-----"Đầu tựa vào trên bụng nàng, sau một lúc lâu mới trầm thấp nói: "Tích nhi, ta thấy hơi mệt.""-----

Khi nhóm Văn Mặc Huyền đến cứ điểm bí mật của Tâm Tích các, nhóm của Tô Nhược Quân đã có mặt ở đó rồi.

Nơi này là một quán rượu, tên là Duyệt Quân lâu, cũng là một tửu lâu lớn ở Dự Châu. Trước đó vốn thuộc về Tô gia, hôm nay, trên danh nghĩa đã là của Danh Kiếm sơn trang.

Có câu, chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Mấy người Văn Mặc Huyền ở trong tửu lâu, có thể tránh rất nhiều do thám. Dù sao, bọn họ cũng không thể ngờ được, các nàng sẽ đến nấp dưới mí mắt Danh Kiếm sơn trang.

Tô Nhược Quân thấy các nàng trở về, khuôn mặt mang vẻ lo lắng lộ ra nụ cười nhạt: "Coi như là biết đường về rồi."

Cố Lưu Tích hơi áy náy, mở miệng nói: "Xin lỗi, chúng ta đã lâu không về Dự Châu, nên mới đi lòng vòng thăm một chút. Làm trễ nãi thời gian, để mọi người lo lắng rồi."

Tô Nhược Quân lắc đầu: "Không sao, ta hiểu mà. Sắc trời đã tối, nên chuẩn bị dùng bữa thôi."

Văn Mặc Huyền gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ba người kia đã an trí xong chưa? Còn nữa, độc trên người họ thì sao?"

Tô Nhược Quân khẽ cau mày: "Vì lý do an toàn, hiện ba người kia đang ở một tiểu viện tại thành Đông, đã bố trí đệ tử trong các trông coi. Về độc của bọn họ, ta chưa gặp bao giờ. Trước mắt, ta chỉ có thể chẩn bệnh hốt thuốc, giảm bớt độc tính phát tác. Dọc đường đi, ta đã tiến hành châm cứu cho họ nhiều lần, đã bức ra không ít độc tố. Nhưng mà độc đã bắt đầu xâm nhập phủ tạng, khó có thể trừ tận gốc, còn có thể không ngừng khuếch tán, cho nên ta còn chưa nghĩ ra biện pháp. Ta cũng cần phải quan sát kỹ bệnh trạng lúc độc phát. Hoặc có lẽ, phải cho ta tận mắt nhìn thấy loại động ấy, mới có thể tiến triển nhanh hơn."

Văn Mặc Huyền trầm ngâm một lát, xoay qua nói với Mặc Ảnh: "Đưa tin cho Bạch Lăng, để nàng điều tra Minh U giáo và Danh Kiếm sơn trang, xem bọn hắn có còn luyện chế độc nhân hay không. Còn nữa, điều tra thêm xem có môn phái hay thôn làng nào có người mất tích hay không, nếu có, truy tra đến cùng, bắt bằng thi thể có thể đi lại, hoặc là độc vật điên cuồng hung ác gì đó."

"Dạ." Mặc Ảnh vừa đáp ứng, mấy người mặc quần áo vải thô bước đến.

Thấy Văn Mặc Huyền xong, đều lau mặt, để lộ mặt thời, đồng thời quỳ gối xuống, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ bái kiến Các chủ, Cố cô nương!"

Ba người dẫn đầu rõ ràng là Tô Vọng, Nguyệt Khanh cùng với Bạch Lăng.

Ba người ngẩng đầu, đều chăm chú nhìn vào Văn Mặc Huyền.

Mấy tháng không gặp, Văn Mặc Huyền đã cao lớn, thân thể cũng không gầy gò như trước. Người đứng ở đó, trường thân ngọc lập, không còn mang vẻ yếu đuối nữa, làm ba người họ vui vẻ không thôi.

Biết Văn Mặc Huyền đã trị được bệnh, còn khôi phục công phu, ba người mừng rỡ như điên. Lúc trước đi Tô Châu lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Văn Mặc Huyền, hôm nay như thế nào cũng không kìm nén được. Vừa nhận tin tức, họ lập tức chạy tới ngay.

Văn Mặc Huyền cười cười: "Đứng lên đi, sao mà mãi không đổi được thói quen đó vậy."

Ba người vội đứng dậy. Nguyệt Khanh nhìn người trước mắt, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, mà khi nhìn thấy Cố Lưu Tích, đã tự bức mình dằn xuống. Nàng cất lời, âm thanh vẫn còn hơi rung động: "Các chủ, người... người thật sự... khỏe rồi?"

Tô Vọng và Bạch Lăng bấy giờ cũng không khá hơn. Bọn họ đều đã chứng kiến Văn Mặc Huyền lớn lên. Những năm qua trơ mắt nhìn nàng bị ốm đau hành hạ, mỗi lần gặp nàng, nàng như yêu thêm một phần, trong lòng không biết khó chịu bao lâu. Hôm nay nàng thật sự khỏe rồi, đối với ba người mà nói, đều giật mình như mộng.

Không tận mắt thấy, không chính tai nghe Văn Mặc Huyền nói, ba người đều sợ là đó chỉ là giấc mơ.

Văn Mặc Huyền nhìn bọn họ, nét mặt dịu dàng, ấm giọng nói: "Thật sự khỏe rồi, mọi người sau này không cần lo lắng nữa, cũng không cần mệt mỏi như thế nữa."

Vành mắt của cả ba đỏ hồng, sau đó đều dùng sức gật đầu.

Cố Lưu Tích ở một bên yên tĩnh nhìn họ, trong con ngươi đong đầy dịu dàng. Mặc Huyền nhà nàng có thuộc hạ như vậy, thật sự rất tốt.

Cảm xúc kích động qua đi, sắc mặt Tô Vọng chuyển màu chán nản, sau đó thẳng tắp quỳ gối trước mặt Văn Mặc Huyền, trầm giọng nói: "Các chủ, là ta quản đệ tử không nghiêm, nhìn người không kỹ, mới để cho Tô Triệu phạm phải sai lầm lớn, làm lộ tin tức của Các chủ, thiếu chút nữa hại Các chủ. Xin Các chủ giáng tội."

Tô Vọng vừa mở miệng, bầu không khí hiện trường lập tức ngưng trọng lên. Nguyệt Khanh và Bạch Lăng cũng trầm mặc không nói. Các nàng và Tô Vọng, Tô Ngạn bốn người cùng nhau lớn lên, cùng nhau bày mưu tính kế, xuất sinh nhập tử, xử lý sự vụ của Tâm Tích các, tình cảm vô cùng thắm thiết. Đối với chuyện Tô Triệu để nữ nhân Vạn Yểm môn kia chạy mất, mặc dù các nàng tức giận, nhưng chưa từng đổ trút lây sang Tô Vọng, thậm chí còn tận lực gạt Văn Mặc Huyền, tự mình xử lý.

Mà Tô Triệu chẳng những không sửa đổi, còn phản bội chạy trốn, báo tin Văn Mặc Huyền đang ở Tô Châu cho nữ nhân kia, làm hại Văn Mặc Huyền thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà uổng mạng. Thật sự khiến các nàng không cách nào khoan dung.

Đối với các nàng mà nói, Văn Mặc Huyền là điểm mấu chốt không thể mạo phạm. Tuy rằng việc này không liên quan tới Tô Vọng, nhưng àm lại là thân đệ đệ của hắn, Tô Triệu có cơ hội tổn thương Văn Mặc Huyền, cũng là bởi vì Tô Vọng.

Văn Mặc Huyền cúi đầu nhìn Tô Vọng, từ tốn nói: "Nếu nói là nhìn người không kỹ, lúc trước đồng ý cho hắn vào Tâm Tích các, là ta, không phải ngươi."

Tô Vọng quýnh lên: "Các chủ, nếu không phải ta..."

"Tô Vọng!" Văn Mặc Huyền cắt ngang lời hắn, giọng nói trầm xuống, nét mặt vẫn ôn hòa, lại lộ ra áp lực.

"Dạ có!" Tô Vọng lập tức phản xạ đáp lại.

"Ngươi nói để cho ta giáng tội, giáng tội như thế nào đây? Bắt ngươi vào Huyền Vũ đường lần nữa, hay là phế công phu của ngươi, trục xuất ngươi khỏi Tâm Tích các?"

Giọng nói của nàng trầm xuống, làm Tô Vọng nghe mà mặt tái mét, há to miệng, lại không thể nói nên câu gì.

Văn Mặc Huyền thấy hắn như vậy, khẽ thở dài một hơi: "Vô luận giáng tội thế nào, chuyện ta gặp phải ngày đó cũng không thay đổi đuọc. Càng quan trọng là... ta chưa từng thấy ngươi có sai. Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi bảo vệ cho hắn, muốn chiếu cố hắn, thì sai chỗ nào? Tô Vọng mà ta quen biết chính là trọng tình trọng nghĩa như vậy. Cho nên lúc ban đầu ngươi muốn mang hắn theo bên người, không sai. Hắn làm chuyện sai lầm, ngươi phạt hắn rồi, bản thân cũng chịu phạt, thì đã đủ rồi. Quân pháp bất vị thân, ta cũng không hy vọng phát sinh trên người các ngươi, cho nên những hậu quả kia, ta sẵn sàng gánh lấy. Từ nay về sau, chuyện phát sinh không liên quan tói ngươi. Ngươi chưa từng có lỗi với ta, ta cũng không thể bởi vì chuyện Tô Triệu làm, mà tổn thương tới ngươi. Ngươi nên hiểu được tính tình của ta chứ."

Cặp mắt của Tô Vọng đỏ bừng, bờ vai rộng lớn cũng phát run, tiếng nói nghẹn đi: "Các chủ..."

"Cho nên, đứng lên đi." Giọng nàng không cao, thậm chí còn có cảm giác ấm áp khoan dung, lại làm cho Tô Vọng vâng lời đứng lên.

Nhìn thấy Nguyệt Khanh, Bạch Lăng đều như Tô Vọng dùng ánh mắt tỏa sáng mà nhìn mình, Văn Mặc Huyền thấy chịu không nổi, buồn cười mà lắc đầu: "Nếu đã đến rồi, buổi tối hãy ở lại dùng cơm đi. Vừa vặn các ngươi có thể nói rõ với ta tình huống của Dự Châu gần đây một chút."

Ba người lập tức vui vẻ đáp: "Dạ, Các chủ!"

Bởi vì nhóm Văn Mặc Huyền muốn bàn bạc công chuyện, Tiêu Mộng Cẩm liền chủ động né tránh, đi dùng bữa cùng với Tiêu Uẩn.

Tô Nhược Quân không muốn chỉ có hai người các nàng ăn trong phòng, Văn Mặc Huyền cũng tự có suy tính, nên nàng cũng nói với Tiêu Uẩn, để Tô Nhược Quân ăn cùng với mẹ con hai nàng.

Đợi khi Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích rời khỏi, Tiêu Uẩn cười ấm áp, nói: "Đứa bé ấy quả thật là tinh tế quá đi. Chuyện thế này vốn là nên làm, còn đặc biệt giải thích nữa."

Sau đó bà chậm rãi nói tiếp: "Hẳn là Nhược Quân cũng muốn cùng các nàng thương lượng công chuyện, hai mẹ con ta tự ăn là được rồi, ngươi cũng đi đi."

Tô Nhược Quân múc cho nàng bát cháo, lắc đầu: "Bá mẫu, không ngại ạ. Lúc trước bởi vì không có ai ở bên, ta mới thường xuyên cho A Mặc ít ý kiến. Nay có Lưu Tích ở đấy, ta đi hay không cũng không khác biệt gì."

Nàng thuận tay gắp đồ ăn cho Tiêu Mộng Cẩm, hí mắt cười nói: "Hơn nữa ta vốn là một đại phu rảnh rỗi, sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện ấy."

Nhìn người dịu dàng vui tính, thỉnh thoảng cho gắp thức ăn mình và Cẩm Nhi nhà mình trước mắt, Tiêu Uẩn than nhỏ trong lòng, khóe miệng lại cong lên nụ cười.

Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, đứa con gái trông như tảng băng nhà mình kia, cũng chỉ có cô bé dịu dàng này có thể sủng ái nàng thôi. Khổ nhiều năm rồi, có người trong lòng bên nàng, lại không tìm ra điểm xấu, cũng đành thuận theo nàng vậy.

So với bên này ấm áp hòa hợp, mấy người Văn Mặc Huyền ăn bữa cơm trong bầu không khí ngưng đọng.

Sắc mặt Văn Mặc Huyền trầm đi, đặt chén đũa xuống, ánh mắt biến lạnh: "Đường gia bị diệt?"

Đám người Tô Vọng cúi đầu xuống, trầm thấp dạ một tiếng.

Bạch Lăng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Các chủ, là ta hành sự bất lực, không có báo trước tin tức nhận được, cũng không kịp thời nhắc nhở bọn họ... Chờ chúng ta chạy tới, Đường gia... đã bị tàn sát hầu như không còn, chỉ tìm được hai người sống."

Văn Mặc Huyền vốn đang mím chặt môi lập tức mở miệng nói: "Hai người nào?"

Bạch Lăng vội nói: "Tiểu nữ nhi của Đường gia Đại thiếu gia, Đường Mạt, chỉ mới bốn tuổi, người còn lại là quản gia Đường gia, Đường Yến. Nhưng mà Đường Yến bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh từ đó tới giờ, đứa bé kia mặc dù không có bị thương lại bị kinh sợ, luôn sốt mãi không hạ."

Văn Mặc Huyền giật mình, khẽ nhắm lại mắt, trông có vẻ đầy mỏi mệt, nói: "Mặc dù Đường gia không phải môn phái lớn, nhưng cũng có vị thế trong giang hồ, thân là y dược thế gia, y độc song hành, thi ân khắp nơi. Việc này chỉ sợ sẽ kéo lên một hồi phong ba. Nói đi, hung thủ bọn hắn nói, là ai?"

Ba người Tô Vọng cứng ngắt, nhìn Văn Mặc Huyền lại không nói chuyện. Văn Mặc Huyền chậm rãi quét mắt nhìn ba người, lạnh nhạt nói: "Tâm Tích các?"

Ba người bất đắc dĩ gật đầu, Nguyệt Khanh nhíu mày: "Bọn hắn phát hiện Huyền thiết lệnh trong tay Đường Thận, còn có vết thương trên các thi thể kia, đều là chiêu thức do ám vệ thường dùng tạo thành."

Bạch Lăng cũng nói tiếp: "Còn nghe có đệ tử vài môn phái nói, ba ngày trước, Nhị thiếu gia Đường gia, Đường Hãn và hộ vệ có xung đột với một nhóm người, hai bên đánh nhau. Đối phương quay lại dẫn theo không ít người, nam tử cầm đầu trúng Thất Trùng tán của Đường gia, trước khi đi... còn để lộ rằng, mình là người Tâm Tích các."

Văn Mặc Huyền cười lạnh: "Chiêu vu oan chẳng cao mình gì..." Ngón tay nàng nhẹ nhàng gõ mặt bàn, khẽ nói: "Mà các ngươi lại bại."

Sắc mặt mấy người Bạch Lăng trắng nhợt, đứng bật dậy: "Thuộc hạ thất trách!"

Tô Vọng cực kỳ ảo não: "Là chúng ta chủ quan. Lúc trước bởi vì Các chủ giả chết, chúng ta dựa theo kế hoạch của Các chủ luôn từng bước lui về phía sau, để Minh U giáo cảm thấy trong Các đại loạn. Cũng đã tận lực để rất nhiều đệ tử làm bộ như nội chiến, nổi lên không ít phân tranh. Tâm Tích các bởi vì tiêu diệt Lạc Hà lâu che diệt, đã thành đề tài bàn tán của người giang hồ, có đủ loại suy đoán hỗn loạn. Sự kiện có lẽ đã bị kẻ khác tận lực đè ép xuống, chúng ta lại không để ý đến, cũng... cũng không có chuẩn bị."

Sắc mặt Cố Lưu Tích cũng không tốt lắm, mở miệng hỏi: "Vì sao là Đường gia?"

Văn Mặc Huyền buông mi mắt: "Gia chủ Đường gia, Đường Triều Thiện, là bạn tốt của cha. Năm đó Tô gia bị diệt, mặc dù rất oanh động ở Dự Châu, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có vẹn vẹn Đường gia luôn luôn điều tra."

Những lời còn lại nàng chưa nói, nhưng mọi người đều hiểu. Đường gia quá vướng víu, diệt trừ Đường gia, giá họa cho Tâm Tích các, một mũi tên trúng hai con nhạn!

Thần sắc Văn Mặc Huyền có chút áp lực, đau khổ, làm Cố Lưu Tích thấy mà nghẹn lòng theo, vội vươn tay nắm lấy tay nàng. Trong mắt đột nhiên lướt qua một tia ác khí, những kẻ đó vì sao lại bức nàng, tổn thương nàng nữa.

Văn Mặc Huyền hít một hơi sâu, nhìn ba người trước mặt mang vẻ chán nản áy náy, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải bảo vệ hai người kia. Về chuyện diệt môn Đường gia, ta muốn biết tất cả người tham dự, là Tiêu Diễn, hay là Nhiễm Thanh Ảnh, một tên cũng không buông tha."

Sau đó, cả một bữa cơm Văn Mặc Huyền hầu như chưa ăn cái gì, làm mấy người Nguyệt Khanh vừa áy náy vừa lo lắng. Thật vất vả có người vẫn ghi nhớ Tô gia, bọn họ lại không bảo vệ được, đối với Các chủ mà nói, có lẽ chính là một đả kích.

Dùng xong bữa tối, Cố Lưu Tích thấy Văn Mặc Huyền có vẻ mỏi mệt nên để nàng đi tắm gội trước, sau đó xoay người đi phòng bếp.

Đến khi Văn Mặc Huyền mang một thân hơi nước đi ra, phát hiện trong phòng đã sớm không thấy bóng Cố Lưu Tích đâu. Còn đang nghi hoặc, thì thấy Cố Lưu Tích bưng một khay đẩy cửa đi vào.

Trông thấy Văn Mặc Huyền mặc áo mỏng, tóc dài còn ướt, nàng nhịn không được mà oán trách: "Trong phòng vẫn còn hơi lạnh, sao không mặc quần áo tử tế vào, tóc cũng không lau khô nữa."

Khóe miệng Văn Mặc Huyền mang ý cười, nhìn Cố Lưu Tích để khay xuống đi tìm quần áo cho mình.

"Sao lại đi nấu cháo vậy?"

Phủ thêm áo cho nàng xong, lại lau tóc cho nàng, Cố Lưu Tích mới thấp giọng nói: "Mấy ngày nay cũng không có ăn thứ gì thật ngon nữa, bữa tối ngươi lại không ăn bao nhiêu, tới tối muộn sẽ đói mất. Ta nấu ít cháo cho ngươi, ngươi ăn đỡ đi."

Văn Mặc Huyền yên lặng mở nắp ra, nhìn chén cháo ánh màu vàng óng của hạt gạo, phía trên còn lượn lờ hơi nóng, thoảng thoảng mùi thơm của gạo. Chậm rãi nhấp một hớp, độ ấm vừa cặn, còn bỏ thêm chút gừng, thơm cực kỳ.

Cố Lưu Tích ngóng nhìn nàng nhã nhặn mà ăn hết cháo, nhẹ nhàng thở ra, ý cười bên môi ngày càng khuếch trương.

Văn Mặc Huyền để muỗng xuống, sau đó trở lại ôm chặt eo Cố Lưu Tích, đầu tựa vào trên bụng nàng, sau một lúc lâu mới trầm thấp nói: "Tích nhi, ta thấy hơi mệt."

Giọng nàng trầm thấp, dượng như thật sự rất mệt. Trong giọng nói có chút yếu ớt hiếm thấy, làm Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.

Đưa tay xoa đầu nàng, ôm chặt nàng hơn, Cố Lưu Tích dùng giọng thương tiếc nói: "Ta hiểu mà, nghỉ ngơi một chút đi, ta ở chỗ này đây."

Văn Mặc Huyền không có lên tiếng, từ từ nhắm hai mắt, chôn mặt trong chiếc bụng mềm của Cố Lưu Tích, cảm nhận nhịp phập phồng nho nhỏ nới đó.

Cố Lưu Tích yên tĩnh đứng đấy, đôi con ngươi trong suốt tràn đầy thương tiếc. Ánh nến lập lòe hắt vào trong mắt nàng, như được nhuộm ánh lửa.

Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt Cố Lưu Tích trầm lắng, cảm giác được người trong ngực dần hít thở đều đều, ánh mắt nàng lập tức dịu dàng xuống.

Cẩn thận đỡ người trong ngực, ôm nàng vào lòng, động tác nhẹ nhàng, đỡ nàng nằm lên giường.

Ngày hôm sau Văn Mặc Huyền thức dậy rất sớm, trong mộng đúng là lại trở về cơn ác mộng năm đó. Từ khi bên cạnh có Cố Lưu Tích, nàng cũng không còn gặp cơn ác mộng ấy nữa mà... Vuốt vuốt mi tâm, cười khổ một tiếng, xem ra sự việc của Đường gia ảnh hưởng đến nàng nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng nữa. Sờ lên phần chăn bên cạnh, đã lạnh rồi, xem ra Cố Lưu Tích dậy từ rất sớm.

Văn Mặc Huyền ngồi dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài tùy ý đi dạo, Các nàng hiện đang ở hậu viện của Duyệt Quân lâu. Văn Mặc Huyền đi dọc theo con đường làm bằng đá cuội, tại đình nghỉ mát trong hậu viện thấy được Cố Lưu Tích đang ngồi cùng mấy người Nguyệt Khanh.

Cố Lưu Tích rất nhanh liền thấy Văn Mặc Huyền, đứng dậy chạy tới nàng, có chút lo lắng hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"

"Ngươi thức dậy còn sớm hơn ta đấy." Nói rồi Văn Mặc Huyền liếc mắt nhìn mấy người Tô Vọng, ba người vội cung kính vấn lễ.

Cố Lưu Tích cười cười, đi theo nàng vào trong đình.

Mắt nhìn Tô Vọng, Văn Mặc Huyền nghiêm mặt nói: "Chuyện của Đường gia cần phải tra rõ, nhưng cũng không cần để ý những lời đồn đãi kia. Nếu như muốn tính món nợ này trên đầu Tâm Tích các, vậy thì nhận thôi."

Tô Vọng có chút do dự: "Nhưng mà, chuyện Đường gia huyên náo xôn xao, rất nhiều người trong võ lâm bắt đầu kéo nhau chạy đến Dự Châu, muốn tru sát Tâm Tích các, báo thù cho Đường gia. Nếu lần này chúng ta gánh trách nhiệm, chẳng phải là chịu đựng quần chúng trút giận?"

Nói rồi còn đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích. Hồi nãy Cố Lưu Tích đã nói chuyện này với bọn họ, cách nói không hề khác ý của Văn Mặc Huyền, chẳng lẽ là nàng đề nghị với Các chủ?

Cố Lưu Tích âm thầm lắc đầu, nhưng có chút mừng rỡ, xem ra Văn Mặc Huyền vẫn là nghĩ giống nàng.

"Quần chúng trút giận? Đây không phải là bọn hắn muốn sao. Chỉ cần Tâm Tích các còn, Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo sẽ đạt nhất trí đối ngoại, mà khi Tâm Tích các như rắn mất đầu, lại thành tà môn ma đạo người người trong võ lâm đều muốn tiêu diệt, chắc hẳn bọn hắn sẽ an tâm mưu tính bá nghiệp của riêng mình. Một núi không thể chứa hai hổ, chắc hẳn rất nhanh thôi, mâu thuẫn giữa hai bên sẽ nổ ra."

Mấy người Tô Vọng nhìn nhau một lát, sau đó ôm quyền nói: "Thuộc hạ đã hiểu rồi."

Văn Mặc Huyền khẽ gật đầu: "Đúng rồi, cái tờ danh sách kia của Minh U giáo, nhận."

Bạch Lăng sững sờ: "Ý Các chủ là tờ danh sách Thiên Ky đường tìm được?"

"Không sai." Văn Mặc Huyền hơi chau mày: "Còn có khối bạch ngọc Lưu Vân lúc trước ta cho ngươi tìm người làm giả, đã xong chưa?"

"Dĩ nhiên đã thành, làm giống như đúc, thật giả mà khó phân."

Nguyệt Khanh lập tức hiểu ra tâm tư của Văn Mặc Huyền: "Các chủ, người muốn dùng ngọc giả? Nhưng mà Lận Ấn Thiên âm hiểm xảo trá, đối với khối ngọc hắn tìm lâu như vậy, tất nhiên rõ như lòng bàn tay, sao có thể lừa gạt hắn được?"

"Rõ như lòng bàn tay, thì hắn cũng phải bắt tới tay mới được. Nhưng, các ngươi nói xem, khối ngọc giả này xuất hiện trong tay ai, sẽ khiến Lận Ấn Thiên kiêng kỵ nhất?"

Ánh mắt Cố Lưu Tích sáng ngời, thầm than này người quá hư hỏng rồi: "Danh Kiếm sơn trang."

Tô Vọng cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng phải làm sao để có thể hợp lẽ khiến hắn tin tưởng, ngọc ở trong Danh Kiếm sơn trang?"

Cố Lưu Tích cúi đầu trầm tư, sau đó cất lời: "Đầu tiên là tung tích của bạch ngọc Lưu Vân, Thiên Ky đường cần chú ý trình bày chi tiết. Năm đó có thể Lận Ấn Thiên biết được ta và Mặc Huyền cùng nhau trốn khỏi Tô phủ, nhưng có lẽ hắn không ngờ rằng, khối ngọc ấy là bị ta mang đi. Chỉ cần diễn tả một cách chân thực quá trình khối ngọc này bị đánh cắp sau đó luân chuyển trong tay đủ người, Lận Ấn Thiên sẽ tin. Một khối ngọc đẹp đẽ, giá trị xa xỉ, bị người truyền tay đầu cơ trục lợi, cuối cùng rơi vào Danh Kiếm sơn trang, cũng không phải là không được, đúng không?"

"Tuy nói có vẻ trùng hợp, lại rất hợp lý. Chẳng qua là thế lực của Minh U giáo không kém, Danh Kiếm sơn trang có ngọc hay không hắn biết rõ. Nói cách khác, trước mắt chúng ta cần một lý do hợp lý, cầm khối ngọc này tặng cho Danh Kiếm sơn trang."

Bạch Lăng vuốt vuốt ngón tay, chậm rãi nói.

Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích nhìn nhau cười cười, không hẹn mà cùng nghĩ tới một người. Người này mặc dù điêu ngoa, lại cực kỳ yêu thích ngọc khí lung linh, còn rất có mắt nhìn. Hơn nữa để nàng mang vào, tất nhiên có thể làm cho Tiêu Diễn phát hiện khối ngọc.

Tiêu Diễn có thể đã từng gặp khối ngọc đó, lại khác với Lận Ấn Thiên. Hắn có thể nhận ra khối ngọc, lại không có hiểu rõ nó, lừa gạt hắn mới là mục đích cuối cùng nhất. Một khi lừa gạt được hắn, Lận Ấn Thiên cũng sẽ bị lừa theo.

"Trông Danh Kiếm sơn trang thật kỹ, nếu đại tiểu thư Tiêu Kỳ kia đi ra, nhớ báo cho ta biết." Tâm trạng của Văn Mặc Huyền dường như tốt lên rất nhiều, đầu mày khóe mắt đều nhuộm tiếu ý, nghiêng đầu nhìn Cố Lưu Tích.