cố gắng sửa lưu tô cho bé nữa. Là đứa trẻ không có cảm giác an toàn, Đường Mạt rất muốn dính nàng.

Nhưng có lẽ trải qua tràng biến cố nọ, Đường Mạt đã rất hiểu chuyện. Cô bé chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu, không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào Cố Lưu Tích, không khóc quấy cũng không níu kéo, làm Cố Lưu Tích thấy lòng đau như bị xoắn lại.

Dịu dàng dỗ dành Đường Mạt, lặng lẽ ôm bé qua một bên, chỉ vào Văn Mặc Huyền, nhỏ giọng nói: “Mạt Mạt, muội có thích tỷ tỷ kia không?”

Đường Mạt nhìn nhìn Văn Mặc Huyền, nhớ đến mấy ngày nay nàng mặc quần áo cho bé, ôm bé, kể chuyện cho bé nghe, còn có đút bé ăn cơm nữa. Thế là Đường Mạt nghiêm túc gật đầu.

“Ừm, tỷ tỷ phải đi xa một chuyến, lại không nỡ bỏ Mạt Mạt, cũng không nỡ bỏ tỷ tỷ kia. Nên, Mạt Mạt giúp tỷ tỷ một chuyện nhé. Lúc tỷ tỷ không có ở đây, muội hãy ở cùng với tỷ tỷ kia, có được không?” Cố Lưu Tích mỉm cười, nhìn Đường Mạt.

“Dạ.” Giọng đáp trong vắt, ngữ điệu còn rất nghiêm túc, bé mấp máy miệng: “Tỷ tỷ ơi… còn có thể trở về sao?”

Trong mắt Đường Mạt có chút bất an. Một đứa trẻ bốn tuổi, thật sự cũng không rõ về khái niệm sự sống cái chết cho lắm. Nhưng bé hiểu, cha, nương, thúc thúc, bá bá, đã không còn nữa rồi. Đi một chỗ rất xa, sẽ không trở lại. Hôm nay, trong ý thức của cô bé, tất cả rời đi và chia xa, đều khiến bé sợ hãi.

Tuy rằng mới ở chung với Cố Lưu Tích không lâu, nhưng tình cảm của cô bé đến rất nhanh và nồng nhiệt. Trong tiềm thức, bé đã coi Cố Lưu Tích các nàng thành chỗ dựa vững chắc rồi.

Cố Lưu Tích nhìn ra sự bất an của cô bé, có chút đau lòng. Đều nói trẻ con là sự tồn tại tàn nhẫn nhất cũng là thiện lương nhất trên đời này. Chúng có thể quên đi một người từng xuất hiện trong đời chúng rất nhanh, vui vẻ khổ đau, đều bị thời gian mài mòn; đồng thời, cũng dâng lên sự tin tưởng và ỷ lại lớn nhất trong trong thời gian ngắn nhất.

Những ngày này có các tỷ tỷ dỗ dành vui đàu, Đường Mạt đã khá hơn nhiều, cuối cùng không còn ngơ ngác không nói một lời nữa. Chẳng qua là buổi tối đi ngủ, vẫn còn gặp ác mộng, khóc gọi cha mẹ. Cố Lưu Tích thầm hiểu, các nàng chỉ có thể tận lực che giấu phần đau khổ kia, lại không có cách nào giúp Đường Mạt xóa mờ những cơn ác mộng đó. Cho dù là trẻ con, cảm xúc cũng rất phức tạp.

“Đương nhiên sẽ quay lại rồi. Tỷ tỷ chẳng qua là đi về thăm người nhà thôi, sẽ trở lại sớm mà. Mạt Mạt phải ngoan ngoãn đấy.”

Đường Mạt hít mũi một cái, nhẹ gật đầu.

Tạm thời giao Đường Mạt cho Đường Nguyên, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích băng qua Trầm Uyên, dẫn nàng ra khỏi Kỳ Lâm Thập Bát Trận.

Xuống Mang Sơn, Xích Nham và Bích Thanh đã dắt ngựa chờ sẵn, trên yên ngựa có treo vài bọc vải, làm Cố Lưu Tích thấy mà giật mình.

Thấy nàng kinh ngạc, Văn Mặc Huyền mới chậm rãi mở miệng: “Kinh ngạc như vậy làm gì? Lần này đi Thục đường xa, ta làm sao yên tâm để ngươi đi một mình chứ. Xích Nham và Bích Thanh rất ít lộ diện, bọn chúng gặp cũng không nhận ra được. Có bọn họ đi cùng, ta cũng yên tâm chút ít.”

Cố Lưu Tích mấp máy miệng, không có nói thêm điều gì. Vả lại, đối với nàng, có thể làm cho Văn Mặc Huyền an tâm, sắp xếp như thế nào cũng được.

Sắp đến lúc lên đường, Cố Lưu Tích càng thấy không nỡ. Cảnh tượng này thật đúng giống hệt chuyến đi Việt Châu.

Lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, Cố Lưu Tích quay đầu lại, dặn dò nàng: “Ta không có ở đây, ngươi chớ để mệt mỏi quá. Tuy rằng hôm nay sức khỏe ngươi đã tốt rồi, thì cũng không được nhọc tâm suy nghĩ những chuyện kia quá mức. Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Thúy Ngọc phong lạnh lắm, ngươi đừng để mình bị cóng đấy. Nhưng thứ ngươi thích ăn ta đều đã báo với nhà bếp rồi, ngươi phải ăn cơm thật ngon, không cho phép kén chọn kiêng cử.”

Trong lúc nhất thời, cảm giác có rất nhiều chuyện muốn nói, Cố Lưu Tích kiềm nén, còn lại mấy lời đều nhịn xuống, chỉ ôn tồn nói thêm: “Ta sẽ về sớm thôi, lần này nhất định không lừa ngươi.”

Văn Mặc Huyền biết rõ nàng đang nhắc tới chuyện ở Việt Châu, bấy giờ mới khẽ cười nói: “Được rồi, chính ngươi đi đường cẩn thận. Nếu như không kịp trở về, thì hãy đón năm mới cùng với sư phụ đi. Viết cho ta bức thư là được rồi.”

Cố Lưu Tích trở mình lên ngựa, quay đầu lại gọi nàng: “Ta nhất định sẽ trở về mừng năm mới với ngươi. Đến lúc đó, ngươi nhớ tới Trầm Uyên đón ta.”

Nhìn theo ba người phóng ngựa đi vội, nụ cười và giọng nói hân hoan của Cố Lưu Tích văng vẳng truyền xa, làm Văn Mặc Huyền cũng giãn mặt cười khẽ.

Một lát sau, Văn Mặc Huyền nhỏ giọng gọi: “Ảnh Uyên?”

Lập tức, một nam tử áo đen xuất hiện ở bên người nàng: “Các chủ.”

“Nhớ rõ chuyện ta đã nói với ngươi, dẫn người lặng lẽ đi theo nàng. Nếu không có nguy hiểm thì chớ hiện thân. Nhưng nhất định phải đảm bảo nàng bình yên vô sự.”

“Dạ.”

Sau khi Ảnh Uyên rời đi, Văn Mặc Huyền híp mắt nhìn quan đạo bỏ hoang không có người ở, lấy mặt nạ ra đeo lên. Sau đó cũng không trở về Tâm Tích các, mà là dùng khinh công hướng thẳng tới thành Dự Châu.

Ở sau lưng nàng, trong rừng, cây gỗ khô thoáng dao động, mấy bóng người lặng yên đuổi theo, che chở từ xa xa.

-------

Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn đọc và gia đình năm mới an lành~ 💖