Trần Mãnh đang chuẩn bị xuống lầu đi xem thử con gái mình đã trở lại chưa, lại nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân lên lầu, nhìn thấy mặt con gái, trái tim đang treo lơ lửng của ông rốt cuộc cũng buông xuống.

Gương mặt trắng nõn của Trần Giới bởi vì ánh đèn điện chiếu xuống, có chút quá mức tái nhợt, cô đặt nước tương đang cầm trên tay ở trên bàn trong phòng bếp, rồi đến chỗ để thuốc men tìm kiếm một chút.

Trần Mãnh dò hỏi: “Trần Giới, làm gì vậy?”

Trần Giới cầm một lọ dung dịch oxy già, đi đến bên cạnh Trần Mãnh, một đôi con ngươi hơi có vẻ lương bạc thoạt nhìn lúc nào cũng trong trẻo lạnh lùng, nhẹ nhàng mở đôi môi hơi mỏng ra, nói: “Bố, đừng tìm Tịch Lục gây phiền toái nữa được không? Tịch Lục, là ân nhân nhà chúng ta, nếu như không có cậu ấy thì sẽ không có con bây giờ.”

Trần Mãnh trầm mặc.

Trần Giới cầm dung dịch oxy già đi luôn xuống lầu, Trần Mãnh cười khổ một cái, sau đó nói với vợ mình: “Xem đi, đứa nhỏ này thật là càng lớn càng không thân thiết, anh rõ ràng là vì tốt cho con bé.”

Hà Tình bưng cá từ bên trong đi ra, tương ớt Tứ Xuyên[1] nóng hổi rưới lên trên, làm cho sau khi người ta nhìn thấy liền có một loại ham muốn nếm thử, Hà Tình lại không có giúp Trần Mãnh, nói: “Chuyện của con gái, thì để cho chúng nó tự giải quyết đi, đứa bé Tịch Lục kia, cũng không xấu, anh cũng biết, sau này nhìn thấy đứa bé Tịch Lục kia anh đừng đánh, cũng đừng nói lời quái gở gì nữa, ai không từng bị hồ đồ chứ, nếu như em không bị hồ đồ, có thể ở bên anh?”

[1]Tương ớt Tứ Xuyên: một loại gia vị nấu nướng, có vị cay, là một loại công nghệ độc đáo thông dụng trong món cay Tứ Xuyên. Tương ớt Tứ Xuyên chủ yếu là lấy ớt chỉ thiên Tứ Xuyên thêm dầu thực vật và những hương liệu khác (như hoa tiêu, hồi, tam nại, hành, tỏi, gường, đường) dùng lửa nhỏ nấu mà thành.

Trần Mãnh một ngụm máu sẫm.

Tịch Lục đứng ở dưới lầu, khi cậu nhìn thấy Trần Giới từ dưới bóng cây xa xa đi ra, cô xuống lầu tựa hồ hơi gấp, tóc ngắn ngang vai trông hơi lộn xộn, lộ ra cần cổ trắng nõn và cái trán tròn trịa, trên tay nắm thật chặt một lọ dung dịch oxy già đi tới, cô đứng ở trước mặt Tịch Lục, Tịch Lục cẩn thận nhìn nhìn cô, mới phát hiện cô chỉ cần nhắm mắt lại, trên mí mắt sẽ hiện ra một nốt ruồi màu nâu nhạt tròn trịa.

Cậu có chút ngẩn ngơ, vươn tay muốn chạm vào, nhưng mà cách mặt Trần Giới mấy xen ti mét thì dừng lại, sau đó làm bộ làm tịch, hai tay nhanh chóng vỗ một cái, không khí bên cạnh, sờ ót, ngượng ngùng nói: “Có muỗi, có muỗi, mình đập đập một cái.”

Trần Giới không có vạch trần kỹ xảo biểu diễn sứt sẹo của cậu, nhét dung dịch oxy già vào trong lòng bàn tay cậu.

Trên thân bình ấm áp còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Trần Giới, làm cho hai má Tịch Lục vốn đã không quá đỏ lại nhuộm lên những rặng mây đỏ, cậu không ngừng chửi mình mất mặt ở trong lòng.

Trần Giới nói: “Sau khi cậu về nhà, dùng nó xử lý vết thương một chút, ngày nào cũng phải dùng.”

Tịch Lục nghe vậy, không ngừng gật đầu, nói: “Cám cám ơn… Trần Giới…”

Trần Giới cười cười, nốt ruồi màu nâu trên mí mắt mong mỏng kia, làm cho Tịch Lục ngưa ngứa trong lòng, vì phòng ngừa mình lại làm ra chuyện gì, Tịch Lục đỏ mặt, cuống quít nói: “Vậy mình đi trước, ngày mai gặp ở trường, tạm biệt.” Nói xong, liền đỏ mang tai, chạy ra khỏi khu tập thể như một làn khói, hoàn toàn không dám nhìn tới mặt Trần Giới.

Sau đó, sau khi cậu liên tục chạy được một khoảng cách một trăm mét, ngồi ở trên bồn hoa bên cạnh, vỗ về trái tim chỉ chực nhảy ra, một mực không nói gì.

Cậu còn nhớ rõ, trong quyển nhật ký kia đã viết một câu ——

Mỗi một lần, khi nhìn thấy Trần Giới, tôi đều cảm thấy cuộc đời của tôi đều sáng bừng lên, cho dù là đứng xa xa nhìn cô ấy, tôi cũng sẽ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra.

Người khác nói tôi là bệnh thần kinh, nhưng là Trang Tử không phải cá làm sao biết niềm vui của cá[2]?

Lúc Tịch Lục nhìn thấy câu nói này, không có cách nào hiểu được.

Chỉ là bây giờ cậu đột nhiên thật sự hiểu được cái gì đó.

Trần Giới, người này đã cắm rễ tiếp đất ở trong thân thể này rồi.

Có lẽ, cậu thật sự xem nhẹ tình cảm của mình với Trần Giới trước khi sống lại, thậm chí cậu bắt đầu có chút đồng tình, có chút bội phục.

Cậu cầm lấy dung dịch oxy già trên tay, đứng dậy, yên lặng đi đến một phương hướng, sau đó cậu nhìn thấy xe rác bên cạnh sáng nay mình ném đồ còn để ở nơi đó.

Cậu cuối cùng vẫn là đi tới, mở túi chọn ra một vài thứ nhất định phải bỏ ra ngoài, sau đó lại kéo một túi to đồ có liên quan đến Trần Giới, đi trở về nhà.

Bà thím đang đi dạo mắt thấy hết thảy việc này lắc lắc đầu, nói với cháu trai mình, nói: “Có thấy không? Không học tập tử tế, sau này cũng chỉ có thể đi mót rác thôi.”

Cháu trai nhìn bóng dáng Tịch Lục kéo rác đi, sau đó ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Bà nội, con biết rồi, sau này lúc lên lớp con sẽ không cùng bạn cùng bàn con nói chuyện với Phương Phương xinh đẹp bên cạnh nữa, cũng sẽ không cùng những bạn khác ăn kẹo que ở trong lớp nữa.”

Bà thím: “…”

Tịch Lục bị lấy làm tài liệu giáo dục phản diện, lúc nào cũng trúng đạn không đâu, có đôi khi cho dù là trúng đạn rồi, chính cậu còn không biết, lúc cậu một thân chật vật về nhà, Tịch Nam Phương nhìn thấy con trai mình phản ứng đầu tiên chính là xông tới tức giận nói: “Mày lại đi trộm áo lót của con gái nhà người ta?”

Cũng khó trách Tịch Nam Phương sẽ nghĩ con trai mình như vậy.

Toàn thân bẩn nhếch nhác, bên trong cánh tay càng thêm là một mảng vết máu lớn, phía sau còn kéo một túi đồ to, không biết bên trong có cái gì, vẻ mặt cười ngây ngô đi tới.

Lục Quyên Quyên nghe thấy tiếng vang từ trong phòng đi ra, trong nháy mắt nhìn thấy con mình, cũng không phải là trách cứ, mà là xông tới giơ cánh tay con mình lên, khẩn trương hỏi thăm: “Làm sao vậy? Vết thương lớn như vậy.”

Tịch Nam Phương tức giận đến đã không còn cách nào, nói với vợ mình: “Tám phần lại bị bố Trần Giới đánh cho một trận đi, tao nói sao mày cứ không để tâm như vậy chứ, ngày hôm qua không phải cũng đã nói với mày rồi sao?”

Lục Quyên Quyên lườm chồng mình, nói: “Anh câm miệng, để cho con trai nói trước, đừng một ngụm đã ấn định, ngộ nhỡ không phải như vậy, anh không phải oan uổng nó sao?”

Tịch Nam Phương ngậm miệng rồi.

Sau khi Tịch Lục nói chân tướng rõ ràng cho Tịch Nam Phương Lục Quyên Quyên, vẻ mặt của Tịch Nam Phương mới không có thối như vậy, Lục Quyên Quyên oán trách Tịch Nam Phương nói: “Xem đi, anh oan uổng con trai rồi.”

Tịch Nam Phương nói: “Anh có thể không nghi ngờ nó sao? Cũng không nhìn xem bình thường nó là cái dạng gì, thôi, không làm là tốt rồi.”

Lục Quyên Quyên nhìn nhìn túi rác bên cạnh, có chút chần chờ dò hỏi: “Như vậy, Tịch Lục vật này là…”

Tịch Lục đỏ mặt lên, nói: “Không có gì, bố mẹ đừng để ý.”

Rồi vội vội vàng vàng kéo túi to đi về phòng.

Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên nhìn đối phương một cái, Tịch Nam Phương nói: “Nhất định là có cái gì đó.”

Lục Quyên Quyên nói: “Đừng để ý, trẻ con độ tuổi này lúc nào chả có chút bí mật, em xem talk show người ta nói, không thể dồn ép quá gần, hai bên có chút không gian riêng tư, không phải rất tốt ư?”

Tịch Nam Phương không phản bác được, nói: “Mẹ nó à, em có thể đừng xem những kênh giáo dục gì đó kia không?”

Lục Quyên Quyên liếc mắt một cái, nói: “Không được, em còn muốn học giáo dục con cái đấy, ai giống như anh, chẳng biết cái gì, chỉ biết động tay.”

Tịch Nam Phương thấy mình vẫn là im lặng thì tốt hơn.

Tịch Lục về đến trong phòng, móc từng đồ từng đồ bên trong túi ra, trừ những thứ có mùi thật sự là cậu không chịu được, những thứ khác cậu đều lấy về rồi, sau đó lại để lại trong ngăn tủ, cầm một lọ thuốc “không khí trong lành”, sau khi hướng về phía ngăn tủ phun một hồi, cậu cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nghe thấy tiếng Lục Quyên Quyên gọi mình ra ăn cơm, Tịch Lục cầm dung dịch oxy già rồi đi ra ngoài.

Hôm nay, Lục Quyên Quyên làm gà xé phay xào ớt, khoai tây hầm thịt bò, rau cải xào cay, còn có một bát canh trứng gà cà chua, Tịch Lục mới vừa đi ra, đã bị hương vị quen thuộc hấp dẫn.

thịt bò hầm khoai tây[2] Điển cố: Bác không phải cá, sao biết niềm vui của cá?

Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.

Trang Tử nói: “Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá”

Huệ Tử đáp: “Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?”

Trang Tử nói: “Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?”

Huệ Tử nói: “Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá”.

Trang Tử nói: “Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy”.

(Trần Văn Chánh dịch)

Ngụ ý: chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, người ngoài cuộc chỉ phỏng đoán thôi.